Trong kinh thành, Lý Cương ra khỏi phòng, ngồi một lúc sau, nhìn chỗ sân phụ tá còn sáng đèn, trong mắt hắn lấp lóe tia sáng bực tức và bi tráng, hai tay co thành nắm đấm, qua một lúc, nghĩ tới cái gì, hắn lại trở về phòng xử lý công vụ.
Tần Cối đang đãi khách, nương ánh đèn ban đêm, hắn và hai người khách trò chuyện vui vẻ. Trong triều đình, tiếng gió sẽ là hắn kế nhiệm Hữu tướng đã càng lúc càng nhiều, nhưng hắn biết Lý Cương sắp xuống đài, đang suy xét có thể nào trực tiếp lấy luôn vị trí Tả tướng không.
Đồng phủ, Đồng Quán đang nghị luận các việc với đám người Đàm Chẩn, Lý Bỉnh Văn ở phía dưới. Hiện giờ Quảng Dương quận vương phủ chủ yếu nhất là hai việc, việc đầu tiên là để đám người Lý Bỉnh Văn chính thức kiểm soát Võ Thụy Doanh, việc thứ hai là phòng tuyến Hoàng Hà dựng lên nếu là để phòng ngừa người Nữ Chân, vậy thì phải do quân đội trực tiếp điều khiển. Lần trước ở Thái Nguyên, Đồng Quán đã rõ sức chiến đấu của quân đội, bỏ thành đi, lần này, hắn hy vọng có thể thật sự suôn sẻ làm tốt một việc.
- Sau khi Tần lão đi, để lại mấy thứ này vẫn hữu dụng, hy vọng có thể dùng tốt, nếu Hoàng Hà bị đánh chiếm thì Biện Lương tiêu đời.
- Ninh Lập Hằng lòng dạ khó lường, muốn dùng nó mượn dao giết người, vương gia không thể không đề phòng.
- Ta tự nhiên biết, Ninh Nghị này đã không còn cách nào khác, hắn hy vọng ta dùng thứ này nhằm vào người khác, nhưng ta muốn sử dụng nó để làm chuyện tốt. Quan trọng là, đây là ý của bổn vương muốn làm, vậy thì cần gì để ý chút nguyện vọng nhỏ nhoi của hắn. Ngày mai ta lại sai người đi phủ của Lý Bang Ngạn đánh tiếng trước, nếu hắn không nhượng bộ thì ta không nhịn nữa.
Làm đại tướng thống quân Vũ triều, Đồng Quán đã quen thấy đồng đội ngu như heo, cũng chịu đủ sự ngu xuẩn đó. Lần này Vũ triều nguy ngập, hắn hy vọng cố gắng xoay chuyển, đây cũng là vinh quang cuối cùng của hắn.
Mọi người đều có chuyện làm, từ kinh thành rẽ nhanh từng đường bộ, đường nước, hàng nghìn vạn người bởi vì các loại lý do tụ về kinh thành. Trong đó có mười ba đội ngũ xuất phát từ cùng một chỗ, sau đó lấy phương thức khác nhau tụ về kinh thành, những người đó hoặc là tiêu sư, hoặc là thương đội, hoặc là kết thợ thủ công kết bạn mà đi, đội đi nhanh nhất lúc này đã qua Hứa Xương, cách Biện Lương khoảng một trăm năm mươi dặm.
Đây là một thương đội lớn từ hơn hai trăm người tổ hợp thành, đang cắm trại trong núi. Trên bãi cỏ một góc chỗ cắm lều, có hai người trẻ tuổi đang nhỏ giọng nói chuyện.
- Tiểu Phong ca, ngươi nói xem kinh thành là như thế nào nhỉ?
Người trẻ tuổi để râu ngắn dưới cằm tên là Trác Tiểu Phong trả lời:
- Sao ta biết được.
- Tiểu Phong ca, các ngươi đã đi Hàng Châu rồi mà?
- Hàng Châu có phải là kinh thành đâu.
- Ta ở trong núi từ nhỏ, chưa gặp nơi lớn nào, nghe các ngươi kể mấy chuyện đó làm ta háo hức muốn nhìn, may mà lần này mang ta đi cùng, đáng tiếc dọc đường đi qua mấy thành lớn đều không dừng lại cẩn thận nhìn xem.
- Ngươi mà còn lải nhải nữa thì không mang theo ngươi.
- Ư, thì thôi không nói nữa!
Chàng trai chân chất đến từ vùng núi ngậm miệng, hai người ngồi một lúc sau, Trác Tiểu Phong chỉ lên bầu trời có sao thưa, hắn hiểu nhiều thứ, nói chuyện có đạo lý, võ nghệ cũng tốt, người trẻ tuổi vùng núi rất sùng bái hắn.
Qua một lúc, chàng trai vùng núi nhỏ giọng hỏi:
- Tiểu Phong ca, ta hỏi một câu thôi, lần này lên kinh, chúng ta có thể trông thấy lão sư dạy bản lĩnh cho ngươi, đúng không?
Ánh mắt Trác Tiểu Phong sâu thẳm:
- Ai nói cho ngươi những thứ này?
- Trong . . . trong đội có người nói, ta . . . ta lén nghe được.
- Ai nói!?
Trác Tiểu Phong đứng bật dậy:
- Đã bảo là lệnh cấm khẩu, các ngươi xem như gió thoảng bên tai sao? Lập tức mang ta đi tìm ra kẻ đó!
- Tiểu . . . Tiểu Phong ca . . . thật ra . . .
Người trẻ tuổi bị dọa, lắp bắp muốn biện giải.
Trác Tiểu Phong nhíu mày nói:
- Chuyện này không đùa được! Đi! Đi ngay!
Ánh sao trên trời lu mờ, hai người một trước một sau đi vào doanh địa, dẫn tới ồn ào nho nhỏ rồi sau đó lắng xuống.
Gió ấm ngày hè mang theo cảm giác khiến người yên lòng, trên mảnh đất lớn này đèn đuốc hoặc thưa thớt hoặc kéo dài, sau khi người Nữ Chân đi, rốt cuộc có thể khiến người bình tĩnh lại. Vô số người bôn ba bận rộn, vô số người làm theo điều mình cho là đúng, nhưng đây xem như bản chất của mảnh thiên địa này.
Kinh thành, Thiết Thiên Ưng ở trong Phàn Lâu, tán gẫu vui vẻ với một phụ tá trong phủ của Lương Sư Thành.
Ninh phủ đã không còn được nhiều người để ý, trong thư phòng cũng tràn ngập ánh đèn vàng ấm. Ninh Nghị ngồi cạnh bàn, đầu ngón tay gõ mặt bàn có tiết tấu, từ khi tin Tô Đàn Nhi rơi xuống nước truyền đến thì hắn tính toán rất nhiều thứ, tra xét bù đắp nhiều lỗ hổng, dự án.
Chúc Bưu từ ngoài cửa tiến vào.
- Mới rồi ở ngoài thành . . . giết Tông Phi Hiểu.
Ninh Nghị nhìn Chúc Bưu, hơi hoang mang, sau đó nhìn thẳng người này, nhíu mày hỏi:
- Tại sao muốn giết hắn, các ngươi nhiều chuyện . . .
Chúc Bưu lại gần nói nhỏ vào tai Ninh Nghị về nguyên do sự tình, Ninh Nghị không tiếp tục nói nhiều, trong đèn đuốc hắn nhíu chặt chân mày hơn.
Hắn gõ mặt bàn, qua một lúc:
- Phức tạp, các ngươi . . .
Ninh Nghị dặn dò một số việc, Chúc Bưu nghe xong gật đầu ra ngoài.
Đèn đuốc ban đêm vẫn yên lặng như cũ, kéo dài trong thành thị, chờ đợi một ngày mới phát sinh càng nhiều việc.
Hôm sau, Thiết Thiên Ưng biết chuyện Tông Phi Hiểu biến mất. Cùng lúc đó, hàng trăm hàng nghìn người từng giây từng phút rút ngắn khoảng cách với kinh thành, chờ đợi khoảnh khắc hội tụ.
. . .
- Hình bộ gửi văn kiện tới, nói hoài nghi ngươi giết một bộ đầu tên là Tông Phi Hiểu.
Mưa rơi xối xả, Quảng Dương quận vương phủ, từ cửa sổ mở rộng có thể thấy cây cối trong đình viện bên ngoài hóa thành một mảnh xanh thẳm trong mưa to. Đồng Quán ở trong phòng, nhẹ nhàng bâng quơ nói câu nói này.
- Ta có nghe nói.
Ninh Nghị ở đối diện đáp lại một câu:
- Chuyện này không liên quan tới ta.
Đồng Quán nói:
- Ta cũng nghĩ nó không liên quan tới ngươi. Lúc trước có nghe nói người này quen biết với ngươi, suýt hại thê tử của ngươi xảy ra chuyện, nhưng về sau thê tử của ngươi bình an vô sự, dù trong lòng ngươi có oán, muốn trả thù, nhưng chọn ra tay vào lúc này thì bổn vương sẽ rất thất vọng với ngươi. Người của Hình bộ cũng không chắc chắn về việc này, chẳng qua làm bộ hù người, ngươi không cần lo lắng quá mức.
Đồng Quán nói xong ngón tay gõ trên bàn:
- Hôm nay bổn vơng gọi ngươi đến là có một chuyện quan trọng khác muốn thương nghị với ngươi.
- Thỉnh vương gia sai khiến.
Đồng Quán nói:
- Võ Thụy Doanh, nên động.
Ninh Nghị nói:
- Đây là quân vụ . . .
- Bổn vương biết đây là quân vụ, ngươi cũng không cần vờ vịt cho qua với bổn vương. Lúc đánh trận ở Hạ Thôn, ta biết ngươi ở trong Võ Thụy Doanh, việc lên kế hoạch hậu cận trong quân đều do ngươi làm, ngươi có chút uy tín.
Sắc mặt Ninh Nghị không thay đổi:
- Nhưng vương gia, việc này dù sao là quân vụ.
Đồng Quán cười cười, hơi khen ngợi:
- Ngươi hiểu chừng mực. Nhưng nếu bổn vương đã gọi ngươi đến thì cũng suy xét hết rồi, về chuyện này ngươi hơi ra mặt sẽ tốt hơn, không cần quá mức tị hiềm.
Ninh Nghị thế này mới gật đầu, trong giọng nói không vui không buồn:
- Rõ. Không biết vương gia muốn động như thế nào?