Đầu tháng sáu, tường thành gần Tân Toan Tảo Môn đã xây dựng xong. Chu Triết ra cung, dạo một vòng gần cửa thành, đứng trên tửu lâu nhìn dòng người đông như mắc cửi ra vào thành, hắn cảm thấy vui mừng.
- Mọi thứ đang chờ xây dựng, con dân Vũ triều ta chung quy chưa bị cực khổ đánh ngã, hiện giờ trong tầm mắt thấy càng phồn vinh hơn, đây đúng là hiện tượng gặp nhiều nạn nước càng hưng!
Chu Triết chỉ hướng thương đội đang vào thành ở bên dưới, nói với Đỗ Thành Hỉ như vậy.
Nhìn thành viên của thương đội kia đa số mang theo binh khí, Chu Triết gật gù nói:
- Sau nạn lớn, đường đi không yên ổn, bởi vậy hưng thịnh võ hơn, hiện giờ thì như vậy không phải chuyện xấu, cần nắm bắt chừng mực ức chế và hướng dẫn. Sau khi trở lại, phải cố gắng nhanh chóng lên kế hoạch mới được.
Sau đó Chu Triết đơn giản nói vài chuyện với Đỗ Thành Hỉ, gần đây về người phụ trách các đoạn trong phòng tuyến Hoàng Hà, bên trên đã đánh một trận, Chu Triết không muốn mở rộng sóng gió hơn nữa, mấy ngày nay đã có quyết định. Đây là một chiếc lược lớn phòng ngừa người Nữ Chân sắp tới, cũng là một lần phân phối lớn đối với quyền lực triều đình kể từ khi Tần Tự Nguyên đi, là cơ hội cho Chu Triết lại nắm giữ cân bằng trung tâm, hắn sớm đã đăm chiêu suy nghĩ, nắm chắc trong lòng bàn tay, lúc này nói với Đỗ Thành Hỉ đa số là thứ có thể bị tiết lộ.
Đỗ Thành Hỉ lén ám thị ra ngoài, người ngoài biết là lập kế hoạch thì không dám nói nhiều nữa.
- Từ sau khi Tần Tự Nguyên chết, trẫm mới biết hắn lừa trẫm lén nắm giữ bao nhiêu thứ. Quyền thần đều là thế, ngươi muốn cho hắn làm việc, sớm muộn gì cũng bị hắn cắn ngược lại, nhưng trẫm nghĩ trước nghĩ sau, đạo cân bằng không thể làm lung tung. Những người như Thái Kinh, Đồng Quán sẽ là rường cột cho trẫm, dùng bọn họ làm cây cột, chân chính làm việc nhất định phải là trẫm!
Chu Triết nói xong những lời này, trong lòng nghĩ một số chuyện khác, nhìn bên kia cửa thành, trong đầu nhớ tình cảnh bên kia dựng một bục gỗ, có một nữ nhân đi lên biểu diễn cho thương binh. Hắn cố gắng xóa bỏ hình ảnh này ra khỏi đầu, suy nghĩ chuyện khác, trên đường về cung thì dặn dò Đỗ Thành Hỉ nhiều công việc sắp tới.
- Sự tình sẽ được định ra trong mấy ngày này. Trên thánh chỉ cần phải nắm rõ nhiều việc, hạ thánh chỉ thì trên triều đình phải đi vào quỹ đạo ngay. Về Đồng Quán, Lý Bang Ngạn, trẫm không muốn cảnh cáo quá mức. Ngược lại Thái Kinh, hắn đứng một bên không động, dễ dàng chiếm hơn một nửa chỗ tốt của Tần Tự Nguyên lúc trước, trẫm ngẫm kỹ, chung quy phải cảnh cáo một phen, lúc sau lên triều . . .
Cứ thế căn dặn từng điều, nói đến cuối cùng Chu Triết bỗng nhớ một việc:
- Mặt khác, ba ngày sau khi sự tình đã định ra, trẫm muốn gặp mấy tướng lĩnh trẻ tuổi kia, và một người trong nhà quan viên. Ninh Nghị Ninh Lập Hằng, hắn rời khỏi Tướng phủ, gần đây đã yên phận rất nhiều, nghe nói được che chở trong Quảng Dương quận vương phủ. Buôn bán lúc trước mãi đến hiện tại còn chưa kinh doanh lại, gần đây còn thường bị gọi đi Võ Thụy Doanh. Hắn và Võ Thụy Doanh có chút quan hệ, trẫm thậm chí từng nghe đồn hắn và vị Lục trại chủ của Lữ Lương có thể là tình lữ, mặc kệ là thật hay giả đều khó chịu, khiến người không có mặt mũi.
- Ngày xưa Tần phủ rơi đài, tường ngã mọi người đẩy, trẫm đã che chở hắn. Hắn giỏi làm việc, không cần chèn ép quá mức. Trẫm muốn dành cho hắn một chức quan cầm cán bút trong Binh bộ, muốn đưa cho hắn một bậc thang, cũng miễn cho Quảng Dương quận vương dùng người quá khắc nghiệt, mài nhẵn nhuệ khí của hắn.
Chu Triết nói xong lại thở dài:
- Xong việc này thì vụ án Tần Tự Nguyên cũng nên chấm dứt. Hiện nay người Nữ Chân như hổ rình mồi, triều đình cần phấn chấn ngay, không phải lúc tính sổ chuyện cũ, nên buông xuống quá khứ nhìn về phía trước. Đỗ Thành Hỉ à, đây là ý của trẫm, ngươi hãy đi sắp xếp. Hiện nay đồng lòng hợp sức, đừng để lặp lại tội ngang ngược tự ý như Tần Tự Nguyên nữa.
Đỗ Thành Hỉ nhận ý chỉ, sau đó hoàng đế đi làm việc khác.
Hôm sau, Ninh phủ, người trong cung đến, báo cho biết Ninh Nghị sắp lên triều yết kiến, tiện thể dặn dò lễ độ khi gặp bệ hạ, đại khái sẽ có chuyện gì trong cuộc gặp mặt, đương nhiên, cũng cảnh cáo này nọ.
- Vụ án lớn trong kinh thường dính líu rất rộng, vụ án tội tướng Tần Tự Nguyên, các ngươi đều là tội nhân, là bệ hạ mở miệng mới tha cho các ngươi. Ninh viên ngoại, ngươi chỉ là một thương nhân tầm thường, được bệ hạ triệu kiến là phúc khí tu mười tám đời của ngươi, từ đây về sau phải thành kính đốt nhang, cáo bái tổ tiên. Quan trọng nhất là ngươi phải thể hội lòng trân trọng, ý nâng đỡ của bệ hạ dành cho ngươi, từ nay hễ có chuyện gì phân ưu cho nước thì phải dốc hết sức ra! Thiên nhân của bệ hạ là mỗi người muốn gặp liền được gặp sao? Đó là thiên tử! Là cửu ngũ chí tôn . . .
Người từ trong cung đến hăng say giáo dục Ninh Nghị nửa canh giờ, hắn kinh sợ liên tục gật đầu, lời nói khiêm tốn. Bên này giáo dục xong, bên kia Đồng Quán gọi hắn đến, cũng giáo dục sơ, ý trong lời nói cơ bản giống nhau, nhưng Đồng Quán chỉ ra bệ hạ hy vọng hành vi phạm tội của Tần Tự Nguyên dừng ở đây, ngươi phải tự hiểu rõ từ nay kính cẩn tạ thiên ân.
Lúc này trong kinh, nhiều việc lớn liên quan phòng tuyến Hoàng Hà bắt đầu được quyết định, đây là động tác lớn về mặt chiến lược, Đồng Quán cũng đang nhận và tiêu hóa sức mạnh trên tay mình, với tiểu nhân vật như Ninh Nghị sắp được tiếp kiến, hắn gọi đến trước mặt nói chuyện một bữa đã là thái độ rất tốt. Đồng Quán răn dạy xong đuổi Ninh Nghị đi, không quản nữa.
Ngược lại ngày này Ninh Nghị đi qua hành lang vương phủ, mấy lần bị người lườm liếc và nghị luận.
Chỉ khi gặp Thẩm Trọng, đối phương cười híp mắt, lại đây chắp tay nói mấy câu tốt lành:
- Ta sớm biết Lập Hằng không phải vật trong ao, có thể được bệ hạ triệu kiến là thù vinh không tầm thường, là việc lớn có thể an ủi tổ tiên!
- Đúng, đúng.
Thẩm Trọng vỗ vai Ninh Nghị, cười lớn:
- Ta nghe nói có người của Hình bộ đang kiếm chuyện với ngươi, sau việc này thì . . . hừm hừm, ta chờ xem bọn họ còn dám làm những thứ gì! Dù là Tề gia, tuy thế lớn thì sau này cũng không cần sợ hãi! Lão đệ, về sau phát đạt nhớ đừng quên ca ca, ha ha ha ha ha ha!
Ninh Nghị cười nói:
- Đúng rồi, vốn định tìm vài người đi Tề gia nói đỡ giùm.
- Yên tâm yên tâm . . .
Không lâu sau, xe ngựa của đám người Ninh Nghị rời khỏi vương phủ.
Mặt trời lặn phía tây, thành Biện Lương to lớn vẫn phồn hoa, đoàn người nhốn nháo qua lại trong thành. Thiết Thiên Ưng dẫn đội đi trong thành, tìm kiếm tính khả thi Ninh Nghị có liên quan cái chết của Tông Phi Hiểu, từng ánh đèn dần được thắp sáng.
Ninh Nghị ngồi trong sân ở trong phủ, chờ ánh sáng nơi chân trời vụt tắt, ánh sao lấp lánh sắc bạc trong trời đêm, thế giới này đều yên tĩnh lại. Bánh xe thời gian chậm rãi lăn, trong phồn hoa mà yên bình này, bánh xe chậm rãi mà không chững lại nghiền hướng tương lai hai ngày sau.
Hai ngày qua trong chớp mắt.