Trong chốn lục lâm, Hình bộ giả vờ giả vịt bắt nhiều người. Đêm đó Tông Phi Hiểu thẩm vấn phạm nhân suốt đêm, mãi đến trưa hôm sau, hắn mang theo thuộc hạ ra Hình bộ, đi tra xét nhà của mấy tên phạm nhân hoặc là điểm dừng chân. Giữa trưa, Tông Phi Hiểu đến nhà một người lục lâm, nhà ở hẻm Tam Hòe mé tây Biện Lương, trong nhà đơn sơ cũ nát, sau khi trượng phu bị bắt thì chỉ còn một phụ nhân ở. Mọi người lục soát một phen, tra hỏi phụ nhân kia vài câu mới đi, rời đi không lâu sau Tông Phi Hiểu sai tùy tùng quay về.
Nguyên nhân người lục lâm kia bị bắt là vì hoài nghi hắn âm thầm thờ phụng Ma Ni giáo, Đại Quang Minh giáo. Tông Phi Hiểu kêu phụ nhân kia vào trong phòng, đóng cửa lại, trong phòng ngắn ngủi truyền ra tiếng khóc la của nữ nhân, nhưng một thoáng vang tiếng bạt tai và đánh đập thì chỉ còn lại tiếng van xin, rồi sau đó tiếng van xin cũng ngừng. Tông Phi Hiểu ở trong phòng tàn phá giải phóng một phen, ôm phụ nhân kia an ủi chốc lát, để lại mấy miếng bạc vụn, thỏa mãn đi ra.
Chiều hôm nay, Tông Phi Hiểu liên hệ hai tên tai mắt lẩn vào nội bộ Trúc Ký, hỏi thăm tình huống, sửa sang lại động tác của Trúc Ký, không phát hiện có gì khác lạ. Buổi tối Tông Phi Hiểu đi thanh lâu đến khuya, rạng sáng mới đi đại lao Hình bộ lôi trượng phu của phụ nhân kia ra tra tấn, lặng lẽ giết chết.
Trong kinh sau nửa năm bị người Nữ Chân tàn phá, rất nhiều tệ nạn đều đã hiển hiện ra, thiếu người, nhiều việc bận rộn, cộng thêm đủ mọi hạng người không ngừng vào kinh. Bên mảng lục lâm thường là mấy tên tổng bộ đầu tự quản, bề trên không quản nhiều, dù sao những người này thường ngày hay đánh giết, vô pháp vô thiên, nếu bọn họ xem thường pháp luật thì chết cũng chẳng đáng gì. Tông Phi Hiểu ở trong Hình bộ nhiều năm, rất quen với những chuyện này, lúc trước hắn sẽ không làm như vậy, nhưng trong khoảng thời gian này thì không kiêng dè gì.
Tiêu khiển xong, Tông Phi Hiểu ngủ một giấc, sáng tiếp tục thẩm án. Buổi chiều, hắn lại đi hẻm Tam Hòe, kêu phụ nhân kia vào phòng hành hạ một phen. Phụ nhân kia tuy nhà nghèo, không trang điểm gì, nhưng khi cởi sạch đồ thì cảm giác không tệ. Tông Phi Hiểu thích thấy bộ dạng khóc kêu của nàng, mấy ngày sau đó hắn lại đi vài lần, thậm chí nảy ý thu nàng làm cấm luyến, tìm một chỗ bao nuôi.
Trong kinh nhiều việc lớn, vì quyền lực vụ phòng tuyến Hoàng Hà mà bên trên tranh cướp túi bụi, cứ cách hai ngày là có quan viên xảy ra chuyện. Lúc này đã qua gần nửa tháng từ khi Tần Tự Nguyên chết, nhưng không có bao nhiêu người nhớ đến hắn. Hình bộ mỗi ngày có đủ loại việc, nhưng làm lâu thì thấy tính chất đều như nhau. Tông Phi Hiểu phụ trách vụ án, cảnh cáo thế lực các phương, lúc rảnh thì chú ý Trúc Ký, không thấy có động tĩnh gì mới, chẳng qua hàng hóa ra vô thường xuyên hơn, nhưng Trúc Ký muốn lần thứ hai kinh doanh trong kinh thành thì đây cũng là việc cần thiết.
Đến ngày hai mươi bảy tháng năm, Tông Phi Hiểu lại lo thêm vài vụ án, một vụ là hai nhóm hào khách lục lâm quyết đấu giết nhau trên phố, tổn thương người qua đường, cần Tông Phi Hiểu đi cảnh cáo. Vụ án thứ hai là hai đại hiệp lục lâm quyết đấu, chọn sân của một phú hộ Lữ viên ngoại trong kinh thành, muốn đánh nhau trên nóc dinh thự của đối phương, vừa phải phân ra thắng thua vừa phải né tránh gia đình của Lữ viên ngoại bắt. Hai người này công phu đúng là rất lợi hại, kết quả Lữ viên ngoại báo án, chiều hôm nay Tông Phi Hiểu chạy tới, tốn sức rất lớn mới bắt được hai người.
Áp hai tên hiệp khách xứ ngoài về Hình bộ, Tông Phi Hiểu thấy cũng rảnh, lại đi hẻm Tam Hòe, buộc phụ nhân kia nấu bữa ăn, chạng vạng lĩnh bảy tên bộ khoái ra kinh, đi một gò núi nhỏ phía tây kinh thành.
Nơi đó cách kinh thành không xa, tên là Hộ Cương, phồn vinh lên nhờ ở gần trạm dịch, hình thành một khu vực tụ cư có hơn mười cửa hàng. Lúc người Nữ Chân đến thì chỗ này bị hủy, giờ lại dựng lên. Một đại viện của Trúc Ký cũng đặt ở đây, lúc này đã bước đầu xây dựng lại, chuẩn bị sử dụng.
Đi tới gò núi, Tông Phi Hiểu kêu bảy bộ khoái đi ăn lót dạ, hẹn thời gian trở về gặp mặt, sau đó hắn vòng ra gò núi, quẹo vào một nhà cách khoảng trăm trượng.
Bởi vì lúc trước người Nữ Chân phá hoại, lúc này nhà được xây bằng gỗ tre đơn sơ, trong phòng không đốt đèn, thoạt nhìn không có người. Sau khi Tông Phi Hiểu đi vào mới có người nói chuyện trong bóng tối, đây là cuộc gặp mặt thường khi, nhưng chờ người trong phòng nói chuyện thì Tông Phi Hiểu trở nên đáng sợ hơn.
Thân hình khôi ngô của Tông Phi Hiểu ra khỏi nhà, bầu trời không có ánh sao, phía xa nơi cao hơn một chút là đen đuộc từ phố thị Hộ Cương. Tông Phi Hiểu nhìn bốn phía, tiếp đó hít sâu một hơi, bước nhanh âm thầm đi Hộ Cương.
Đi ra hơn mười trượng, phía sau Tông Phi Hiểu đột nhiên vang âm thanh nhỏ vụn, tiếng động khá xa, không biết là động vật chạy nhanh hay là có người bị đánh ngã xuống đất. Tông Phi Hiểu không quay đầu lại, khớp hàm cắn chặt, hai mắt lồi ra, co chân chạy, mới bước ra bước đầu tiên thì trong bóng tối xung quanh có người xé gió lao đến, trong tối tăm, bóng người lộn mèo lên xuống như rồng rắn, sóng lớn dâng lên.
Tay phải của Tông Phi Hiểu đột nhiên rút ra roi thép quất về phía bóng người xông đến, chát một tiếng nhánh cỏ bay lên, không ngờ là bù nhìn bị trường thương xiên, nhưng Tông Phi Hiểu võ nghệ cao cường, trên giang hồ thậm chí có biệt danh là ‘đánh thần tiên’, song song với bù nhìn nổ tung là roi thép quét trúng trường thương đâm tới, cùng lúc đó, có người nhào tới. Roi dài quét qua quấn lấy tay trái của Tông Phi Hiểu, ánh đao lặng lẽ chém ra.
Roi dài bị kéo căng, bóng đen ở phía trái phương xa bị kéo té nhào xuống đất, người từ bên phải lao tới cũng bị đụng bay. Thân thể Tông Phi Hiểu lướt qua một tên đao khách lưng còng, đầu người còn xoay tròn trên không trung mà thân thể vạm vỡ thì như xe chiến lao ra năm bước rồi ngã xuống đất không nhúc nhích.
Người gù ở trong bóng tối nhặt cái đầu lên, bỏ vào túi. Bốn phía còn có bóng người chạy lại, bọn họ đứng cạnh xác chết nhìn một lúc. Tông Phi Hiểu sử dụng hai roi, nhưng mới rồi hắn chỉ vừa rút một roi ra, trên tay trái còn nắm một lệnh tiễn pháo hoa, giữ thủ thế định thả ra.
Gần đó, một con phố ở Hộ Cương còn lập lòe đèn đuốc, bảy tên bộ khoái đang ăn uống trong đó, chờ cấp trên của mình trở về. Trong bóng tối, có các bóng dáng lặng lẽ qua bên kia.
Đám bộ khoái này từ nay không về thành Biện Lương nữa.
Cùng lúc đó, bờ Hoàng Hà phía bắc, đuốc lửa kéo dài cháy hừng hực, dân phu và đám lính đang vận chuyển đất đá lên đê lớn. Mùa nước ròng lại đến, mọi người nhất định phải bắt đầu gia cố đê phòng, mặt khác, đây là công trình lót đầu cho việc củng cố phòng tuyến Hoàng Hà sắp tới, ánh mắt cục diện chính trị triều đình đều tụ tập ở đây, mỗi ngày sẽ có quan lớn đến tuần tra xung quanh.
Đi xa hơn về phía bắc, trong một nhà cũ Tề gia, đại nho tên là Tề Nghiên đang nổi giận. Trong đêm tối, Tề Nghiên còn đang vùi đầu viết thư, sau đó sai hộ vệ, phụ tá đáng tin lên kinh làm việc.