Giọng Ninh Nghị không cao, bình tĩnh nói:
- Sự tình đến một bước này, lực lượng của Tướng phủ đã hết, ta là một thương nhân nhỏ, Trúc Ký cũng bị đánh tan gần hết, không vì muốn sống chứ vì cái gì?
- Ta không biết, nhưng Lập Hằng không cần tự coi nhẹ mình, từ khi lão sư đi, nếu nói còn để lại thứ gì thì chắc nằm ở chỗ Lập Hằng.
- Đa số đã giao cho Quảng Dương quận vương.
Thành Chu Hải khẽ thở dài:
- Đó cũng là lựa chọn của Lập Hằng. Lão sư cả đời vì nước vì dân, sau khi ngài đi, tuy cây đổ bầy khỉ tan, nhưng vẫn luôn để lại chút nhân tình. Mấy ngày qua, nghe nói tổng bộ đầu Hình bộ Tông Phi Hiểu mất tích, một vị tổng bộ đầu khác tên Thiết Thiên Ưng hoài nghi là ngươi xuống tay, hắn liên hệ với phụ tá của Tề gia là Trình Văn Hậu, muốn Tề gia ra tay, đứng ra làm lớn việc này. Trình Văn Hậu có quan hệ rất tốt với đại nho Mao Tố, sau khi Mao Tố nghe được thì báo cho ta biết.
Ninh Nghị im lặng một lúc, hỏi:
- Thành huynh đến cảnh báo chuyện này cho ta?
Thành Chu Hải không tỏ ý kiến:
- Ta biết bản lĩnh của Lập Hằng, hiện giờ lại có Quảng Dương quận vương quan tâm, vấn đề không quá lớn. Ta báo cho Lập Hằng những chuyện này là vì đạo nghĩa chứ không phải quá lo lắng.
Thành Chu Hải nói rồi đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ:
- Điều ta sợ là việc Lập Hằng đang làm.
Trong phòng lặng im, giọng nói của Thành Chu Hải trầm thấp vang lên:
- Từ sau khi lão sư xảy ra chuyện, giấu hết mọi thứ ra sau lưng, từ đi biến thành không đi, hướng hành động ẩn phía sau của Trúc Ký không rõ ràng nhưng luôn không ngừng lại. Ngươi giao những chứng cứ mà lão sư để lại cho Quảng Dương quận vương, có lẽ hắn chỉ cho rằng ngươi muốn mượn dao giết người, trong lòng cũng có đề phòng, nhưng ta thì cảm thấy không đơn giản như thế.
- Có một số việc là dương mưu, đưa cho vương gia hướng hành động, dù hắn thầm đề phòng cũng vẫn sẽ sử dụng.
Thành Chu Hải lắc đầu, nói:
- Nếu chỉ là như vậy thì ta không khó hiểu. Nhưng Lập Hằng, ngươi từ trước đến giờ không phải loại người hẹp hòi như thế. Ngươi ở lại kinh thành cho dù vì muốn báo thù cho lão sư cũng sẽ không sử dụng bấy nhiêu thủ đoạn nhỏ đó, xem việc làm của ngươi trong quá khứ, ta biết ngươi đang trù tính việc lớn gì đó.
Thành Chu Hải tạm dừng rồi nói tiếp:
- Tông Phi Hiểu sẽ không bị ngươi giết, một tổng bộ đầu nho nhỏ không lọt vào pháp nhãn của ngươi nổi. Cho dù thật sự muốn động hắn, cũng sẽ không chọn hắn là người thứ nhất. Ta hoài nghi ngươi muốn động Tề gia, động Đại Quang Minh giáo. Nhưng có lẽ không chỉ như vậy.
Thành Chu Hải ngồi phía đối diện ngẩng đầu lên:
- Rốt cuộc ngươi nghĩ như thế nào?
Ninh Nghị nhìn Thành Chu Hải giây lát, chân thành trả lời:
- Chỉ là tự bảo vệ mình mà thôi.
Biểu cảm của Thành Chu Hải không thay đổi.
Ninh Nghị nói:
- Ta vốn đơn giản là muốn rời đi, về sau chợt phát hiện, trong thiên hạ toàn là đất của vua, sống trên mảnh đất này đều là dân của vua. Chúng ta còn ở kinh thành mà đám người Thiết Thiên Ưng đã muốn nhằm vào ta, ta kết thù kết oán vô số với lục lâm, với thế gia, có biết bao nhiêu người âm thầm rục rịch nhưng chưa ra tay?
- Thử nghĩ ta trở lại Giang Ninh, Thành quốc công chúa phủ có thể tạm thời che chở ta, nhưng Khang Hiền đã già, che chở được bao lâu? Đến lúc đó, đám người Thiết Thiên Ưng, Tông Phi Hiểu vẫn sẽ tìm tới cửa, nếu muốn tự bảo vệ mình thì ta phải đi tìm cành cao hơn mà leo. Nên khi Đồng vương gia đến bái tế Tần tướng thì ta thuận thế giao đồ ra, lúc ấy ta có sự lựa chọn, cuối cùng là nhờ một phần công lao này.
- Đôi khi lên đài, vấn đề nằm ở chỗ không leo xuống được.
Ninh Nghị chậm rãi dựa lưng vào ghế, hai tay nắm vào nhau hạ xuống:
- Ta giao đồ cho Quảng Dương quận vương, hắn phải chịu một phần tình của ta, hơn nữa hắn là người bên quân đội, những người này không nói lý nhất, nếu người ngoài muốn động ta, so với ta ở dưới tay của người khác thì biện pháp sẽ khác biệt rất lớn, ta về phe bên này, xung đột với bọn họ sẽ ít nhất.
- Ở trong Quảng Dương quận vương phủ một thời gian, ta yên phận một chút, vương gia tự nhiên sẽ cảm thấy ta chỉ là một kẻ tầm thường, sẽ không còn chú ý nhiều nữa. Ta là dân buôn bán, có thể đi hướng nam dứt ra, cùng lắm mỗi năm quận vương đại thọ, ta tặng mấy xe quà, vậy là theo như nhu cầu, ta cũng nương theo sườn núi xuống lừa.
Ninh Nghị nói với giọng bình thản, điều hắn nói ra hợp tình hợp lý, trên thực tế, Văn Nhân Bất Nhị lớn hơn Ninh Nghị vài tuổi, trải qua chuyện như vậy còn thấy nản lòng thoải chí rời kinh, bởi vậy thái độ lúc này của Ninh Nghị không kỳ lạ chút nào.
Nhưng Thành Chu Hải lắc đầu, nói:
- Nếu thật sự là như thế, ta cũng không còn lời nào để nói, nhưng trong lòng ta không tin, Ninh hiền đệ à . . .
Thành Chu Hải hé môi, nói tiếp:
- Mong muốn cả đời của lão sư chỉ vì quốc gia thiên hạ này, thủ đoạn làm việc của ngài ấy khác với ta, nhưng làm người làm việc xứng đáng đường đường chính chính. Người Nữ Chân lần này tiến nam, xem như phá vỡ vọng tưởng trong lòng nhiều người. Khi ta từ Thái Nguyên trở về thì hiểu rằng rồi sẽ tới lúc người Nữ Chân lần thứ hai xuôi nam. Kinh thành hiện nay, nếu Lập Hằng thật sự vì nản lòng thoái chí mà muốn rời đi thì không sao, nếu ngươi thật sự ghi nhớ chuyện Tông Phi Hiểu đã làm, muốn giết vài bộ đầu của Hình bộ trút giận thì cũng chỉ là việc nhỏ, nhưng nếu lên trên nữa . . .
- Tề gia, Đại Quang Minh giáo, Đồng Quán, Thái Kinh, Vương Phủ, Lý Bang Ngạn, Lương Sư Thành. . . những người này rút một dây là động cả cánh rừng. Ta đã thấy cách làm việc của Lập Hằng, tâm kế diệt Lương Sơn, giúp nạn thiên tai đấu với thế gia đại tộc, rồi gian nan ở Hạ Thôn, ngươi đều vượt qua hết. Người ngoài có lẽ coi khinh ngươi, ta thì không, những chuyện này ta không làm được, cũng không nghĩ ra ngươi làm như thế nào, nhưng nếu như . . . ngươi muốn ra tay với tầng trên, bất luận thành công hay thất bại thì đều tội cho thiên hạ thương sinh.
Trưóc kia Thành Chu Hải dùng kế cực đoan, thủ đoạn làm việc phần lớn là giỏi về tâm kế, lúc này hắn nói ra mấy lời này ngược lại khiến Ninh Nghị hơi bất ngờ.
Ninh Nghị cười nói:
- Ta vốn còn tưởng rằng, Thành huynh là người có tâm tính cấp tiến, không câu nệ tiểu tiết.
- Thành mỗ dùng mưu thường hơi cực đoan, nhưng lúc này khác lúc trước khác. Lúc ở tướng phủ, cách làm việc của ta có hiệu quả, thủ đoạn chỉ là thứ yếu, đến hiện giờ, Thành mỗ chỉ cầu khi Nữ Chân tiến nam thì dân chúng cả thành này có một chốn yên thân.
Ninh Nghị lặng im, qua một lúc hắn dựa vào lưng ghế nói:
- Tuy Tần công qua đời, nhưng đệ tử của ngài ấy hơn một nửa đều kế thừa đạo thống của ngài.
Thành Chu Hải nhìn thẳng Ninh Nghị, nói:
- Nhưng mà, niềm tin của Lập Hằng khác với gia sư. Ngươi thật sự khác, bởi vậy mới làm được chuyện phi thường. Thật ra củi cháy lửa truyền, gia sư đi rồi, chúng ta không thể nhận gánh thay ngài được, nếu Lập Hằng có thể nhận gánh thì cũng tốt. Nếu việc ngươi làm là vì dự phòng tai họa trong tương lai người Nữ Chân xuôi nam, vậy nỗi lo hôm nay của Thành mỗ là dư thừa.