Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 789 - Chương 789: Người Phát Sát Khí, Thiên Địa Lật Úp 2

Chương 789: Người phát sát khí, thiên địa lật úp 2 Chương 789: Người phát sát khí, thiên địa lật úp 2

Đã qua một nửa canh năm, bên trong bắt đầu nghị sự, gió sớm thổi qua mang theo cảm giác lạnh. Vũ triều quản lý quan viên không quá nghiêm khắt, trong đó có mấy người ra từ gia tộc lớn, bọn họ châu đầu ghé tai, thủ vệ, thái giám ở gần đó không xen vào. Có người nhìn Ninh Nghị luôn im lặng đứng một bên, bọn họ lộ biểu cảm chán ghét.

Bọn họ hoặc là nhờ mối quan hệ, hoặc vì có công lao nên cuối cùng nhận được hoàng đế triệu kiến, vốn là vinh diệu, có loại người như Ninh Nghị xen lẫn vào kéo thấp chất lượng của bọn họ.

Ninh Nghị ngẩng đầu lên, chân trời đã hiện ra vạch trắng mờ, mây trắng như bông, sáng sớm có chim bay qua bầu trời.

Đám người điều khiển một quốc gia nhưng phải dậy sớm hơn người bị điều khiển, thành thị bên ngoài hẳn là dần náo nhiệt lên.

Ngày chín tháng sáu Cảnh Hàn năm thứ mười bốn. Thành Biện Lương, ngày cuối cùng của cảnh Hàn triều.

Thời tiết sáng sủa.

. . .

Thiết Thiên Ưng mang theo bộ khoái dưới trướng chạy nhanh trong vùng quê buổi sáng. Hắn tìm ra manh mối, đi hướng nhà của gián điệp mà Tông Phi Hiểu từng sắp xếp.

Khi tới nơi thì sắc trời đã sáng rồi, phòng bỏ trống mấy ngày, không có người ở.

Thiết Thiên Ưng đá văng cửa phòng, nhìn trong phòng chất bụi, nói:

- Soát!

Không lâu sau, một tên bộ khoái trèo tường lục tủ đã tìm được cái gì đó, cầm lấy đưa cho Thiết Thiên Ưng. Thiết Thiên Ưng nhận lấy, thay đổi sắc mặt, sau đó thiết kỵ chạy nhanh đi.

Giờ thìn.

Võ Thụy Doanh đang luyện tập buổi sáng, Lý Bỉnh Văn mang theo mấy tên thân binh đi ngang qua đằng trước giáo trường, trông thấy người quen Hàn Kính ở gần đó như mọi khi trao đổi với người Lữ Lương, hắn chắp hai tay sau lưng, ngửa đầu nhìn trời.

Lý Bỉnh Văn cười đi lại gần, chắp hai tay sau lưng nhìn quanh, hỏi:

- Hàn huynh đệ, đang nhìn gì vậy?

Hàn Kính nghiêng đầu qua, cười với Lý Bỉnh Văn.

Lý Bỉnh Văn cũng cười lại:

- À phải rồi, Lục trại chủ ở đâu?

- Nàng bận việc.

- Ồ, ha hạ.

Lý Bỉnh Văn chỉ cố tìm đề tài nói chuyện, bởi vậy không quá để bụng.

Thành Biện Lương.

Lục Hồng Đề mang theo hai tên tùy tùng đi vào cửa cung.

Chầu triều sớm vẫn đang diễn ra trong Tử Thần điện, sau khi đi vào hoàng thành, thái giám, nữ hầu trong cung lấy đi vũ khí của Hồng Đề, soát người, sau đó dẫn đến gần Ngự Thư phòng chờ đợi, xung quanh cố ý sắp xếp mấy tên cao thủ trông chừng.

Ánh sáng mặt trời chiều xuống bên ngoài phòng, cung điện xung quanh tĩnh lặng, cung nữ dâng lên trà bánh. Hồng Đề yên lặng ngồi ở đàng kia, khép mắt lại, thị vệ đại nội ở ngoài cửa ngẫu nhiên ngó chừng nàng, ước lượng ý đồ của nàng.

Ngoài cung thành, thiếu nữ tên Tây Qua đứng trên nóc lâu, ngửa đầu, hít vào thở ra không khí sáng sớm.

Đây là kinh thành.

Phụ thân, Thánh Công bá bá, Thất bá bá, Bách Hoa cô cô, và tất cả huynh đệ đã chết, các người nhìn thấy không?

Người đi đường qua lại trên phố, náo nhiệt mà tường hòa, gần đó là cung tường nguy nga.

. . .

Sau khi Tần Tự Nguyên, Tần Thiệu Khiêm chết, chỗ mộ của hai người nằm ở ngoại ô thành Biện Lương.

Mặt trời treo cao, đội kỵ của Thiết Thiên Ưng chạy nhanh đến nơi này, thở hổn hển.

Thiết Thiên Ưng nhìn mộ bia của Tần Thiệu Khiêm, vươn ngón tay nói:

- Đào.

Một đám bộ khoái hơi ngẩn ra, tiếp đó xúm lại đào mộ, bọn họ không mang công cụ, tốc độ không nhanh. Một tên bộ khoái cưỡi ngựa đi thôn gần đó tìm hai cái cuốc về. Không lâu sau, mộ kia bị đào mở, quan tài bị nâng lên, sau khi mở nắp thì mùi xác chết nồng nặc bay ra, xác chôn một tháng đã thối rữa biến hình, thậm chí có giòi.

Bàn tay Thiết Thiên Ưng run rẩy, hắn biết chính mình đã tìm được điểm yếu của Ninh Nghị, có thể ra tay rồi. Tờ giấy trong tay của hắn viết ‘tình nghi Tần Thiệu Khiêm chưa chết’. Nhưng tử thi trong quan tài đã thối rữa nghiêm trọng, Thiết Thiên Ưng cố chịu đựng lại gần nhìn kỹ, theo như bên Ninh Nghị nói thì đầu của Tần Thiệu Khiêm từng bị chặt đứt lìa sau lưng khâu lại, ngay lúc đó mọi người không thể nào kiểm tra xác chết tỉ mỉ, thoạt nhìn thì thấy giống Tần Thiệu Khiêm, nên tin như vậy.

Lúc này đã có manh mối, nhưng khó lấy xác chết làm chứng.

Thiết Thiên Ưng che miệng mũi, nhìn một lúc rồi nói:

- Cắt y phục, cắt quần áo toàn thân của hắn ra.

Hai tên bộ khoái cố nén buồn nôn tiến lên làm theo.

Xác chết đã thối rữa nên không nhìn ra được gì, nhưng tiếp theo, Thiết Thiên Ưng phát hiện ra cái gì. Hắn chộp lấy cây gậy trong tay một tên bộ khoái, đẩy ra hai chân xác chết thối rữa biến hình.

. . .

Trong Tử Thần điện, sắp xếp điều động lên chức, nhậm chức cho từng tên quan viên đang được Đỗ Thành Hỉ lớn tiếng đọc ra, dù ở quảng trường bên ngoài cũng nghe được. Một tên thái giám vóc dáng cao lớn đi hướng bên này, Vũ triều có Đồng Quán lãnh binh, cũng có mấy tên tổng quản thái giám làm việc lớn, bởi vậy trong cung có thái giám vóc dáng cao to như vậy không phải chuyện kỳ lạ gì. Nhưng khi thái giám này đến gần thì cấm quân ở gần đó thoáng chặn lại hắn.

- Hậu công công, có chuyện gì?

- Đỗ lão đại ở bên trong hầu hạ hoàng thượng, qua một lúc nữa sẽ cho những người này đi vào, bọn họ đều là lần đầu tiên lên triều, Đỗ lão đại không yên tâm, sợ xảy ra trục trặc gì nên lúc trước có dặn gia gia đến ngó chừng mấy vị này tập lễ tiết ra sao rồi. Gia gia còn bận việc khác, hỏi một câu rồi đi ngay.

Thị vệ kia gật đầu, Hậu công công đi qua nhỏ giọng hỏi lần lượt bảy người, giọng của hắn không cao, hỏi xong kêu mấy người đó đại khái diễn thử lễ tiết, sau đó phất tay.

Nhưng khi hỏi tới người thứ bốn thì người kia làm không đúng chuẩn, Hậu công công nổi giận:

- Ngươi lại đây, ngươi lại đây!

Hậu công công kéo người kia qua một bên, nhưng chọn nơi thị vệ nghiêng đầu liền có thể nhìn thấy. Bắt người kia làm lại hai lần, Hậu công công tự mình sửa chữa. Người kia sốt ruột đỏ mặt tía tai, thị vệ nhìn nhìn thoáng qua rồi quay đầu đi, trong cung làm nhiệm vụ, không cần thiết xem người ta bị xấu mặt.

Hậu công công còn bận việc, thấy không có trục trặc gì nữa, người kia làm mấy lần suôn sẻ rồi mới được cho trở về hàng. Qua một lúc, khi Hậu công công hỏi đến người cuối cùng, người kia cũng làm lỗi đôi chút, hắn lại kêu người ta đi ra, răn dạy một phen.

Sáu người khác vẻ mặt trào phúng nhìn người này, Hậu công công thấy người này quỳ lạy không tiêu chuẩn thì tự mình quỳ trên mặt đất làm mẫu một lần, tiếp đó trừng mắt lườm những người khác, đám người vội vàng quay đầu đi. Thị vệ kia nở nụ cười, cũng quay đầu đi.

. . .

Ngoài thành Biện Lương, trước mộ bia của Tần Thiệu Khiêm, Thiết Thiên Ưng nhìn xác chết thối rữa trong quan tài, hắn dùng gậy gỗ tách hai chân của xác chết ra.

- Đây là . . . hoạn quan?

Thiết Thiên Ưng đứng ngây người tại chỗ, thân thể vốn khô nóng lúc này dần lạnh lẽo.

Hắn muốn làm cái gì?

Xa xa, tiếng vó ngựa chấn động mặt đất ầm ầm lao tới.

Phía tây Biện Lương, gần Vạn Thắng Môn, Đỗ Sát cõng đao dài đi ra khách điếm. Càng lúc càng nhiều người từ xung quanh đi vào đoàn người, đi hướng cửa thành.

Nội thành, gần Lương Môn, Chúc Bưu ngồi trong cửa hàng Trúc Ký đã đóng cửa lâu ngày, nhắm mắt dưỡng thần, thương dài gác trên đùi. Đám người Vương Phủ hoặc đứng hoặc ngồi, đa số yên lặng. Trong sân, có người đang khiêng mấy cái hòm vào đặt trước cửa sổ lầu một còn đóng kín, không khí im lặng mà bận rộn đối lập với nhộn nhịp chỗ cửa thành bên ngoài.

Một khoảnh khắc nào đó, Chúc Bưu cõng thương dài, đẩy cửa đi ra.

Mũi nhọn của cây thương khát máu.

Chim xanh đã bay tới, ánh sáng mặt trời khuynh thành.

Bình Luận (0)
Comment