Hoàng cung, Tử Thần điện, thánh chỉ tuyên bố xong, nói chuyện rồi tạ chủ long ân, bên trong mới tuyên bảy người đi vào. Ninh Nghị đi ở mé bên, bước chân nhẹ nhàng, khuôn mặt bình tĩnh. Đi qua cửa lớn, trong Tử Thần điện trang nghiêm rộng rãi, rất nhiều đại thần đứng ở hai bên. Thái Kinh, Đồng Quán, Lý Cương, Tần Cối mới vừa thăng nhiệm Hữu tướng, Thiếu sư Vương Phủ, Thượng thư Binh bộ Đàm Chẩn, Thượng thư Hình bộ Trịnh Tư Nam, Thượng thư Lễ bộ Đường Khác, Thượng thư Lại bộ Yến Đạo Chương, Thượng thư Hộ bộ Trương Bang Xương, Thượng thư Công bộ Lưu Cự Nguyên. . . ngoài ra còn có các quan lớn như Cao Cầu, Thái Du, Ngô Mẫn, Cảnh Nam Trọng, mọi người nghiêm nghị đứng theo hàng.
Đàn hương bốc khói mông lung, bên trên giữa điện là cửu ngũ chí tôn hiện nay, thiên tử Chu Triết. Những người này đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp Vũ triều.
Bảy người ngừng bước gần cửa, cùng quỳ lạy.
Tuyên bố thánh chỉ xong, lúc này đã đến đoạn cuối, trừ cấp trên tiến cử hiền tài thì không có bao nhiêu người quan tâm bảy con tép riu vừa vào trong này. Đám người thầm vui vẻ thì vừa nhận được phần thưởng, định bụng sắp tới phát triển sự nghiệp. Lần này Tần Cối vui vẻ nhất, hắn thỉnh thoảng liếc qua Lý Cương ở gần đó, giờ thì vị trí Tả tướng sẽ không giữ được lâu. Yến Đạo chương được phá cách thăng chức Lại bộ, chiếm món hời lớn, cũng là vì hắn làm tay đấm dưới trướng Thái Kinh nên mới được thăng chức đợt này.
Nhưng trừ Yến Đạo Chương, phái Thái Kinh chịu thiệt trong đợt đấu sức này, mà không sao, lực lượng của hắn đã quá lớn, hoàng đế không thích, chịu thiệt mới được lời. Phái Đồng Quán đạt được ích lợi lớn nhất khi tham dự phòng tuyến Hoàng Hà, lúc này còn bận tiêu hóa tất cả thành quả, có những thứ đó thì có thể thực hành kế hoạch tiếp theo của hắn.
Chu Triết ở phía trước đứng lên, giọng nói từ tốn, ổn trọng mà hùng hậu.
- Từ lúc trẫm kế vị thì mong muốn Vũ triều chấn hưng, quốc gia an thái, một đường đi tới nơm nớp lo sợ như trên băng mỏng. Trẫm hiểu cái khó khi khống chế một nước, các ngươi thì chưa chắc đã biết, trẫm có thể cho các ngươi vinh sủng, cho các ngươi quyền lực, vì để các ngươi làm việc cho quốc gia này. Nhưng một đường đi tới, luôn có sâu mọt phá hoại làm hư gốc rễ của ta, trước có Vương Cao Tiến, giữa có Lư Chi Bình, sau có Tần Tự Nguyên!
Chu Triết đang kể tên mấy tể tướng bị ghi tội từ sau khi hắn đăng cơ, bây giờ là lúc phải làm kết luận, khép lại định luận. Chu Triết mở miệng nói, trong một chốc không thể dừng lại, bên dưới là bảy người quỳ, mọi người đứng, yên lặng nghe.
Chu Triết nói:
- Trận chiến với Nữ Chân vội vã, Nữ Chân dũng mãnh, nhưng Vũ triều ta cũng có trung thần nghĩa sĩ, tre già măng mọc, đây là điều trẫm vui mừng, cũng làm trẫm đau lòng! Trẫm hạ tội kỷ chiếu, tự vấn tự xét lại, nếu chúng ta thật sự dốc hết sức ra, thủ thành thật sự cần để nhiều trung thần nghĩa sĩ đổ máu như vậy sao? Ta là quân, các ngươi làm quan, không thể không suy ngẫm lại những đạo lý này! Sau khi Nữ Chân đi, Tần Tự Nguyên đền tội, hắn đáng bị tội như vậy. Nhưng các ngươi!
Lời nói của Chu Triết khảng khái đau buồn giận dữ, khoảnh khắc này, mọi người nghe một âm thanh, còn tưởng là ảo giác.
Đó là tiếng người thở dài.
- Ài, Chu Triết.
Trong mấy người quỳ, Thi Nguyên Mãnh cảm thấy chính mình nhìn thấy ảo giác, bởi vì dường như hắn thấy thương nhân bên cạnh mình thế nhưng đứng lên, không thể nào!
Chu Triết cũng nhìn thấy Ninh Nghị đứng lên, hắn còn chưa đoán được thân phận của bóng người kia, thậm chí cảm thấy cảnh tượng trước mắt hắn thật kỳ lạ, trên kim điện này mà có người dám đứng lên trong khi quỳ? Phải chăng đã nhìn lầm? Nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.
Sẽ không có lần tiếp theo.
Trong Tử Thần điện tràn ngập uy nghiêm, mấy trăm năm qua lần đầu tiên xuất hiện tiếng nổ lớn, đinh tai nhức óc. Ánh lửa bùng lên, mọi người căn bản còn không biết phát sinh chuyện gì, trên bậc thang vàng, hoàng đế ngồi xiêu vẹo trên ngai rồng, khói từ đàn hương tán đi, hắn khó tin nhìn đằng trước, nhìn chân của chính mình, nơi đó bị cái gì đâm vào, rậm rạp, dường như có máu chảy ra, đây rốt cuộc là chuyện gì!
Ninh Nghị bước qua đoàn người, ánh mắt của hắn bình tĩnh giống như làm một việc đã luyện tập nghìn lần, vạn lần.
Phía trước, Đồng Quán làm người tập võ và có địa vị cao, hắn phản ứng lại trước tiên, hét to một tiếng:
- Đáng chết!
Nắm tay to như miệng chén đấm vào mặt Ninh Nghị.
Đồng Quán ở trong quân nhung mã nửa đời, dính vô số máu, tuy lúc này đã già nhưng dư uy còn đó, trước mắt hắn chẳng qua là một thương nhân thường ngày khom lưng uốn gối với mình. Nhưng mà giây phút này, trong mắt của thư sinh trẻ tuổi kia không có một chút sợ hãi hoặc là né tránh, thậm chí không có biểu cảm miệt thị, bóng dáng kia nhìn chậm nhưng nhanh, nắm đấm mạnh mẽ của Đồng Quán tung ra, đối phương đỡ bằng một tay, tay kia phất qua.
Một bàn tay đánh vào mặt của Đồng Quán, năm ngón tay đập vào nặng như cán sắt, vị vương khác họ thu phục Yến Vân, danh chấn thiên hạ này đầu óc ù đặc.
Thân thể của Đồng Quán bay lên cao một giây, đầu đập xuống bậc thang vàng, máu văng tung tóe, Ninh Nghị đã bước lên bậc thang vàng, bỏ hắn lại phía sau.
Thời gian quay ngược về.
Buổi sớm mai, giáo trường ở Võ Thụy Doanh.
Luyện tập buổi sáng vẫn chưa dừng lại, Lý Bỉnh Văn lĩnh thân vệ trở về phía trước quân đội, không lâu sau, hắn nhìn thấy người Lữ Lương dắt ngựa chiến tới chia cho người của họ, có người chuẩn bị lên ngựa. Lý Bỉnh Văn định đi qua hỏi thăm những thứ gì, càng nhiều tiếng bước chân vang lên, còn có tiếng miếng sắt va chạm trên áo giáp.
Trọng kỵ binh được xưng là Thiết Phù Đồ xếp thành hai hàng, từ phương hướng khác nhau lại đây, ở phía trước nhất là Hàn Kính.
Lý Bỉnh Văn bản năng phất tay, triệu tập thân binh xung quanh, cũng kêu binh sĩ Võ Thụy Doanh khác đề phòng:
- Hàn huynh đệ, các ngươi muốn làm gì?
Hàn Kính không đáp lại, chỉ có trọng kỵ binh vẫn áp sát. Mấy chục thân binh lùi về gần Lý Bỉnh Văn, binh sĩ Võ Thụy Doanh khác thì hoặc là hoang mang, hoặc là hiểu ra nhìn tất cả điều này.
Chỉ có một câu lạnh băng phát ra:
- Đẩy!
Lệnh chữ đẩy trong trọng kỵ binh tức là bày trận xung phong liều chết.
Ngày trước mọi người có chút giao tình với nhau, nay chĩa dao vào nhau.