Hàn Kính tạm dừng một lúc rồi nói tiếp:
- Lữ Lương Sơn dần trở nên tốt hơn từ khi có đại dương gia, đại dương gia là nữ nhưng vì cho người sống sót mà bôn ba khắp nơi, thuyết phục chúng ta liên hợp lại làm ăn với bốn phía, cuối cùng vực dậy nguyên trại. Bệ hạ, nói ra thì chỉ có đôi câu, nhưng gian khó khốn khổ trong đó chỉ có chúng ta biết, đại dương gia trải qua gian nan không chỉ là ra sống vào chết. Hàn Kính không giấu bệ hạ, lúc khó khăn nhất trong trại từng làm chuyện không hợp pháp, chúng ta từng làm ăn với người Liêu, vận chuyển gốm sứ, tranh chữ bán ra ngoài, chỉ vì một ít lương thực . . .
Chu Triết nói:
- Cũng từng vận chuyển vũ khí sắt đúng chứ?
- Trong núi không có nhiều vũ khí sắt, vì cầu phòng thân, có thể sở hữu nhưng chúng ta giữ lại cho mình, đây là gốc để đứng vững, không còn chúng thì, có lương thực cũng không sống được. Hơn nữa, chúng ta hận người Liêu nhất, mỗi năm đánh cướp lương, đồng bạn chết dưới tay người Liêu nhiều không đếm xuể, sư phụ của đại dương gia năm xưa cũng chết vì ám sát tướng lĩnh người Liêu. Cũng bởi vì thế, về sau bệ hạ chủ trì phạt Liêu, mọi người trong trại đều vỗ tay tỏ ý vui mừng, vừa có thể hợp nhất chúng ta, chúng ta có chế độ quân sự, cũng là vì càng tiện mua lương với bên ngoài. Ôn nhớ những chuyện này, về sau nghe nói Nữ Chân xuống nam, người già phụ nữ trong trại ủng hộ, chúng ta cũng mới xuống nam.
Chu Triết gật đầu, nói một câu:
- Các ngươi thật là không dễ dàng.
- Núi hoang rừng vắng, không dễ sống sót, mỗi người trong trại Thanh Mộc đều khắc ghi ân tình của đại dương gia. Tuy nàng là nữ giới nhưng với chúng ta thì tựa như phụ mẫu sinh ra ta, phụ mẫu nuôi nấng ta, và càng hơn thế nữa. Hai năm trước Lâm Tông Ngô vào núi, nói muốn làm ăn với chúng ta, chúng ta tự nhiên hoan nghênh, về sau muốn chiếm quyền lớn của Lữ Lương Sơn ta, hắn ỷ vào võ nghệ cao cường, đòi tỷ võ với đại dương gia. Thật ra chúng ta ở nơi núi hoang, chém giết trên chiến trường, dùng kiếm vì sống sót là chuyện thường, nếu mất mạng cũng là số trời đã định. Nhưng ngày tháng sống tốt đẹp thì sao có thể khiến đại dương gia lại đi liều mạng vì chúng ta.
Chu Triết nói:
- Các ngươi nghĩ vậy không sai, về sau thế nào?
- Chúng ta khuyên can, nhưng đại dương gia vì dễ bàn chuyện, không để mọi người bị dồn ép quá mức nên quyết định ra tay.
Hàn Kính quỳ ở nơi đó, hít sâu một hơi:
- Hòa thượng kia dùng thủ đoạn tồi tệ khiến đại đương gia bị thương hộc máu, sau đó rời đi. Bệ hạ, việc này đối với trại Thanh Mộc chính là sỉ nhục to lớn, bởi vậy hôm nay hắn xuất hiện, chúng ta chỉ muốn giết hắn. Nhưng thần tự biết, quân đội tư tự ý rời doanh là tội lớn, thần không hối hận đi giết hòa thượng kia, chỉ hối hận cô phụ bệ hạ, thỉnh bệ hạ giáng tội.
Trong Ngự Thư phòng yên tĩnh lại, Chu Triết chắp hai tay sau lưng, trong mắt lấp lóe suy tư, hắn trầm mặc giây lát rồi quay đầu qua nhìn Hàn Kính.
Chu Triết bỗng hỏi:
- Lời này . . . là Ninh Nghị Ninh Lập Hằng dạy ngươi nói?
Trong Ngự Thư phòng, ánh nến chiếu sáng nguyên phòng.
Nghe hoàng đế hỏi câu này, Hàn Kính hơi bất ngờ:
- Ninh Nghị?
Chu Triết nhìn chằm chằm hắn, không nói chuyện.
Hàn Kính quỳ tại chỗ, biểu cảm hơi hoang mang, mờ mịt nói:
- Bệ hạ, Ninh Nghị là . . . một thương nhân.
- Ừ, thì sao?
- Vậy hắn . . . là người buôn bán.
Biểu cảm của Hàn Kính trở nên phức tạp, dường như hoàn toàn không rõ Chu Triết vào lúc này nhắc đến Ninh Nghị là vì sao.
Hàn Kính sửa sang lại suy nghĩ, nói:
- Không . . . không giấu gì bệ hạ, ngày xưa khi Lữ Lương Sơn muốn . . . muốn làm ăn, vị Ninh tiên sinh này tìm đến, có quan hệ khá tốt với Lữ Lương Sơn ta, sau khi vào kinh, chúng ta cũng có qua lại. Nhưng . . . nhưng việc hôm nay, bệ hạ, hắn . . . hắn là một thương nhân.
- Hắn và Hữu tướng có quan hệ khá tốt.
Chu Triết chắp hai tay sau lưng, trầm mặc giây lát, lẩm bẩm:
- Đúng rồi, là trẫm nghĩ lầm, tuy hắn khá giỏi nhưng không thật sự tiếp xúc quan trường, chẳng qua là làm việc sau lưng người.
Hàn Kính ở tại chỗ, không biết có nên tiếp lời hay không.
Qua một lúc, Chu Triết chỉ vào Hàn Kính:
- Hàn Kính, chỉ bằng vào chuyện lần này, trẫm thật sự nên giết ngươi.
Hàn Kính rụt người lại.
- Nhưng người trại Thanh Mộc Lữ Lương Sơn ngươi có thể có sức chiến đấu như vậy, có tình nghĩa như thế, nếu không có tâm huyết như vậy, không có khí chất thô lỗ như vậy thì trẫm sợ các ngươi trở nên giống như người khác. Nhưng Hàn Kính, nói sao thì kinh thành là nơi chú ý quy củ, có một số việc không thể làm, phải nghĩ cách trung hòa, ngươi nói xem trẫm nên làm gì với các ngươi đây?
- Thần . . . thần . . . không biết . . . thỉnh bệ hạ giáng tội.
- Tội thì tất nhiên phải giáng!
Chu Triết cường điệu một câu:
- Nhưng làm cách nào hòa hợp khí chất thô lỗ và quy củ thì ngươi phải cùng trẫm nghĩ biện pháp. Các ngươi nên thay đổi một số thứ, nhưng một số chỗ khác thì nên giữ nguyên, trẫm còn chưa nắm rõ nên trung hòa như thế nào. Lần này các ngươi phạm tội lớn, nhưng mà . . . Tần lão . . .
Hắn ngẩng đầu lên. Ngập ngừng nói tiếp:
- Gia đình Tần lão chưa ra kinh đã chết, bộ dạng khẩn cấp của đám người đó thật là khiến người cười chê! Hàn Kính, ngươi từng ở trong Võ Thụy Doanh đi theo Tần Thiệu Khiêm, ngươi hiểu con người của Tần Thiệu Khiêm như thế nào chứ?
- Tần tướng quân . . . thần cảm thấy kỳ thực là người tốt.
Chu Triết không phản bác:
- Đúng rồi, là người tốt. Trẫm hiểu hắn tốt với người bên dưới, nhưng vì thắng trận, hắn mượn dùng quyền thế của phụ thân, thu tất cả thứ tốt về dưới trướng, quân đội khác bị hắn hại. Hắn có công, cũng có tội, trẫm không thể khiến ưu điểm và khuyết điểm của hắn bù trừ cho nhau, đây là quy củ. Nhưng lần này phụ thân của hắn qua đời, hắn cũng bị người chém đầu người hai nơi, trẫm vô cùng đau lòng, đau lòng vì cả nhà bọn họ chết hết, đau vì . . . những quyền thần còn sống này lục đục với nhau, bỏ mặc quốc gia!
- Hàn khanh, trong tương lai ngươi đừng trở thành loại quyền thần này!
Chu Triết hít một hơi, chậm rãi đi đến cạnh bàn:
- Ngươi đứng lên đi, chuyện lần này trẫm sẽ bổ sung một lý do cho ngươi. Ngươi có biết lần này là trẫm gặp riêng ngươi, đám người Đàm Chẩn, Lý Bỉnh Văn, Tào Phương Hưu đã sớm đến. Trẫm tiết lộ cho ngươi biết, Lý Bỉnh Văn không nói xấu ngươi, hắn xem ngươi là huynh đệ, nhưng người khác, hạch tội ngươi là bổn phận của bọn họ, ngươi không thể ghi hận trong lòng, biết chưa?
- Rõ.