Mặt trời rực rỡ dần lên cao, trọng kỵ binh tiến lên hai lần áp sát trên vạn người ở phía trước giáo trường, vài nơi khác cũng có máu tươi chảy ra.
Tiếp đó Hàn Kính cưỡi ngựa, bước lên đài cao phía trước giáo trường, bên dưới, Lý Bỉnh Văn và tất cả thân binh đều đã thành tay chân cụt, kỵ binh Lữ Lương bày trận xung quanh, toàn quân chờ hành động.
Giọng Hàn Kính cất lên:
- Các ngươi đã thấy! Sau cuộc chiến Hạ Thôn, đám người trong triều làm việc trái tai gai mắt, khi Nữ Chân lại đến xâm lăng thì chắc chắn Vũ triều sẽ mất! Chúng ta không tiếp tục chơi với đám quan đó nữa! Nhưng quân vô đạo, dân nổi lên khởi nghĩa để chống lại! Hôm nay Lữ Lương dấy binh không phải vì thanh quân trắc*, mà vì chém giết hôn quân, treo xác ở đầu tường! Hôm nay qua đi . . .
(*) Thanh quân trắc: Thanh trừ kẻ xấu bên cạnh vua, cũng mang nghĩa người dân trong nước khởi binh phản đối triều đình.
Trên giáo trường, âm thanh kia như sấm sét:
- Hôm nay qua đi, chúng ta tạo phản! Các ngươi mất nước!
Võ Thụy Doanh, vạn người tập kết ở giáo trường lớn, mùi máu tanh nồng nhưng không ai để ý.
Mắt thấy kỵ binh Lữ Lưong đột nhiên đồ sát đám người Lý Bỉnh Văn, không ai tiến lên. Từ khi Hạ Thôn qua đi, một đám binh tướng luôn thấp thỏm lo âu về số phận quân đội của chính mình, bởi vì lúc trước Ninh Nghị thực hiện chế độ thảo luận, nên nỗi lo âu thấm vào lòng mỗi người từ trên xuống dưới.
Nhưng sau khi Tần Thiệu Khiêm bị cắt chức, các loại tin đồn một ngày ba lần, trong quan quân tầng dưới chót tuy cũng có hô to nước sẽ mất, thất phu nổi giận, nhưng chung quy không dám đứng ra làm chuyện gì. Trừ Hà Chí Thành, hắn ở trong Tần Thiệu Khiêm đánh nhau với gia đinh của vương phủ vì danh dự của Tần Thiệu Khiêm, cuối cùng còn bị đánh quân côn.
La Thắng Chu đến lại đi, Lý Bỉnh Văn đến, đứng sau lưng hắn là vị quân thần Vũ triều Đồng Quán, lúc mấy thứ này đè xuống thì không ai dám nhúc nhích, rồi thì Tần Thiệu Khiêm bị sung quân bị giết, Ninh Nghị bị buộc đến Võ Thụy Doanh đứng thành hàng, mọi người thấy hết, đã không thể nói gì nữa.
Mặt ngoài không nói nhưng trong lòng chưa chắc không có oán.
Mấy thứ này đè nặng trong lòng, nhiều người mong mỏi phát sinh điều gì đó. Cũng bởi vậy, khi kỵ binh ở đằng trước giáo trường nghiền chết Lý Bỉnh Văn thì đám người hoặc là giật mình, hoặc là hiểu ra, nhưng không nhúc nhích. Nhưng sau khi Hàn Kính hét ra câu nói kia thì mọi người mới thật sự hoảng loạn.
Bên đó, đội kỵ binh bắt đầu xông ra cửa doanh, trong đám người, đột nhiên có người kêu một câu:
- Hàn tướng quân, còn chúng ta thì sao?!
Đây là một tiểu tướng trẻ tuổi trong quân, thoạt trông cũng là nhiệt huyết sôi trào, muốn đi theo người Lữ Lương làm việc lớn.
Hàn Kính ở gần đó ghìm ngựa dừng lại:
- Các ngươi có nhà có gia đình, ta không khó xử các ngươi!
Hắn để lại câu nói này, quay đầu rời đi. Mặt đất nổ vang, cuồn cuộn thiết kỵ như con rồng dài lao nhanh về phía kinh thành, không lâu sau, đội ngựa biến mất trong tầm nhìn của mọi người.
Ánh sáng mặt trời chiếu xuống, dường như màu sắc cũng trở nên phai nhòa, đám binh sĩ ở trên giáo trường nhìn mấy tên tướng lĩnh Hà Chí Thành đứng ở đằng trước, nhưng có người nhìn phương hướng kỵ binh rời đi, có người nhìn máu me lênh láng nơi đây, dường như cũng hoang mang.
Trong đội ngũ, tiếng ồn ào dần rộ lên. Người Lữ Lương phản, muốn giết hoàng đế, Lý Bỉnh Văn đã chết, Võ Thụy Doanh không có ai thống lĩnh, kế tiếp phải làm thế nào? Mấy tên tướng lĩnh đứng ở đằng trước còn đang nhìn nhau. Hà Chí Thành và Tôn Nghiệp đứng chung chỗ, xì xầm nhỏ to vài câu.
Trong đám người, có người mở miệng nói:
- Không thể như vậy!
Bên cạnh hắn có người hùa theo:
- Đúng rồi, hắn chỉ có hai nghìn người, đi kinh sư sẽ không làm được gì đâu, chúng ta bị bỏ lại đây, chết không có gì vui.
- Ta có người nhà ở, không thể tạo phản.
- Ta thì không có, nhưng mà . . .
Mọi người bàn tán xôn xao, bọn họ mắt thấy tướng lĩnh bên trên còn chưa lập kế hoạch, dường như cũng ngầm chấp thuận mọi người thảo luận. Có người đã nôn nóng lên tiếng, trong Võ Thụy Doanh dù gì có binh sĩ, tướng lĩnh có gia đình.
Không lâu sau, có người hỏi:
- Lát nữa chúng ta có nên đốt khói báo động, cảnh báo trước không?
Lại có người nói:
- Ngươi dám!
- Tại sao không dám! Bọn họ muốn tìm chết, lẽ nào chúng ta đi theo cùng chết sao?!
- Bắt đầu từ Hạ Thôn, ai là trung thần ai là gian thần, ai vì nước vì dân ai lộng quyền hại quốc, không thấy được sao? Đốt khói báo động? Ngươi là phản đồ!
- Ta phản đồ? Bọn họ đã bỏ lại chúng ta!!!
Trong thời gian ngắn ngủi, tiếng khắc khẩu kịch liệt vang lên, họ tranh luận và đứng thành hàng, nhiều người vẫn đang quan sát mấy tên tướng lĩnh ở đằng trước. Lúc này Tôn Nghiệp và Hà Chí Thành cũng tranh luận, Tôn Nghiệp ủng hộ đốt phong hỏa đài, Hà Chí Thành thì ủng hộ tạo phản.
Trong đám đông sớm có người hét lên:
- Tôn tướng quân, chúng ta đi qua! Xem ai dám ngăn trở!
- Vào lúc này không thể do dự nữa!
Mấy tên tướng lĩnh lớn tiếng nói, mang theo một đám người bắt đầu đi ra ngoài, nhiều người cũng bắt đầu lao ra đội ngũ, gia nhập trong đó.
Hà Chí Thành vung tay lên:
- Dừng lại! Ngăn lại bọn họ!
Trong đội ngũ có người rút đao ra xông hướng đằng trước, xếp thành một hàng. Trường hợp trở nên hỗn loạn.
Khi hỗn loạn đẩy lên đến đỉnh điểm, có người hét to:
- Kế tạo phản này là Ninh tiên sinh lập ra, hiện nay hắn đang được hôn quân triệu kiến lên triều, các ngươi muốn chết sao?
Trong trường hợp hỗn loạn, tiếng la của mọi người bỗng hạ thấp xuống, tiếp theo lại bắt đầu khắc khẩu giằng co, nhưng dần dần, hàng đại đội giáo trường bên kia có hơi thở kỳ dị lan tràn qua, có người chỉ trỏ, bàn tán điều gì đó, dần dần có người nhìn qua hướng đó rồi cũng nói mấy câu, an tĩnh lại.
Có một hàng người từ bên kia đi tới, người dẫn đầu vóc dáng người cao lớn, dường như chân bị thương, đi hơi khập khiễng. Nhưng hắn khoác áo choàng từ bên kia đi tới khiến náo động trong quân bỗng ngừng lại, trên mặt người kia có vết đao, để râu quai nón, mù một con mắt.
- Tần . . . Tần tướng quân . . .!
Khi cuối cùng cũng thấy rõ mọi thứ, người chết trở lại.
- Các ngươi hãy bỏ binh khí xuống!
Tôn Nghiệp lúc trước ủng hộ đốt phong hỏa đài bỗng chỉ hướng đám người định lao ra.
Nghe vậy, mọi người hơi chần chừ.
Tôn Nghiệp quát:
- Yên tâm! Có người nhà thì không làm khó dễ các ngươi! Ninh tiên sinh mưu sự, sao có thể không tính đến các ngươi?
Dưới ánh mặt trời mới mọc, đám người vừa rồi sôi trào lên đều buông xuống binh khí. Tướng lĩnh một mắt đứng đằng trước quân liệt*, mây trắng ngày hè bay qua chân trời. Không lâu sau, trên giáo trường to lớn, quân trận dần tách ra.
(*) Quân liệt: Lính sắp thành hàng ngay ngắn, nghĩa giống như quân trận.
Đây là một ngày cực kỳ không tầm thường trong sinh mệnh của nhiều người, tương lai như thế nào thì không ai biết đến.
. . .
Là một hoạn quan!
Hắn muốn làm gì?
Ngoại ô thành Biện Lương, trước mộ của Tần Thiệu Khiêm, Thiết Thiên Ưng sững sờ giây lát, nhưng tiếp theo, hắn đã làm ra quyết định, chọn ra gần một nửa người:
- Đi tìm ngỗ tác, các ngươi canh chừng ở đây! Những người khác, cùng ta về thành!
Về Biện Lương, bắt Ninh Nghị!
Bôn ba mấy ngày, hắn rốt cuộc tìm được cơ hội phá cục, cũng tìm được nguyên nhân cái chết của Tông Phi Hiểu. Đã không có đường dây dưa với Ninh Nghị lâu thêm.
Một đội hai mươi kỵ chạy nhanh từ đường nhỏ đến đường lớn.
Nhớ lại cái chết của Tông Phi Hiểu, Thiết Thiên Ưng dặn dò:
- Tất cả mọi người cẩn thận, phòng ngừa kẻ xấu chặn giết!
Trên thực tế, lúc này đã qua buổi sáng, đoàn người tuy chạy nhanh ở đường nhỏ nhưng ngẫu nhiên có thể trông thấy người đi đường đi qua, không bao lâu, đường nhỏ kéo dài sắp đến đường cái vào thành. Một sườn núi nhỏ ở phía trước, trên và dưới sườn núi có người qua đường dừng lại, nhìn hướng kinh thành, không biết đang nhìn cái gì.
- Không cần dừng lại, vào thành gọi người! Mặc kệ có chuyện gì!
Đội ngựa vòng qua đường cong, tiếng lộp cộp dần dừng lại.
- Đó . . . đó là cái gì?
Tầm nhìn đằng trước, đường núi chạy đến cổng thành Biện Lương, dưới ánh sáng mặt trời và áng mây trắng như bông, đồng hoang mênh mông, đội ngũ kỵ binh như triều đâm thẳng hướng cửa thành Biện Lương dưới bầu trời này.
- Đó là . . . người Lữ Lương?
- Có . . . có chuyện gì?
Trong đội ngũ, có người thì thầm, ngựa giỏi dưới thân Thiết Thiên Ưng xoay một vòng, hắn nhìn Vạn Thắng Môn Biện Lương ở phương xa, nói nhỏ:
- Đóng cửa thành! Đóng cửa thành lại!!!
Chỗ cửa thành, có thương lữ chạy tứ tán, trên tường thành, có người rơi xuống từ mé ngoài tường lớn.