Về phương hướng lớn thì sau khi Thái Nguyên bị chiếm đóng, thành lập phòng tuyến Hoàng Hà đã trở thành hành động chiến lược lớn nhất trong kinh sắp tới, muốn thành lập phòng tuyến lớn như vậy thì phải bỏ tiền bỏ sức, mà muốn làm như vậy cần có quyền lợi phân phối, thế là mỗi thế lực trong kinh đều đang tranh thủ. Mặt khác, Hữu tướng bỏ trống, chưa tuyển ra người mới được, đây cũng là một miếng bánh nướng. Trên thực tế, chỉ cần là người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Lý Cương cực khổ chống đỡ giữ vị trí Tả tướng, nhưng phỏng chừng sẽ không làm lâu dài.
Bởi vì có uy hiếp từ người Nữ Chân, quân đội là quan trọng hàng đầu, các quan lớn trong kinh đều đang tìm con đường cách tân, Võ Thụy Doanh ở ngoài thành lúc này bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, chẳng qua càng như vậy thì câu hỏi làm sao xuống tay đội quân này càng khiến các phương cẩn thận hơn. Những thứ này đều là việc lớn. Ninh Nghị chôn cất Tần Tự Nguyên xong về phương hướng lớn thì bắt đầu nghiêng hướng phái Đồng Quán, Trúc Ký lại bắt đầu hành động, nhưng hắn chỉ mới đi vào vòng tròn của Đồng Quán, trên cơ bản đều là đang làm theo ý mình, có lẽ hắn cần phục hồi sức sống cho Trúc Ký dưới tay của mình trước.
Bởi vì nguyên do này kia, trong nhiều việc lớn, chuyện Trúc Ký đang làm có vẻ nhỏ bé không đáng nói tới. Có nhiều việc mà thành viên Trúc Ký làm trong một chốc trông hơi lan man không mục đích. Sau cái chết của Tần Tự Nguyên, Ninh Nghị làm việc có phần kỳ lạ hơn nhiều. Thiết Thiên Ưng ngẫu nhiên thấy Ninh Nghị ra khỏi cửa, nhìn xem vải vóc, nói chuyện làm ăn, làm một số chuyện nhàm chán hơn trước kia, trong khoảng thời gian này hắn không đoán ra được Ninh Nghị suy nghĩ cái gì.
Hình bộ ngày càng bận rộn, khi sắp qua giữa tháng năm, Tông Phi Hiểu cũng bị điều về kinh. Trưa hôm nay, hai người chạm mặt ở cửa hàng vải dạo này Ninh Nghị thường đến, họ rủ nhau đi tửu lâu, tán gẫu chuyện gần đây.
- Tục ngữ nói con người mà không biết lo xa thì sẽ có mối lo gần. Nhớ lại chuyện dạo gần đây, trong lòng ta luôn bất an. Đương nhiên, cũng có thể là vì quá nhiều việc dồn dập ập đến làm rối bời tâm tư của ta.
Ngày hai mươi tháng năm, kinh thành, đã qua gần nửa năm từ khi người Nữ Chân rời đi, cây cối ven đường lá cây xanh um, người đi đường qua lại, tiểu thương rao hàng, bóng dáng như cửi, trên tửu lâu, Thiết Thiên Ưng vừa nói chuyện vừa cùng Tông Phi Hiểu ngồi xuống cạnh bàn trong phòng riêng.
Làm tổng bộ đầu Hình bộ, cũng là cao thủ nổi tiếng dữ trong thiên hạ, thân hình Tông Phi Hiểu khôi ngô, cao hơn Thiết Thiên Ưng một cái đầu. Bởi vì ngoại công xuất chúng, trên đầu của hắn không có râu tóc, thoạt trông hung thần ác sát, nhưng trên thực tế là loại người ngoài thô lỗ trong tinh tế. Thiết Thiên Ưng hợp tác với Tông Phi Hiểu mấy lần, bao gồm lần áp giải Phương Thất Phật lên kinh, hai người từng bị Ninh Nghị hố, nên khi giao lưu xem như có tiếng nói chung.
Không có nhiều thời gian dư dả, hai người đều có rất nhiều công vụ cần xử lý, Thiết Thiên Ưng vừa rót rượu vừa kể đại khái tình thế trong kinh dạo gần đây có liên quan Ninh Nghị. Trên thực tế, từ khi người Nữ Chân rút đi, nửa năm trôi qua, trạng huống trong kinh đa số lên xuống quay quanh Hữu tướng phủ, Ninh Nghị thân ở trong đó, xóc nảy gập ghềnh, đến hiện giờ vẫn sinh tồn trong kẽ hở, Thiết Thiên Ưng nhìn thấy hết, tình huống tuyệt đối không thể nào nói dăm ba câu là có thể nói rõ ràng.
Hiện giờ đã qua mười ngày kể từ cái chết của Tần Tự Nguyên, trong kinh thành ngẫu nhiên có thư sinh phát biểu ngôn từ khảng khái thì vẫn còn nhắc đến Tần Tự Nguyên, nhưng tổng thể sự tình đã qua, gian thần đã đền tội, đa số người đều đã bắt đầu nhìn về phía trước. Bây giờ quay đầu nhìn lại, có nhiều chuyện thấy rõ ràng hơn một chút.
- Về Ninh Nghị, chư công trong kinh hơi coi thường thân phận của hắn, nhưng lúc ở dưới tay Hữu tướng thì người này ra nhiều cơ trí. Năm ngoái khi Nữ Chân đến, hắn trực tiếp ra khỏi thành, về sau vườn không nhà trống, rồi tới cuộc chiến Hạ Thôn sau đó đều từng góp sức lớn. Nếu không phải Hữu tướng bỗng nhiên rơi đài, hắn cũng không đến nỗi không thể gượng dậy. Vì cứu Tần Tự Nguyên, hắn thậm chí còn nghĩ biện pháp xuất động kỵ binh Lữ Lương. Ta nhìn hắn bố trí thuộc hạ vốn là muốn đi, lúc này dường như đổi ý, mặc kệ hắn là vì cái chết của Tần lão hay vì chuyện gì khác, người này mà lại vực dậy thì ngươi và ta đều khó sống yên.
Bộ đầu quanh năm đi trong lục lâm, thường gặp nhiều kẻ địch, nhưng thù hận trong lục lâm không như triều đình, một khi để lại kẻ địch như vậy vượt lên trên, hậu quả như thế nào cũng không cần Thiết Thiên Ưng nói nhiều. Trong quá trình Tông Phi Hiểu tiếp nhận Mật Trinh Tư suýt tổn thương Tô Đàn Nhi, hắn đã chuẩn bị tâm lý với việc trước mắt.
- Trong lần giao thủ lúc trước, ta đã ước lượng trước. Thật ra trước khi xảy ra chuyện ở Bạc Châu thì ta đã sắp xếp người đi vào Trúc Ký.
Tông Phi Hiểu nhíu mày nói:
- Nhưng Trúc Ký lúc trước dựa vào Hữu tướng phủ, Mật Trinh Tư, trong đó có một số việc người ngoài khó biết, người của ta cài vào đó không đi sâu vào trung tâm Trúc Ký được. Mấy ngày gần đây ta xem phương hướng hành động của Trúc Ký dường như muốn ở lại kinh thành, tầng trên lộ tiếng gió, nói là ông chủ lớn bây giờ thành Đồng Quán Đồng vương gia, Trúc Ký hoặc là bị sửa tên hoặc không sửa thì cũng chẳng đáng lo nữa.
- Ta thì thấy khả năng cao là cáo mượn oai hùm, tuy Ninh Nghị có chút qua lại với Đồng vương gia, nhưng ta thấy hắn còn chưa có địa vị gì trong vương phủ.
- Hắn vốn bên phái Tần Tự Nguyên, cho dù đầu thành, Đồng vương gia sao có thể tin tưởng hắn ngay được. Nhưng với thế lực của Đồng vương gia, về mặt buôn bán kinh doanh thì Ninh Nghị chắc chắn không gặp trở ngại gì, hơn nữa . . .
Tông Phi Hiểu có chút do dự, rốt cuộc vẫn nói ra:
- Thiết huynh, quan lớn như Tần Tự Nguyên rơi đài, ngươi và ta đã thấy quá nhiều thứ.
Thiết Thiên Ưng gật đầu, nói:
- Ừm, rất nhiều.
Tông Phi Hiểu ngồi ở bên kia bàn cười nói:
- Đúng vậy, ngươi và ta đã quen thuộc tình cảnh quan lớn cỡ đó rơi đài. Con cháu, phụ tá của quan lớn xác thực có người bị bỏ qua, có người thì leo lên cành cao khác, bình an vượt qua. Nhưng đời người trải qua chuyện như vậy một, hai lần thì khí thế trong lòng cũng sẽ tan biến. Những người đó có nhiều người bị ngươi và ta nhốt vào tù, sau đó được thả ra, nhưng có bao nhiêu người chạy đến tìm chúng ta trả thù? Cùng lắm là vênh váo trước mặt lao đầu từng coi rẻ họ. Đi lên thêm chút nữa thì thường là không được tốt lắm.
- Dù sao xét cho cùng thì những người này tuy giữ lại mạng, về mặt thân phận luôn sẽ bị người mắt lạnh nghi kỵ. Vụ án Hữu tướng mới yên sóng gió, dù Ninh Nghị có lòng nhiệt huyết, có bao nhiêu thủ đoạn chắc cũng đã dùng hết sau khi hắn điều động kỵ binh. Có lẽ hắn cho vương gia một ít thứ tốt, nhưng chẳng lẽ vương gia sẽ vì vậy mà không đề phòng hắn? Thật sự trọng dụng hắn? Cho nên, hắn bây giờ không dám xằng bậy, làm chuyện phức tạp.