Chu Triết nhíu mày nói:
- Đã bảo ngươi đứng lên.
- Tội thần không dám.
Chu Triết phất tay:
- Kêu ngươi đứng lên thì cứ lên, nếu không thì trẫm sẽ tức giận. Đang có vài việc muốn hỏi ngươi đây.
- Tạ bệ hạ.
Hàn Kính thế này mới đứng lên, Chu Triết gật đầu, trên mặt lộ nụ cười.
- Nghe nói Lâm Tông Ngô này được gọi là cao thủ đệ nhất thiên hạ? Có đúng không?
Hàn Kính gật đầu, nói:
- Đúng, trong lục lâm đồn rằng Đại Quang Minh giáo của hắn có tiền thân là Ma Ni giáo, lần này vào kinh, sau lưng hắn có người.
- Mấy thứ này trẫm trong lòng hiểu rõ, nhưng ngươi không cần dính líu vào.
Chu Triết đơn giản răn một câu, chờ thấy Hàn Kính gật đầu hắn mới vừa lòng nói:
- Nghe nói lần này vào kinh, hắn mang theo người cũng đều là cao thủ.
- Đúng.
- Các ngươi đã làm gì hắn?
- Hắn bị thương bỏ chạy, nhưng giáo chúng dưới trướng bị chúng ta . . . giết gần hết.
Chu Triết cười phá lên:
- Ha ha! Đệ nhất thiên hạ mà cũng phải chạy trối chết trước mặt kỵ binh của trẫm sao. Các ngươi thương vong như thế nào?
- Cũng có . . . vài người thương vong.
Hàn Kính do dự một lúc, bổ sung thêm:
- Đã chết năm vị huynh đệ, có một số bị thương . . .
Chu Triết mím môi, bảo:
- Đều là liệt sĩ, phải trợ cấp. Tuy các ngươi tự ý rời doanh vì đại dương gia, nhưng lần này trong cung sẽ bỏ tiền ra. Nhưng ngươi phải nói rõ với mọi người, trẫm là kính nể việc đại dương gia của các ngươi làm, nhưng không thể lặp lại chuyện không giữ quy củ như vậy nữa, nếu còn có lần sau, trẫm đành phải làm giống như đối với Tần gia, nhịn đau . . . điều tra các ngươi.
Hàn Kính đáp lại, Chu Triết gật đầu, mỉm cười nói:
- Còn một điều nữa, trẫm thấy hơi lạ, các ngươi kính yêu Lục đại dương gia nhiều như thế mà tại sao mỗi lần đều là ngươi đến gặp trẫm chứ không phải Lục đại dương gia?
Hàn Kính chần chừ trả lời:
- Đại dương gia dù sao là nữ nhân, vì vậy mà những chuyện này nhờ thần thay mặt phân trần, tuyệt đối không phải bất kính với bệ hạ.
Chu Triết cười sang sảng:
- Ha ha ha ha ha ha! Trẫm hiểu, trẫm hiểu, Hàn khanh không cần sốt ruột, trẫm đều hiểu. Đại dương gia các ngươi là một nữ cân quắc, đại anh hùng đáng kính đáng phục, trẫm thầm nhớ. Chuyện hôm nay, nếu nàng đến thì giữa hai ta không chừng khó nói chuyện. Lữ Lương Sơn đều là con dân của trẫm, các ngươi chịu khổ nhiều năm, là lỗi của trẫm. Nhưng chuyện cũ đã qua, đừng ngoảnh nhìn lại. Hiện giờ Nữ Chân càn rỡ, sơn hà trong gió mưa, nhưng cũng là cơ hội cho nam nhi lập công. Hàn Kính, các ngươi hãy giữ thiên hạ này cho trẫm, trẫm không phụ các ngươi, tương lai không chừng có thể giống như Quảng Dương quận vương, ban tước phong vương.
Chu Triết vốn có chút thắc mắc về kỵ binh của trại Thanh Mộc, giữa Hàn Kính và Lục Hồng Đề rốt cuộc ai mới là cầm đầu quyết định, Chu Triết hoang mang không rõ, lúc này thì trong lòng rộng mở sáng sủa. Trại Thanh Mộc Lữ Lương Sơn ban đầu tự nhiên do Lục Hồng Đề phát triển, nhưng sau khi lớn mạnh, nữ nhân sao có thể thống lĩnh quần hùng, chung quy vẫn là mấy người như Hàn Kính quyết định, nhưng Lục cô nương có uy vọng rất cao, đám người trong trại nhận ân tình của nàng, vô cùng kính trọng nàng.
Vậy là đối với người nắm thực quyền như Hàn Kính thì chính mình sẽ thi hành ân và uy. Với loại được kính trọng như Lục Hồng Đề, chính mình chỉ cần cho các loại vinh sủng ân huệ là được.
Suy nghĩ rõ ràng những chuyện này, trong lòng Chu Triết có chút sung sướng. Lúc trước nhớ tới Ninh Nghị kia chỉ là một ý tưởng thoáng qua, khi thấy Hàn Kính lộ vẻ mặt hoang mang thì Chu Triết liền hối hận.
Trước kia Chu Triết cảm thấy hứng thú với Ninh Nghị chủ yếu vì vài lần không gặp Lý Sư Sư, rồi có lần trên đầu tường trông thấy Lý Sư Sư biểu diễn cho binh sĩ, nỗi lòng của hắn hơi rối bời. Nhưng Lý Sư Sư đã có người trong lòng, hắn là hoàng đế, sao có thể vì vậy mà tranh phong cật thố. Hắn tìm hiểu rõ Ninh Nghị kia, một kẻ thư sinh nhưng chạy đi kinh thương, giở các trò vặt vãnh rẻ tiền ở dưới trướng Hữu tướng, Chu Triết thầm ghét, nhưng phải thừa nhận đối phương có chút bản lĩnh. Chính mình nếu thân là đế vương thì nên dùng người không phân biệt xuất xứ, Tần Tự Nguyên đã chết, về sau cho Ninh Nghị làm tên hề quỳ ở trước mặt chính mình, lợi dụng hắn, nếu phạm lỗi gì thì tùy tay xóa sổ.
Chính mình sẽ không thật sự để bụng người như vậy, mặc dù Hữu tướng rơi đài, chính mình không thể vì cảm xúc riêng mà tiện tay xử luôn Ninh Nghị. Nhưng nếu tương lai Ninh Nghị làm chuyện sai lầm, chính mình sẽ không dễ bỏ qua.
Bởi vì cảm xúc đó nên mỗi khi Chu Triết chú ý tới cái tên này thì sẽ không muốn suy nghĩ nhiều – nghĩ nhiều sẽ có vẻ như rất trọng thị Ninh Nghị – lần này trong trường hợp chính thức, nhắc đến Ninh Nghị trước mặt tướng lĩnh mình trọng thị, sau khi Chu Triết thốt ra thì từ biểu cảm mờ mịt của Hàn Kính làm hắn cảm thấy hơi mất mặt: Ngươi làm chuyện như vậy phải chăng là bị một thương nhân sai khiến?
Chậc, quá hạ giá.
May mà Hàn Kính cũng biết chính mình phạm sai lầm lớn, trong lòng hết sức căng thẳng, chắc không chú ý tới cái gì.
Rồi sau đó Chu Triết biết tình huống đại khái của kỵ binh Lữ Lương, có lỗ hổng đột phá, cảm xúc của hắn sung sướng lên, phải tìm cách điều chỉnh đội kỵ binh Lữ Lương này, khiến bọn họ vừa không mất dã tính vừa nằm gọn trong bàn tay, thậm chí phát triển ra càng nhiều quân đội có tố chất tương tự, Chu Triết cảm thấy đây là việc lớn nhất trong tương lai gần, bởi vì chưa có tiền lệ. Tần Tự Nguyên ở trong kinh đã chết, các loại quyền lực luân phiên, cho dù gần kinh kỳ ra chuyện lớn như vậy, các loại tướng ăn khó coi, cứ làm theo quy củ, cái nào nên cảnh cáo thì không thể bỏ qua.
Lại trò chuyện với Hàn Kính một lúc, Chu Triết mới thả hắn trở lại, trấn an quân tâm, tiện thể bổ sung lệnh xuất binh cho Hàn Kính. Đám người Đàm Chẩn, Lý Bỉnh Văn ở trong kinh, không sắp xếp cho bọn họ gặp mặt trong cung, tránh cho lại nghe lải nhải khuyên can.
Hàn Kính mang theo mấy tên thân binh khinh kỵ ra kinh, khi đi ngang qua một chỗ sân, từ xa nhìn linh đường không quá lớn đã được dựng lên, hắn buông tiếng thở dài.
Sau khi Hàn Kính ra khỏi thành, không khí trong kinh thành như phủ một lớp sương mù, đêm nay, cảnh tượng mông lung khiến người xem không rõ.
. . .
Gần hai nghìn kỵ binh ra doanh mà không có quân lệnh, sau đó ở trên đồng hoàng giết đến máu chảy thành sông, chuyện như vậy lúc thường ngày tự nhiên xem như việc lớn, trong tình huống trước mắt thì có thể nói là việc lớn hoặc nhỏ.
Vấn đề của kinh thành liên lụy phạm vi quá rộng, mấy tộc lớn, mấy thần tử địa vị cao nhất trong kinh ít ai hoàn toàn thoát được can hệ. Tin tức truyền đến, lại có quan lớn vào cung, người ở trung tâm quyền lực đều đang suy đoán chuyện sắp tới sẽ phát sinh, tầng lớp dưới như đám bộ đầu Lưu Khánh Hòa, Thiết Thiên Ưng cũng sớm về kinh, chuẩn bị tinh thần làm một trận lớn. Chờ tin dữ gia đình Tần Tự Nguyên truyền vào kinh thành thì tình huống hiển nhiên càng thêm phức tạp.
Phen này bề trên vô luận muốn xử lý bên nào đều có cớ.
Nhưng đêm đó, sự tình căng như dây đàn nhưng không phát triển tiếp. Hoặc là hoàng đế còn chưa làm ra quyết định, hoặc là mấy quyền thần vẫn đang âm thầm giao thiệp, mọi người chờ xem hướng gió, không dám hành động thiếu suy nghĩ.