Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 786 - Chương 786: Thiên Hành Có Thường, Lòng Người Vô Độ 4

Chương 786: Thiên hành có thường, lòng người vô độ 4 Chương 786: Thiên hành có thường, lòng người vô độ 4

- Ta đã hứa với Tần lão sẽ tiếp tục truyền lưu sách của ngài ấy, còn sự nghiệp của ngài ấy thì . . . Thành huynh, hiện giờ hai chúng ta đều không được người xem trọng, không làm được việc gì.

- Có một số việc, không phải nói không làm được là có thể buông tay. Ta đi ra từ Thái Nguyên, đã thấy sinh linh đồ thán là như thế nào, ta hay Lập Hằng, chỉ cần muốn làm thì luôn có biện pháp làm chút việc.

Ninh Nghị gật đầu. Thành Chu Hải nói chuyện bình tĩnh thản nhiên, lúc trước hắn dùng mưu tuy rằng cực đoan, nhưng sau khi Tần Tự Nguyên mất, Văn Nhân Bất Nhị nản lòng thoái chí rời khỏi kinh thành, Thành Chu Hải thì vẫn ở lại trong kinh, khi nghe có người muốn động Ninh Nghị thì tìm đến cảnh báo một phen. Nam nhân này chín chết một sống trong Thái Nguyên, sau khi về kinh thì sư môn gặp biến đổi lớn, sau khi giũ bỏ bối cảnh và cực đoan, thứ còn lại là tấm lòng tha thiết vì nước vì dân. Cách làm việc của Ninh Nghị và Tần Tự Nguyên khác nhau, nhưng hắn luôn tôn kính lão nhân kia, cũng kính nể Thành Chu Hải trước mắt mình.

Bọn họ chung quy để lại tinh túy của Nho gia.

Ninh Nghị chỉ gật đầu, không đáp lại lời của đối phương, khi đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ thì đang lúc giữa trưa, ánh mặt trời chói chang chiếu vào cây cối xanh um, chim bay đến rồi lại đi. Đã qua hai mươi ngày kể từ khi Tần Tự Nguyên chết.

- Có một chuyện ta luôn quên nói với Tần lão.

Trong bầu không khí im lặng, Ninh Nghị lên tiếng:

- Mấy năm trước, vì chuyện của Phương Thất Phật, ta ở phía nam kết thù với Hình bộ, Đại Quang Minh giáo, lúc đó người phụ trách Mật Trinh Tư khu vực huyện thành Xung Bình tên Hách Kim Hán, trong đợt hành động đó phối hợp làm việc với ta, sau khi ta rời đi, Lâm Ác Thiền tìm ra hắn, cả nhà Hách Kim Hán bị giết. Sau khi tin tức truyền đến, Tần lão sai người niêm phong phần tin này, không cho ta nhìn thấy.

Hắn tạm dừng rồi nói tiếp:

- Lần này Tần lão bị ghi tội, khi ta sửa sang lại tư liệu cũ thì tìm ra phần đó. Lúc ấy Tần lão ở trong ngục, về sau bị ghi tội đày đi, mỗi lần gặp mặt đều bận rộn nhiều việc lớn, ta cứ quên nói. Lần cuối cùng tiễn ngài ở ngoài thành, ta bận một đống chuyện rắc rối, quay đầu lại nhớ tới chuyện này nhưng quên mở miệng, lúc ấy nghĩ rằng chờ làm xong hết việc rồi tìm một cơ hội, luôn có thể hỏi một tiếng.

- Nhưng lúc gặp lại, ta ở trên núi thấy ngài ấy, nhưng không còn cơ hội nói chuyện nữa.

Ninh Nghị nói đến đây thì im lặng, qua một lúc lại bảo:

- Thành huynh, chúng ta làm việc khác nhau, ngươi nói không sai, đó là bởi vì các ngươi vì đạo nghĩa, ta vì công nhận. Còn những việc hôm nay ngươi nói, báo thù với đám người Tề gia, Thái thái sư, quấy rối gì đó thì . . . quá phiền phức.

Hắn dừng một chút, lại nói:

- Quá rắc rối, ta sẽ không làm như vậy.

Hai người ngồi đối diện nhau giây lát, ăn vài thứ, không lâu sau, Thành Chu Hải từ biệt rời đi.

Trước khi đi, Thành Chu Hải nói:

- Nếu ngươi thật sự muốn làm những thứ gì, có thể tìm ta.

Ninh Nghị nhẹ gật đầu.

Mấy ngày sau đó, trong kinh thành vẫn vô cùng náo nhiệt. Lúc Tần Tự Nguyên còn ở, hai tướng Tả, Hữu tuy không phải đại thần có nội tình sâu nhất trên triều đình, nhưng tất cả dưới điều kiện tiên quyết Bắc phạt và thu phục mười sáu châu Yến Vân, kế sách chung của cả nước xem như rõ ràng. Sau khi Tần Tự Nguyên bị bãi chức tướng, mới qua hai mươi ngày mà phe Tả tướng đã dần suy sụp, người có dã tâm và sốt ruột bắt đầu tranh giành chức tướng.

Vì quốc sách tổng xây dựng phòng tuyến Hoàng Hà, phe Đồng Quán bắt đầu tích cực tiến thủ, trên triều đình chống đối với đám người Lý Bang Ngạn. Tuy Thái Kinh không gây chú ý, nhưng hắn tích lũy đệ tử khắp thiên hạ, chỉ đứng ở đó thôi đã khiến người cảm thấy khó mà lay động. Ngoài ra, bởi vì tổn thất trong trận chiến với Nữ Chân, phe chủ hòa như nhóm Đường Khác cũng nổi lên, các loại thương gia và người có quan hệ ích lợi đều hy vọng Vũ triều sẽ ngừng xung đột với Nữ Chân, sớm mở mậu dịch biên giới, để mọi người vui vẻ thoải mái kiếm tiền.

Dù sao ngày xưa Vũ triều và Liêu quốc cũng có quan hệ giống như vậy.

Vì thế, trên triều đình đầy rẫy chư hầu. Chu Triết ở trong đó lên kế hoạch giữ cân bằng ổn định, khi ý thức được Đồng Quán chuẩn bị ra tay với Võ Thụy Doanh, Chu Triết cũng phái mấy tên tướng lĩnh đi qua. So với cách làm của Đồng Quán, bước đi của Chu Triết thân thiện hơn. Mấy tên tướng lĩnh đi vào đó, chỉ bảo rằng muốn học tập, cũng để tránh cho trong quân xuất hiện chuyện bất công, làm giám sát, sự thực thì tương đương với lôi kéo làm thân.

Trong một vở kịch luôn sẽ có vai mặt đen mặt trắng. Lúc trước Chu Triết quá tốt với Thường Thắng quân, không ai dám đóng vai mặt đen, bây giờ Đồng Quán đóng mặt đen, Chu Triết tự nhiên có thể lấy thân phận đế vương đi ra đóng vai mặt trắng. Lực lượng quân đội của Võ Thụy Doanh đã hình thành, quan trọng là khiến bọn họ trực tiếp chuyển lòng trung thành sang hoàng đế, nếu như cần thiết, Chu Triết không ngại chế tạo đội quân này thành cấm quân của thiên tử.

Vô luận lên đài hay rơi đài, mọi thứ rất nhộn nhịp. Ninh Nghị lại bị kéo đi Võ Thụy Doanh hai lần, hắn ở trong vương phủ vẫn không gây chú ý, ngày thường ru rú trong nhà, cụp đuôi làm người. Trong Võ Thụy Doanh, binh sĩ lén nghị luận, đa số bắt đầu xem thường Ninh Nghị. Sâu trong góc khuất Võ Thụy Doanh, có người đang nói một số lời mang tính kích động.

- Đều là thủ đoạn của quan trường! Các ngươi thấy không? Đầu tiên là Hữu tướng, rồi đến Tần Thiệu Khiêm Tần tướng quân. Sau khi Tần tướng quân đi, Hà lão đại cũng bị động. Rồi còn Ninh tiên sinh, tại sao tiên sinh bị kéo đến đây? Là để hắn áp trận sao? Không phải. Đây là muốn mọi người tạt phân lên người tiên sinh, muốn bôi đen tiên sinh! Hiện giờ bọn họ đang làm những chuyện gì? Phòng tuyến Hoàng Hà? Chư vị vẫn chưa rõ sao? Chỉ cần xây gỗ đất rầm rộ thì cần tiền bạc! Tại sao bọn họ nhiệt tình như thế? Ngươi nói bọn họ không sợ người Nữ Chân tiến nam? Ha, bọn họ sợ chứ, quan tâm chứ, nhưng trong lúc làm việc thì bọn họ tiện thể kiếm chút quyền, hốt chút tiền!

Những lời này bị đè ép ở tầng dưới chót nhất. Kinh thành thì càng phồn vinh hơn, trận chiến với người Nữ Chân vô cùng đau thương, nhưng chỉ cần may mắn sống sót thì luôn có cơ hội lật ngược tình thế. Trong khoảng thời gian này, chẳng những thương nhân từ các nơi đổ về, đám người ở mỗi tầng lớp hô hào cứu quốc cũng kịch liệt hơn, trong thanh lâu sở quán, quán rượu tiệm trà, mỗi khi trông thấy thư sinh tụ ở cùng nhau thì toàn là thảo luận kế sách chung cứu nước.

Bầu không khí đó dẫn đến nhiều giáo phái trong dân gian hưng thịnh, nổi tiếng nhất là thiên sư Quách Kinh mới đến Biện Lương, nghe bảo có thể dời núi lấp biển, ném đậu thành binh. Có người nửa tin nửa ngờ việc này, nhưng dân chúng cực kỳ nhiệt tình tung hô, nhiều quan lớn trong triều đều gặp mặt hắn, có người nói: Nếu lúc người Nữ Chân đến mà có mặt Quách thiên sư, chỉ cần mở cửa thành ra, thả ra Lục Giáp thần binh, khi đó . . . Đa số người nói chuyện say sưa, chép miệng không thôi. Đến lúc đó, chỉ cần mọi người đứng ở đầu tường nhìn Lục Giáp Thần Binh gặt người Nữ Chân là xong.

Mỗi khi nói đến đề tài này sẽ có nhiều người nhớ lại tình huống bi thảm lúc thủ thành, lén lau nước mắt. Nếu như thiên sư sớm đến, không để tướng gian thủ thành thì đâu đến nỗi trượng phu, nhi tử nhà mình lên thành chết thảm. Nhưng trong khi nghị luận, cũng có người nói lúc tướng gian còn ở, dù thiên sư đến cũng tất nhiên bị chèn ép bài xích. Mọi người ngẫm lại, thấy cũng có lý.

Bình Luận (0)
Comment