Mấy người trò chuyện với nhau vài câu, không dám nói gì đến đề tài mẫn cảm. Thân vệ của Lý Bỉnh Văn xuyên qua quân doanh, bắt giữ Hà Chí Thành. Lý Bỉnh Văn tập hợp quân đội, xử án trước mắt bao người, muốn đánh quân côn với Hà Chí Thành. Đám người Tôn Nghiệp kháng nghị một phen, nhưng Lý Bỉnh Văn đã quyết ý. Nhiều người trong quân liếc trộm hướng Ninh Nghị, nhưng hắn đứng một bên không nói lời nào.
Nếu vào lúc bình thường, Lý Bỉnh Văn muốn xử lý Hà Chí Thành thì có lẽ sẽ dẫn tới nhiễu loạn, nhưng mà Ninh Nghị đứng ở bên cạnh, trong Võ Thụy Doanh không dám làm loạn. Trong mắt mọi người tràn ngập mờ mịt, chờ khi Hà Chí Thành bị đánh quân côn trước mắt bao người, trong quân trận mới có người bắt đầu khe khẽ thì thầm, ánh mắt nhìn Ninh Nghị hơi thay đổi.
Trước kia Lý Bỉnh Văn biết Ninh Nghị có chút địa vị trong doanh, nhưng hắn không rõ ràng cụ thể tới mức độ nào – nếu hắn biết rõ thì không chừng đã giết Ninh Nghị ngay – chờ khi Hà Chí Thành bị đánh, trong quân trận xì xầm bàn tán, Lý Bỉnh Văn liếc Ninh Nghị đứng bên cạnh, trong lòng hơi đắc ý. Lý Bỉnh Văn không thích Ninh Nghị, lúc này đã rõ, để Ninh Nghị đứng một bên cảm giác giống như Hữu tướng Tần Tự Nguyên bị người tạt phân.
Lý Bỉnh Văn thầm đắc ý, mặt ngoài thì giữ vẻ nghiêm nghị, chờ sắp đánh xong quân côn mới ở trên đài hét lớn:
- Tất cả đều yên lặng! Nhỏ to cái gì!
Trong quân trận hơi yên lặng.
Hà Chí Thành bị đánh quân côn trước mắt bao người, sau lưng, mông đã ướt đẫm máu. Sau khi quân trận giải tán, Lý Bỉnh Văn lại cười nói vài câu với Ninh Nghị, hắn không dám làm gì nhiều, đội ngũ kỵ binh của Lữ Lương Sơn ở gần đó đang nhìn hắn, tiểu tướng lĩnh trong đó vẫn là đầu mục như Hàn Kính, rồi còn đại dương gia tên Lục Hồng Đề ánh mắt lạnh lùng nhìn qua khiến Lý Bỉnh Văn không rét mà run, nhưng đối phương dù sao không đến gần nói cái gì.
Ninh Nghị đi ra cửa lớn Võ Thụy Doanh, ngoái nhìn quân doanh, một số binh sĩ còn nhìn hướng bên này, trong đó chắc hẳn có không ít người đang âm thầm nghị luận hoặc là chửi rủa. Xoay người, biểu cảm của Thẩm Trọng đối với Ninh Nghị ngược lại tốt hơn nhiều, hơi mang theo chút nụ cười, nhiệm vụ hôm nay hoàn thành khá tốt, hắn hơi thích Ninh Nghị biết điều, tặng quà nhận quà là một nhẽ, quan trọng nhất là Ninh Nghị chẳng những tặng quà, trong quân doanh hôm nay, hắn không nói nửa lời lung tung gì với người khác, đúng là một người biết điều, nếu Ninh Nghị còn muốn giữ lại chút quan hệ tốt trong quân doanh thì đó là tìm đường chết.
Đoàn người quay về thành Biện Lương, chờ lúc không thấy quân doanh nữa, Ninh Nghị mới kêu Chúc Bưu đi cùng tiến lên đưa một cái hộp:
- Tục ngữ nói, bảo đao tặng anh hùng, ta đã hỏi thăm trong vương phủ, Thẩm huynh võ nghệ cao cường, là cao thủ số một số hai trong vương phủ, khoảng thời gian trước huynh đệ tìm được một cây đao quý, muốn mời Thẩm huynh đánh giá một phen.
Người tập võ đều thích binh khí, Thẩm Trọng lập tức lấy đao ra ngắm nghía, tấm tắc khen, chờ khi hai người chia tay nhau trước cửa thành thì bảo đao đã lẳng lặng nằm trên xe ngựa cùng Thẩm Trọng trở về.
Hôm qua là mưa to, hôm nay đã là ánh nắng tươi sáng, Ninh Nghị ngồi trên lưng ngựa ngước đầu lên, hơi híp mắt lại. Mọi người ở phía sau lại gần. Thẩm Trọng là thủ lĩnh thị vệ vương phủ, hơi xem thường đám thị vệ của Ninh Nghị, tự nhiên làm ra thái độ chỉ tay năm ngón, mọi người cũng không biểu hiện ra cảm xúc gì, chờ hắn đi xa mới lén phun nước miếng.
Về việc Hà Chí Thành, từ đêm qua Ninh Nghị đã rõ ràng, đối phương có ngầm nhận tiền hối lộ, dùng binh khí đánh nhau với hộ vệ của một vị công tử nhà vương gia là bởi vì nghị luận Tần Thiệu Khiêm, sau đó cãi nhau, nhưng lúc như thế này thì không thể nói ra lý do đó.
Nếu Đồng Quán đã bắt đầu xuống tay với Võ Thụy Doanh, từ cạn đến sâu, kế tiếp sẽ có nhiều chuyện bị bắt lên đài phê đấu như thế này. Tuy hiểu là một nhẽ, nhưng thật sự phát sinh vẫn khiến lòng buồn phiền. Ngoài mặt Ninh Nghị không lộ cảm xúc, chờ khi sắp vào thành, một gã hộ vệ Trúc Ký đang từ trong thành vội vàng đi ra, trông thấy đám người Ninh Nghị thì cưỡi ngựa tới gần, nói nhỏ vào tai Ninh Nghị.
Trong mắt Ninh Nghị không có bất cứ gợn sóng, hơi gật đầu.
Chỉ là báo tin một đám hàng đến, dù bị người ngoài nghe thấy cũng sẽ không nhấc lên gợn sóng gì, Ninh Nghị dù sao là một thương nhân.
Đội ngựa tùy theo đoàn người nhốn nháo vào thành, đi hướng cửa thành, tia sáng mặt trời chiếu xuống. Gần đó, một bóng dáng ngồi canh ở cửa thành đi tới gần, đó là một thư sinh áo xanh ba mươi mấy tuổi, gầy guộc mảnh khảnh, trông nghèo kiết xác.
Ninh Nghị xoay người xuống ngựa, đi hướng đối phương.
- Thành huynh, thật là trùng hợp, sao ở đây?
Người đến là Thành Chu Hải, lúc này cũng chắp tay chào:
- Nghe người ta nói ngươi đi Võ Thụy Doanh, ta muốn tìm ngươi, đến cửa thành thấy mệt nên tạm nghỉ chân một chút.
- Sắp trưa rồi, đi ăn một chút gì không?
Thành Chu Hải vui vẻ đồng ý:
- Cũng tốt.
Hai người cùng vào thành, ngồi xuống một nhà tửu lâu không quá kém. Thành Chu Hải may mắn sống sót trong Thái Nguyên, sau khi trở về thì gặp vụ án của Tần Tự Nguyên, hắn người đầy vết thương, may mắn chưa bị dính líu, nhưng từ đây về sau Tần Tự Nguyên bị biếm bỏ mình, hắn có chút nản lòng thoái chí, dần xa cách vòng tròn lúc trước. Quan hệ giữa Ninh Nghị và Thành Chu Hải vốn không quá thân thiết, sau khi lễ tang của Tần Tự Nguyên, Văn Nhân Bất Nhị nản lòng thoái chí rời đi kinh thành, Ninh Nghị cũng không gặp lại Thành Chu Hải, không ngờ hôm nay hắn cố ý đến tìm chính mình.
Sau khi gọi món ăn, Ninh Nghị rót một ly trà cho Thành Chu Hải:
- Thành huynh tìm tiểu đệ có việc à?
- Là có một việc muốn hỏi han Lập Hằng.
Ninh Nghị cười nâng tay:
- Thành huynh cứ nói.
Thành Chu Hải ngồi phía đối diện ngẩng đầu lên:
- Ta muốn hỏi rốt cuộc Lập Hằng muốn làm cái gì?
Sau khi trở về từ Thái Nguyên, cảm xúc của Thành Chu Hải hoặc là đau buồn giận dữ hoặc là nản lòng, nhưng lúc này trong ánh mắt bắn ra tia sắc bén. Lúc Thành Chu Hải ở Tướng phủ thì dùng mưu cấp tiến, nói là mưu sĩ nhưng càng gần với độc sĩ hơn, giây phút này hắn rốt cuộc trở lại bộ dạng thuở xưa.
Hai tay Ninh Nghị chồng lên nhau, nụ cười không thay đổi, hơi nheo mắt.
Trong phòng tửu lâu vang lên câu hỏi đó của Thành Chu Hải.
Người có thể đi theo Tần Tự Nguyên làm việc thì tâm tính khác với người bình thường, hắn có thể ngồi đây nghiêm túc hỏi ra câu này thì tự nhiên có ý nghĩa khác với ngày xưa.
Ninh Nghị trầm mặc giây lát, lẳng lặng nhìn Thành Chu Hải:
- Ta còn có thể làm cái gì?
Thành Chu Hải xoay chén trà:
- Sau khi lão sư bị hạ ngục, Lập Hằng vốn muốn dứt ra rời đi, về sau phát hiện có vấn đề, quyết định không đi, ta không đoán được trong đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Ta và Lập Hằng ở chung không lâu, nhưng coi như có chút hiểu biết thủ đoạn phong cách làm việc của Lập Hằng. Ngươi thấy sự việc không ổn, đầu vào Đồng Quán, nếu chỉ vì muốn sống thì ta sẽ không hỏi lời này.
Trong lòng Thành Chu Hải có ý tưởng, nhưng dù không có ý tưởng thì Thành Chu Hải cũng không phải loại người biểu lộ suy nghĩ ra nét mặt.