- Ngươi không cần lo lắng, chỉ động ở chỗ nhỏ.
Đồng Quán nói:
- Nói thật một câu, Võ Thụy Doanh đánh giỏi, đây là điều rất hay. Nửa năm qua, bệ hạ hay là ta, hoặc chư công trong triều đều không dùng nó lung tung. Ngươi xem, mấy quân đội khác ở ngoài kinh thành bây giờ đều đi bờ Hoàng Hà vòng địa bàn, chỉ có Võ Thụy Doanh vẫn đặt ở bên này luyện tập tu chỉnh, chúng ta muốn thứ ẩn bên trong Võ Thụy Doanh, không muốn tùy tiện bỏ nó, khiến nó thành thứ giống như quân đội khác.
Vị vương khác họ dáng người cao lớn đầy uy nghiêm này đứng bên cạnh bàn, tạm dừng rồi nói:
- Ngươi cũng biết, dạo gần đây bổn vương không chỉ quan tâm Võ Thụy Doanh, cũng giám sát Lý Bỉnh Văn nghiêm khắc, bổn vương không cho phép hắn mang một số tật từ quân đội khác vào. Mấy thứ như khuếch đại tham ô, hình thành vòng tròn riêng, kéo bè kéo lũ đều bị bổn vương cảnh cáo Lý Bỉnh Văn, hắn làm khá tốt, nơm nớp lo sợ, không khiến bổn vương thất vọng. Nhưng trong khoảng thời gian này tới nay, uy tín của hắn ở trong quân có lẽ vẫn không đủ, mấy ngày qua vài vị tướng lĩnh trong quân không phối hợp, khiến hắn khó khăn. Nhưng trong quân có nhiều vấn đề, Hà Chí Thành âm thầm nhận hối lộ, hơn nữa ở trong kinh cùng người tranh đoạt kỹ nữ, âm thầm dùng binh khí đánh nhau. Người dùng binh khí đánh với hắn là nhi tử của một vương gia nhàn tản, bây giờ sự tình đã bẩm báo lên đầu bổn vương.
- Ý của vương gia là . . .?
- Việc trong quân thì để trong quân xử lý. Hà Chí Thành là tướng tài hiếm có, nhưng hắn cũng có vấn đề, Lý Bỉnh Văn muốn xử lý hắn, đánh quân côn trước bao người. Bổn vương ngược lại không sợ bọn họ bắn ngược, nhưng ngươi quen biết với bọn họ. Đàm đại nhân kiến nghị, dạo gần đây sẽ động vào Võ Thụy Doanh lớn hoặc nhỏ, ngươi có thể đi cùng. Bên bổn vương cũng phái một người cho ngươi, ngươi cũng gặp rồi, Thẩm Trọng, hắn đi theo bổn vương nhiều năm, làm việc rất có năng lực, có một số việc nếu ngươi không tiện làm thì sai hắn làm thay.
Trên mặt Đồng Quán mang theo một chút mỉm cười, vừa nói vừa nhìn biểu cảm của Ninh Nghị.
Nhưng trên mặt Ninh Nghị không lộ chút gì khó chịu, chắp tay đồng ý:
- Rõ!
- Sắp xếp cụ thể thì Thẩm Trọng sẽ nói cho ngươi.
Ninh Nghị một lần nữa đáp rõ, thấy Đồng Quán không còn việc gì nữa thì cáo từ rời đi.
Trước khi hắn ra cửa, Đồng Quán ở phía sau lên tiếng:
- Lập Hằng này.
Ninh Nghị quay đầu lại:
- Vâng?
Đồng Quán ngồi sau chiếc bàn nhìn Ninh Nghị, nói:
- Trong vương phủ khác với Tướng phủ, bổn vương xuất thân võ tướng, người dưới trướng đa phần xuất thân quân đội, vô cùng thiết thực. Bổn vương không thể bởi vì ngươi đến từ Tướng phủ liền cho vị trí cực cao, ngươi làm ra chuyện gì thì mọi người tự nhiên sẽ cho ngươi địa vị và tôn kính tương ứng. Ngươi là người biết làm việc, bổn vương tin tưởng ngươi, xem trọng ngươi. Trong quân có ưu điểm này, chỉ cần ngươi làm tốt việc nên làm thì không cần lo chuyện khác.
Đồng Quán nói rồi ném công văn mà Hình bộ gửi đến vào thùng rác bên cạnh.
Ninh Nghị nhìn động tác kia, gật đầu.
Đồng Quán cười nói:
- Đi đi.
Chờ sau khi Ninh Nghị rời đi, Đồng Quán mới thu lại nụ cười, ngồi trên ghế, nhẹ lắc đầu.
Tuy Đồng Quán từng rất trọng thị thứ Hữu tướng phủ để lại, cũng rất trọng thị đám phụ tá của Tướng phủ, nhưng khi chính thức bước vào phủ của hắn thì chung quy còn cần từng bước một đi lên. Thương nhân nhỏ này trước kia làm nhiều chuyện là vì sau lưng có tài nguyên của Hữu tướng phủ, hắn đại biểu cho ý chí của Tần Tự Nguyên. Giống như dưới tay của Đồng Quán có nhiều phụ tá, hắn cho quyền lực thì bọn họ có thể làm ra chuyện lớn. Nhưng vô luận là người nào vẫn cần phải xếp hàng, nếu không thì làm sao ăn nói với người khác?
Nếu đối phương đã vào đây thì nên chuẩn bị tâm lý đó, đi vào vòng tròn của chính mình thì trước tiên phải bị chèn ép, dẹp bớt ngạo khí, người không vượt qua được những điều này thì không chịu nổi trọng dụng. Đàm Chẩn luôn nhằm vào Ninh Nghị là đã nhìn cao hắn, nhưng nay xem ra người trẻ tuổi coi như hiểu chuyện, nếu mài giũa thêm vài năm thì chính mình có thể suy xét sử dụng hắn.
Đây là quá trình mọi người phải trải qua, nếu người này không làm theo thì đó là khiêu chiến quyền uy và sự nhẫn nại của Đồng Quán. Nhưng Đồng Quán ngồi trên vị trí này nhiều năm như vậy, toàn thấy bộ dạng đó của đám người, hắn ít nhiều gì hơi thất vọng, có một số người nhìn từ xa thì có vẻ làm được nhiều việc, đến gần thì thấy đều như nhau. Người đi ra từ Tần phủ chung quy không khác gì mọi người.
Mưa vẫn rơi, Ninh Nghị xuyên qua hành lang hơi u ám, phụ tá trong vương phủ đi qua thì hắn hơi tránh sang một bên nhường đường, đối phương hoàn toàn lờ đi hắn.
Trong vương phủ, vị trí của Ninh Nghị không được cao, thật ra trên cơ bản cũng không được đón nhận vào. Chuyện hôm nay nói ra là kêu hắn làm việc, ý nghĩa thật sự thì khá đơn giản.
Lý Bỉnh Văn muốn xử lý Hà Chí Thành, kêu Ninh Nghị đi qua lộ mặt, từ khía cạnh nào đó tương đương với một người làm Hán gian, sau đó Hoàng quân kêu hắn đi nói chuyện với các hương thân, vừa là tự bôi đen mình, vừa là để cắt đứt quan hệ. Có lẽ là vì Đồng Quán cho rằng Ninh Nghị có chút quan hệ và vị trí trong Võ Thụy Doanh, hắn không cho phép Ninh Nghị có sức ảnh hưởng trong Võ Thụy Doanh, đây cũng là lẽ thường. Còn thủ lĩnh thị vệ vương phủ Thẩm Trọng được sắp xếp giám thị Ninh Nghị.
So với chuyện đám người Tần Tự Nguyên trải qua trước khi chết thì việc này chẳng đáng gì.
Không lâu sau, Ninh Nghị đi gặp Thẩm Trọng kia, đối phương có chút cao ngạo, nói vài câu răn dạy với hắn. Bởi vì ngày mai Lý Bỉnh Văn sẽ ra tay với Hà Chí Thành, nên hai người không cần ở cùng nhau nguyên hôm nay. Sau khi rời khỏi vương phủ, Ninh Nghị sai người chuẩn bị một ít quà tặng, buổi tối hắn nương nhờ mối quan hệ, dầm mưa đặc biệt đưa qua tặng cho Thẩm Trọng. Ninh Nghị biết trạng huống trong nhà của đối phương, có thê nhi có tiểu thiếp, nên tặng mấy thứ đặc biệt dành riêng cho đối phương như son phấn nước hoa, tất cả đều là hàng cao cấp. Người mà Ninh Nghị nhờ móc nối quan hệ cũng là người tập võ khá nặng ký, Thẩm Trọng chối đẩy một phen rồi cũng chịu nhận.
Ngày thứ hai lại gặp mặt, Thẩm Trọng vẫn lạnh lùng với Ninh Nghị, cảnh cáo vài câu, nhưng bên trong không có ý làm khó dễ.
Sáng hôm nay bọn họ đến Võ Thụy Doanh, chuyện Hà Chí Thành vừa làm ầm ĩ, trong Võ Thụy Doanh đang có năm tên tướng lĩnh thống binh gồm Lưu Thừa Tông, Bàng Lục An, Lý Nghĩa, Tôn Nghiệp, Hà Chí Thành. Năm người này tuy đến từ đội ngũ khác nhau, sau trận chiến Hạ Thôn, Võ Thụy Doanh không bị chia rẽ ngay, quan hệ của mọi người vẫn rất tốt. Trông thấy Ninh Nghị đến thì năm người muốn tâm sự, nhưng nhìn thấy Thẩm Trọng ăn mặc kiểu thị vệ vương phủ khiến bọn họ chần chừ.