. . .
Trấn Chu Tiên cách kinh thành khoảng ba, bốn mươi dặm đường, tin chết của đám người Tần Tự Nguyên, Tần Thiệu Khiêm tuy truyền vào trong kinh ngay trong đêm, nhưng xác chết chưa đưa tới nơi. Đêm đó trong kinh hành động vì cứu Tần Tự Nguyên, đám người nắm giữ lực lượng cuối cùng của Tần phủ giờ thì đi chậm rãi theo xe ngựa chở xác chết.
Sau khi người Nữ Chân đi, tuy Biện Lương một lần nữa phồn hoa, nhưng ban đêm vẫn đóng cửa thành. Xác của Tần Tự Nguyên cùng đám người Ninh Nghị đến ngoài cổng nam Biện Lương lúc rạng sáng, chờ tới lúc sáng sớm mở cửa mới được vào thành. Đám người Thiết Thiên Ưng đã chờ sẵn ở kia.
Lúc này chầu sớm đã bắt đầu, một khi sự tình có định luận, Thiết Thiên Ưng sẽ ra tay bắt người ngay. Đám người Ninh Nghị che chở xác chết tiến vào, vẻ mặt lạnh lùng, dường như không muốn gây sự nữa, chốc lát sau đưa thi thể vào linh đường nhỏ.
Cây đổ bầy khỉ tan, tường ngã mọi người đẩy. Tuy Tần Tự Nguyên đã nằm trong quan tài, nhưng có lẽ không bao nhiêu người dám đến tế hắn. Khi trời sáng, Thiết Thiên Ưng nhận được tin, việc kỵ binh rời doanh bị bề trên nhẹ nhàng bỏ qua.
Nhưng việc bên này chưa xong, sáng sớm, quan lớn đầu tiên đến viếng không ngờ là Đồng Quán. Hắn đi vào linh đường viếng đám người Tần Tự Nguyên, khi đi ra thì gọi Ninh Nghị qua bên cạnh nói chuyện.
Trong phòng một cái sân gần linh đường diễn ra đối thoại như vầy:
- Vì việc của ngươi mà nguyên đêm hôm qua bổn vương không ngủ ngon! Ngươi có thể lừa gạt được người khác nhưng sao giấu được ta. Chuyện một nghìn tám trăm kỵ binh Lữ Lương rời doanh, bảo rằng không liên quan ngươi? Ngươi có thể lừa gạt được người trong thiên hạ?
- Chỉ vì cứu mạng Tần tướng.
- Ngươi! Cứu được không?
- Ở vị trí nào thì cố gắng làm tròn bổn phận, Tần tướng đã cúc cung tận tụy, ngài ấy không nên nhận kết cục như vậy.
- Mặc dù ở vị trí nào thì cố gắng làm tròn bổn phận, nhưng hắn đã dùng sai biện pháp. Vết xe đổ là phúc cho xe đi sau!
- Không ngờ người đầu tiên đến tế bái sẽ là vương gia.
- Hừ! Bổn vương . . . ài.
- Vì bảo vệ Tần tướng, ta dùng hết biện pháp, hiện giờ, chung quy thất bại trong gang tấc.
- Ngươi muốn nói cái gì?
- Trước khi Tần tướng rời đi đã để lại một vài thứ, rất nhiều người muốn. Ta chỉ là một thương nhân, Tần tướng đi, ta không giữ được, thứ đó . . . Ở đây.
- Ngươi muốn mượn dao giết người?! Bổn vương là người thống lĩnh quân, cần thứ của ngươi sao?!
- Vương gia dính líu chuyện này ít nhất, cũng không sợ sinh sự nhất. Đây là nhân quả mà Tần tướng để lại, ai dính vào đều không tốt, vương gia muốn thì lấy ra dùng, còn không thì cầm đi đốt, tùy ý.
- . . .
Thiết Thiên Ưng cho rằng Đồng Quán ít nhất sẽ nổi khùng lên vì việc kỵ binh, nhưng hắn quả nhiên không xem thấu được tâm tư của đại nhân vật. Sau khi âm thầm bàn chuyện với Ninh Nghị không lâu sau, vị vương gia này vẻ mặt bình tĩnh rời đi.
Đồng Quán không tiếp tục truy cứu Ninh Nghị nữa, việc quân đội thì trong cung có Chu Triết đỡ thay, từ đó sai khiến bên dưới chỉ còn một việc là tập nã hung phạm ám sát Tần Tự Nguyên, việc này cũng khó hoàn thành, tổng bộ đầu Hình bộ là sát tinh trong lục lâm, nhưng muốn động vào cấp bậc cỡ Lâm Tông Ngô thì không dễ dàng. Mấy chục năm gần đây, đại tông sư duy nhất bị bọn họ động vào chỉ có một mình Lưu Đại Bưu.
Trong việc này, Lâm Tông Ngô chịu thiệt lớn, hắn vốn có quan lớn trong kinh chống lưng, muốn ám sát Tần Tự Nguyên rồi nổi tiếng thiên hạ, trong kinh giơ cao đánh khẽ, Đại Quang Minh giáo thuận thế mở rộng vào kinh thành. Nào ngờ đụng phải quân đội, cao thủ trong giáo bị giết gần hết, ước mơ vào kinh trong một chốc cũng thành bọt nước.
Trừ Lâm Tông Ngô ra, mấy gia tộc lớn âm thầm nuôi tử sĩ cũng bị thiệt hại. Cao thủ lục lâm chạy đến đồng hoang xem náo nhiệt thì càng thê lương không biết tìm chỗ nào nói lý. Nhưng trong trận sống mái với nhau này ngầm lộ ra nhiều thứ, thật sự khiến người rung động, một ít trọng phạm sớm bị kinh thành truy nã, bao gồm đám người dư nghiệt Thánh Công lần lượt vào kinh, dường như biểu thị một vài dấu hiệu không tốt sắp ập đến.
Sau khi Tần Tự Nguyên chết, phân chia quyền lực tất nhiên sẽ có một trận đọ sức đẫm máu mới có thể một lần nữa ổn định.
Thiết Thiên Ưng tuyệt đối không tin Ninh Nghị sẽ đứng ngoài cuộc trong trận hỗn loạn này, Ninh Nghị đầu phục Đồng Quán hoặc bên nào khác thì chẳng quan trọng, điều quan trọng là vì một trăm người trong nhà mà hắn đi đồ sát một nửa Lương Sơn, sự tình lần này, hắn nhất định sẽ quay đầu trả thù!
Nhưng bởi vì bề trên giơ cao đánh khẽ, cộng thêm người Tần gia chết hết, Đồng Quán cố ý vô tình quan tâm, việc bên Ninh Nghị tạm thời rời xa tầm mắt của đa số người.
Mấy người sau đó, ngẫu nhiên có người đến linh đường tế bái. Ninh Nghị bỏ ra chút tiền dựng sân khấu ở đầu ngõ, triệu tập người biểu diễn dưới tay, hoặc là kể chuyện, hoặc là diễn hát, con nít ở gần đó ngẫu nhiên chạy lại nghe, sân khấu còn tặng đường. Những vở kịch có chừng mực, đa số là tiết mục khiến người cười toe toét. Kể chuyện cũng không dính tới đề tài bi tráng, chỉ kể mấy câu chuyện không liên quan sự đời. Ngày hè trời trong hoặc mưa rơi, có con nít đi tới nhưng bị người lớn nghe ngóng được đây là lễ tang của gian thần kéo về, lúc trời mưa không có nhiều người xem, nhưng trên sân khấu vẫn tiếp tục biểu diễn.
Có một lần Chủng Sư Đạo đến, đứng trong bóng cây chỗ thưa chỗ um tùm ngày hè, nghe tiếng đàn nhị hồ vang lên, ca giả đang hát.
- Cổn cổn Trường Giang đông thệ thủy, lãng hoa đào tẫn anh hùng. Thị phi thành bại chuyển đầu không. Thanh sơn y cựu tại, kỷ độ tịch dương hồng. Bạch phát ngư tiều giang chử thượng, quán khán thu nguyệt xuân phong . . .
Tiếng ca thê lương song song với chuyện kể chọc cười nghe thật là buồn cười, khi nghe đến đoạn ‘bao nhiêu chuyện từ xưa đến nay đều hòa vào tiếng cười đùa’ thì Chủng Sư Đạo bất giác rơi nước mắt. Mùa hè nắng gắt, nhưng mưa gió mênh mang, sau khi từ biệt Tần Tự Nguyên cùng nhau thủ thành, hắn cũng cần đi, mang theo di cốt của đệ đệ trở về Tây Bắc.
Quan lớn trong kinh khác không để ý chuyện nhỏ sau khi Tần Tự Nguyên chết, lúc này hắn còn là gian thần, không thể bàn chuyện thị phi, không thể nói ‘có’, chỉ có thể nói ‘không’. Nếu bàn về thị phi thành công hay thất bại đều tan biến, những người này sẽ càng không quan tâm, người có ý tưởng đó sẽ không có chỗ đứng trong chính đàn*.
(*) Chính đàn: Giới chính trị.
Chỉ có Thiết Thiên Ưng là không bị không khí đó che mắt. Đầu thất của Tần Tự Nguyên và Tần Thiệu Khiêm qua đi, đám người Ninh Nghị không kinh động nhiều người, lặng lẽ chôn cất gia đình này. Lúc này các việc trong kinh đã quay trở lại con đường ban đầu của nó, hỗn loạn mà bận rộn. Hình bộ bỏ nhiều công sức điều tra dư nghiệt của Ma Ni giáo từ bắc lên, nhưng bởi vì dạo gần đây quá nhiều người vào kinh, các vụ án bùng nổ cùng nhiều, khi điều tra thì tiến độ chậm chạm, nhưng Thiết Thiên Ưng vẫn sắp xếp người giám thị phương hướng hành động của Trúc Ký.