Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 775 - Chương 775: Ninh Hạ Thôi Quỷ Ngữ, Ách Dạ Khởi Phong Lôi 1

Chương 775: Ninh Hạ thôi quỷ ngữ, ách dạ khởi phong lôi 1 Chương 775: Ninh Hạ thôi quỷ ngữ, ách dạ khởi phong lôi 1

Đối với giáo chủ Đại Quang Minh giáo thì có lẽ cũng giống như vậy, đây không phải trò chơi dành cho cấp bậc như bọn họ. Đệ nhất thiên hạ mà đụng phải tình hình rầm rộ kiểu này cũng chỉ có nước co giò chạy trốn. Ngẫm lại người trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt kia, ngẫm lại mấy ngày trước tới cửa khiêu khích, trong lòng Trần Kiếm Ngu tràn ngập buồn nản. Nhưng hắn không rõ, chuyện chỉ có thế mà thôi, cả đám bọn họ lên kinh đơn giản là muốn kiếm thanh danh, địa vị, cho dù lỡ dại chọc phải người nào cũng không nên gặp kết cục như vậy.

Tia sáng lấp lóe, người ở gần đó cất tiếng khóc, giơ tay mở ra cục đá lửa, ánh sáng dần dần sáng lên, chiếu sáng khuôn mặt dính đầy máu tươi, thắp sáng mờ một vòng tròn phạm vi nhỏ. Trần Kiếm Ngu ở bên này nhìn ánh sáng kia, trong một chốc muốn nói chuyện, bỗng nghe phập một tiếng, ngực của người trong vòng sáng đó bị một mũi tên bắn thủng, người kia ngã xuống, đá lửa rớt xuống đất, nhấp nháy vài lần rồi tắt ngấm.

Phương xa, bóng người lặng lẽ đi vài bước trong bóng tối, du kỵ tên là Vũ Văn Phi Độ nhìn ánh sáng kia tắt, tiếp đó trở ray rút một mũi tên từ sau lưng ra, đặt lên dây cung.

Trong bóng tối, mơ hồ còn có vài bóng người yên lặng chờ, định bắn chết người sống sót hoặc là người lại đây nhặt xác.

Phía bắc, trận hình ban đầu của đội ngựa kỵ binh đã sớm rời đi, chạy về quân doanh. Một đội người kéo xe lớn đơn sơ đi ngang qua trấn Chu Tiên, Ninh Nghị đi trong đám người, trên xe đặt xác chết của lão nhân.

Trên bầu trời vì sao mờ tối, đưa mắt nhìn quanh, xung quanh là đất đai Biện Lương, mấy tên tổng bộ đầu vội chạy về thành Biện Lương, bên cạnh còn có một đội người đi theo, nhưng đều không quan trọng.

Trong vùng quê, trên núi có bóng người núp trong chỗ tối, nhìn ra xa, đi nhanh một lúc rồi lại núp vào bóng tối.

Thành Biện Lương, các loại tin tức truyền tới, không khí trong tầng trên căng thẳng lên, gió mưa sắp đến, chực chờ bùng nổ.

. . .

Đồng Quán ở trong phủ, hiếm khi nổi giận hai lần. Khi người hầu chạy vào thì chuẩn bị tâm lý Đồng Quán sẽ nổi khùng lần thứ ba, nhưng tiếp theo không xuất hiện tình cảnh như thế.

- . . . Tần . . . Tần Tự Nguyên đã . . . đã chết!

Dù người hầu xuất thân quân đội cũng phải mất chút sức lực mới nói xong câu này. Đồng Quán cầm hai cục sắt, ngừng xoay cục sắt, mắt chớp chớp. Hiển nhiên Đồng Quán đoán trước chuyện này rồi, nhưng khi sự tình được xác thực vẫn khiến hắn ngây ra giây lát.

Đồng Quán thở hắt ra, giọng không quá cao:

- Chết rồi? Bị Lâm Tông Ngô kia giết?

- Bẩm vương gia, không phải. Hắn và một thê một thiếp uống thuốc độc tự sát.

- Tự sát.

Đồng Quán lặp lại một lần, qua một lúc mới hỏi:

- Còn nhi tử của hắn thì sao? Tần Thiệu Khiêm đâu?

Người hầu trả lời câu hỏi này.

Nghe đáp án xong Đồng Quán chậm rãi gật đầu, hắn đi đến một bên, ngồi trên ghế:

- Tần lão, cái người này thật là . . . luôn làm gì cũng giỏi giang, đến cuối cùng thì . . . biết phục viện, không chút phản kháng.

Nhưng trong lòng Đồng Quán biết đây là bởi vì trong một loạt hành động quá kích, Tần Tự Nguyên tự phá hỏng đường lui của bản thân. Đồng Quán định cảm thán mấy câu, lại có người vội vàng tiến vào.

- Báo! Hàn Kính Hàn tướng quân đã vào thành!

- À, vào thành rồi, lính của hắn đâu?

- Nghe nói đang trên đường về quân doanh.

Đồng Quán nhẹ mím môi, nhíu mày nói:

- Hắn còn dám về thành.

Sau khi Đồng Quán khẽ thở dài, mặt mày tràn đầy phức tạp.

- Hàn tướng quân trực tiếp đi trong cung, nghe nói là tự mình thỉnh tội với thánh thượng.

- Biết.

Đồng Quán buông hai cục bi sắt trong tay xuống, đứng lên, dường như tự nói cho mình nghe:

- Trở về, thiệt tình, cho rằng thánh thượng không giết được hắn hay sao.

Sau khi nghe tin nghĩa quân Lữ Lương xuất động, phản ứng của Đồng Quán là nổi nóng nhất. Tuy hắn là võ tướng, mấy năm nay cầm binh, cũng thường nổi giận, nhưng có vài lần là giả bộ, lần này thì giận thật. Nhưng nghe đội kỵ binh này trở về, ngữ khí của Đồng Quán có chút phức tạp. Lúc này đám người Đàm Chẩn, Lý Bỉnh Văn đều đã vào cung, Đồng Quán trên danh nghĩa không tiếp tục chưởng quản quân đội, qua một lúc, trực tiếp ra ngoài hoa viên đi lại, biểu cảm phức tạp, cũng không biết hắn suy nghĩ cái gì.

Hoàng cung, Chu Triết từ sau bàn ngước mắt lên, nhìn Hàn Kính quỳ ở bên dưới.

- Ngươi cho rằng trẫm không giết được ngươi sao?

- Thần tự biết có tội phải chết, thỉnh bệ hạ giáng tội, ban chết.

Chu Triết cau mày, đứng lên. Mới rồi Chu Triết bước nhanh từ ngoài điện vào trong, ngồi xuống bàn rồi vùi đầu xử lý một phần sổ con mới bắt đầu nói chuyện, lúc này vòng ra bàn học, duỗi đầu ngón tay chỉ hướng Hàn Kính, trong mắt tràn ngập tức giận, đầu ngón tay run rẩy, miệng há ra rồi khép lại.

Chu Triết không ngờ đối phương không biện giải nửa câu, giết hoặc không giết, đây là vấn đề.

Chu Triết gằn giọng:

- Ngươi . . . nói rõ toàn bộ sự tình cho trẫm!

- Thần tự biết có tội, cô phụ bệ hạ. Việc này liên quan quân pháp, Hàn Kính không muốn làm kẻ giảo biện đùn đẩy, nhưng việc này chỉ quan hệ một mình Hàn Kính, mong bệ hạ nghĩ tình kỵ binh Lữ Lương có công hộ thành, chỉ ban chết cho một mình Hàn Kính!

- Ngươi giỏi lắm!

Chu Triết rống lên:

- Có công hộ thành, ngươi đang lấy công lao áp chế trẫm sao? Nói! Giết ngươi hay không là chuyện của trẫm, bây giờ trẫm phải biết phát sinh chuyện gì!

Hàn Kính quỳ bên dưới, im lặng một lúc:

- Người Lữ Lương chúng ta lần này rời doanh chỉ vì thù riêng giết người.

Chu Triết nói:

- Tốt, một tội chết!

- Chúng ta vì giết giáo chủ Đại Quang Minh giáo Lâm Tông Ngô.

Chu Triết hừ lạnh một tiếng:

- Hừ! Trẫm từng nghe nói người này. Hắn và các ngươi có thù lớn cỡ nào mà tất cả các ngươi cùng lao ra ngoài?!

Hàn Kính một lần nữa im lặng, chốc sau mới mở miệng nói:

- Bệ hạ có biết người Lữ Lương chúng ta đã trải qua ngày tháng thế nào không?

- Núi sâu rừng già, đất đai khô cằn, trồng thứ gì cũng ít thu hoạch được. Chúng ta ở gần Nhạn Môn Quan, khu vực biên giới. Người Liêu hàng năm đến cướp lương, chúng mà đến là sẽ chết người, chẳng những chết người, lương vốn đã không đủ ăn còn bị người cướp đi.

- Từ nhỏ đến lớn, hàng năm đều thấy người bên cạnh mình chết đói chết rét, bị người giết chết. Bệ hạ, cuộc đời Hàn Kính trôi qua mấy chục năm, không chuyện ác nào không làm, ta từng giết người, lúc đói thì thậm chí ăn thịt người. Người của Lữ Lương Sơn chẳng những bị người bên ngoài giết, người ở bên trong cũng tự tàn sát nhau, chỉ vì lương thực có bấy nhiêu, không có người chết thì sao nuôi nổi người sống?

- Bên ngoài nói vui vẻ bờ sông Phần, tạm bợ Tấn Đông Nam, khóc lóc Lữ Lương Sơn, chết là Nhạn Môn Quan*. Bệ hạ, thân nương của thần chết vì đói, con người khi sắp chết đói thì thật ra muốn khóc cũng không khóc được.

(*) Đây là dân dao của Sơn Tây, đại khái nói sinh hoạt ở hai bờ sông Phần là nơi tốt nhất cho nên vui vẻ, xếp thứ hai là Đông Nam ở Sơn Tây, có thể sống tạm, xếp thứ ba là Lữ Lương Sơn, sống khổ đến muốn khóc, cuối cùng là Nhạn Môn Quan, vùng đất nguy hiểm.

Nghe Hàn Kính chậm rãi nói ra những lời này, Chu Triết nhíu mày phất tay:

- Được rồi, những điều này có quan hệ gì đến các ngươi tự ý ra doanh trả thù?!

Bình Luận (0)
Comment