Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 854 - Chương 854: Khắp Trời Đại Nghịch, Chiến Tranh Bắt Đầu 8

Chương 854: Khắp trời đại nghịch, chiến tranh bắt đầu 8 Chương 854: Khắp trời đại nghịch, chiến tranh bắt đầu 8

- Ta ở đây, không phải để chỉ trích hai vị, ta cũng chưa từng muốn chỉ trích Nho gia, chỉ trích không có ý nghĩa gì hết. Chúng ta thường nói làm sai chuyện phải trả giá, Chu Triết có thể trả giá bằng mạng của hắn, nhưng Nho gia chẳng qua là một khái niệm, chỉ có chia ra dùng được hay không dùng được mà thôi. Nhưng Nho gia……là một vòng tròn……

Lời của hắn bẩm bẩm nói tới đây, tiếng nói thấp dần, Lý Tần cho rằng hắn là có chút bất đắc dĩ, chỉ thấy Ninh Nghị nhấc một cành cây lên, chậm rãi vẽ một vòng tròn trên đất.

- Nho gia là vòng tròn.

Ninh Nghị nói:

- Học vấn của chúng ta, chú trọng đến trời đất vạn vật liền thành một khối, trong hình tròn này, những người học Nho, vẫn luôn tìm kiếm đạo lý vạn vật có thứ tự, bắt đầu từ thời Tiền Tần, quốc dân có tinh thần thượng võ, đến Hán triều, lại càng chú trọng võ lực, lôi ra bất cứ một châu nào của Hán triều, cũng có thể diệt các bộ tộc thảo nguyên xung quanh hơn mười lần, tinh thần thượng võ đến Đường triều dần dập tắt, đợi Nho gia phát triển đến Vũ triều, phát hiện dân chúng càng thuận theo, vòng tròn này sẽ càng không dễ nảy sinh vấn đề, có thể giữ cho triều đình ổn định và hòa bình lâu dài. Tả công, Lý huynh, trong mấy quyển sách của Tần tướng, có chí lý của Nho gia.

Hắn nhìn sang hai người:

- Đạo lý mà Tần tướng nói trong sách, là chỉnh lý lại thứ tự vạn vật, thiên địa quân thân sư, quân quân thần thần tử tử, rất rõ ràng minh bạch. Các người đọc hiểu quyển sách này rồi, thì sẽ biết được nên vẽ hình tròn này thế nào, bất cứ ai đọc những quyển sách này, đều có thể biết được, một đời này của mình, nên ở vị trí như thế nào. Lợi dụng, dẫn dắt dục vọng của con người mà hướng tới lẽ tự nhiên. Trong cấu trúc của vòng tròn này, đây là bảo bối của các người.

- Tần tướng thật sự là thiên tài.

Sách vẫn ở trên bàn, Ninh Nghị đẩy đẩy hai quyển sách đó lên phía trước.

- Sau đó thì chỉ còn một vấn đề thôi.

- Nếu như vĩnh viễn chỉ là vấn đề nội bộ, tất cả mọi người đều bình an vui vẻ sống hết đời, không nghĩ không hỏi, thực ra cũng rất tốt.

Gió núi khẽ dừng giây lát, Ninh Nghị lắc đầu:

- Nhưng cái vòng này, không giải quyết được vấn đề xâm lược của bên ngoài. Vạn vật càng có thứ tự, dân chúng càng bị cắt xén, càng ngày không còn sự ngay thẳng. Đương nhiên, nó sẽ dùng một loại phương thức khác để ứng phó, ngoại tộc đến xâm lược, chiếm lĩnh đất đai Trung Nguyên, sau đó phát hiện, chỉ có Nho học, có thể thống trị quốc gia này đến mức ổn định nhất, bọn họ bắt đầu học Nho, bắt đầu cắt xén sự chính trực trên người mình. Đến một mức độ nhất định, dân Hán phản kháng, đoạt lại quốc gia, sau khi đoạt lại quốc gia, một lần nữa bắt đầu tự mình cắt xén, chờ đợi ngoại tộc đến xâm lược lần tiếp theo nữa. Cứ như vậy, vương triều thay đổi mà đạo thống trường tồn, đây là tương lai có thể dự đoán trước được.

- ……ngươi muốn nói gì?

Lý Tần nhìn vào vòng tròn đó, giọng nói trầm thấp, hỏi một câu.

- Ước nguyện ban đầu về truyền thừa trí tuệ của các ngươi đi đâu cả rồi?

Ninh Nghị hỏi:

- Người người thành quân tử, nhất thời không thể đạt được, nhưng tính khả thi thì sao? Nho học trên tay các người, tinh diệu tuyệt luân. Nhưng mà vì cầu trời đất có trật tự, đã bắt đầu cắt bỏ sự ngay thẳng của dân chúng, trở về lúc bắt đầu……con đường Nho gia, có phải đã đi sai rồi không?

Đây chỉ là một câu hỏi đơn giản, vang lên ở sườn núi một cách đơn giản. Xung quanh trầm mặc một lúc, Tạ Đoan Hữu nói:

- Ngươi đang nói chuyện không thể giải quyết.

Ninh Nghị cầm cành cây lên, chỉ vào trong vòng tròn, vẽ một đường dài kéo ra bên ngoài:

- Sáng sớm hôm nay, ngoài núi truyền về tin tức, đội quân chín ngàn người của Tiểu Thương Hà xuống núi ngày hôm qua, sau khi lần lượt đánh bại mấy ngàn quân Tây Hạ, ở bên ngoài thành Diên Châu, giao tranh với một vạn chín ngàn binh sĩ Tây Hạ do Tịch Lạt Tắc Lặc suất lĩnh, đánh bại chúng một cách chính diện, chém bốn ngàn quân địch. Dựa theo kế hoạch ban đầu, lúc này, đội quân đã tập kết dưới thành Diên Châu, bắt đầu công thành!

- Cái gì?

Tả Đoan Hữu và Lý Tần chấn kinh.

……

Khí cầu khổng lồ và quỷ dị lơ lửng trên bầu trời, sắc trời rực rỡ, bầu không khí trong thành lại xơ xác tiêu điều đến mức mơ hồ có thể nghe thấy tiếng sấm của chiến tranh.

Mé bắc thành Diên Châu, nam nhân gù lưng quần áo lam lũ đanh gánh quang gánh trên vai bước đi trên con đường giới nghiêm, lúc gần đến chỗ rẽ con đường đối diện, một tiểu đội binh sĩ tuần tra Tây Hạ đi tới, rút đao nói gì đó.

Người gù đã bước chân lên trước, ánh đao u ám rút ra từ hai bên người, nhắm vào trong đám đông, càng nhiều thân ảnh nhảy vọt ra từ chỗ gần đó.

Bên ngoài thành, hai ngàn kỵ binh nhẹ đang vòng tới cổng bắc với một tốc độ nhanh……

……

- Ta không nói cho họ biết bao nhiêu……

Trên sườn núi nhỏ, Ninh Nghị đang nói chuyện:

- Bọn họ có áp lực, dưới sự uy hiếp của sống chết, quan trọng nhất là, bọn họ đang phản kháng vì chính sự tồn tại của mình. Khi bọn họ có thể chiến đấu cho chính bản thân mình, sinh mạng của bọn họ tráng lệ đến mức nào, hai vị, các người không thấy cảm động sao? Trên đời này không chỉ có người quân tử đọc sách mới có thể sống thành như vậy.

- Lý huynh, ngươi nói ngươi thương xót thế nhân vô tội, nhưng sự thương xót của ngươi không hề có chút ý nghĩa nào trước thế đạo, sự thương xót của ngươi là trống rỗng, thế giới này không thể có được bất cứ thứ gì từ sự thương xót của ngươi. Cái gọi là ưu sầu vạn dân chịu khổ của ta, ta ưu sầu bọn họ không thể chiến đấu vì chính bản thân mình. Ta ưu sầu bọn họ không thể thức tỉnh mà sống. Ta ưu sầu bọn họ mông muội vô tri. Ta ưu sầu lúc bọn họ bị tàn sát như heo như chó lại không thể chết một cách tráng liệt. Ta ưu sầu bọn họ tới lúc chết mà linh hồn vẫn cằn cỗi.

Ánh mắt hắn nghiêm khắc, dừng lại giây lát. Lý Tần không nói gì, Tạ Đoan Hữu cũng không nói gì. Không lâu sau đó, giọng nói của Ninh Nghị vang lên lần nữa.

- Xưởng chế tạo giấy, in sách của Vương gia, dưới sự cải tiến của ta, hiệu suất đã tăng lên hơn năm lần so với hai năm trước. Chỉ cần tìm tòi nghiên cứu đạo lý trời đất, hiệu suất của nó sẽ còn một lượng lớn không gian để phát triển. Trước đó ta đã từng nói, sự nâng cao hiệu suất này, là bởi vì thương nhân trục lợi, trục lợi sẽ tham lam, tham lam sẽ muốn lười biếng, cho nên con người sẽ đi xem những thứ đạo lý này, nghĩ ra rất nhiều biện pháp, trong Nho học, cho rằng là những mưu hèn kế bẩn, cho rằng lười biếng không tốt. Nhưng cái gọi là giáo hóa vạn dân, một điểm cơ bản nhất, đầu tiên ngươi phải để vạn dân được đọc sách.

Lý Tần trợn trừng hai mắt:

- Ngươi muốn cổ vũ sự tham lam!?

- Tham lam là chuyện tốt, muốn phát triển việc tìm tòi quy luật của vạn vật, không phải hai ba tên Nho sinh nói mò lúc nhàn rỗi thì có thể thúc đẩy được, phải phát động trí tuệ của tất cả mọi người. Phải để người trong thiên hạ đều có thể đọc sách, những thứ này vẫn còn một con đường rất dài phải đi, nhưng không phải không có hy vọng.

Ninh Nghị không hề chớp mắt, hắn giơ cành cây ra, chỉnh sửa đường dài vẽ ra khỏi vòng tròn đó:

- Nhưng Nho gia là vòng tròn, Vũ triều là vòng tròn. Thương nghiệp của Vũ triều tiếp tục phát triển, thương nhân sẽ phải tìm kiếm địa vị, tương tự như vậy, muốn để thợ thủ công tìm kiếm sự đột phá trong tài nghệ, thợ thủ công cũng cần địa vị. Nhưng vòng tròn này có trật tự, sẽ không cho phép sự biến động lớn. Vũ triều, Nho gia càng phát triển tiếp, vì muốn trật tự, sẽ chặn con đường này lại, nhưng ta muốn để con đường này đi ra.

- Lúc tạo phản Phương Lạp nói, pháp là bình đẳng, không phân cao thấp. Mà ta sẽ cho tất cả người trong thiên hạ địa vị như nhau, Hoa Hạ là Hoa Hạ của người Hoa Hạ, người người đều có trách nhiệm bảo vệ, gìn giữ đất đai, người người đều có quyền lợi bình đẳng. Từ nay về sau, sĩ nông công thương, không còn khác biệt gì nữa.

- ……Ta sẽ đập vỡ cái Nho gia này.

Ánh mắt Ninh Nghị bình tĩnh, lời nói từ đầu đến cuối đều bình thản nhẹ nhàng, nhưng gió núi lướt qua, vực sâu đã bắt đầu xuất hiện.

- Ngươi……

Giọng nói của lão nhân, tựa như tiếng sấm chấn động bên tai.

- Đại nghịch bất đạo ——

……

Thành Diên Châu.

Âm thanh của chiến tranh đã bắt đầu rung chuyển tường thành. Cổng bắc, chém giết kinh người đang lan rộng.

Đội quân tinh nhuệ hơn một trăm người xuất hiện bên trong thành, bắt đầu đột kích phòng tuyến của cửa thành. Một lượng lớn binh sĩ Tây Hạ bao vây tới từ gần đó, bên ngoài thành, hai ngàn kỵ binh nhẹ cùng lúc xuống ngựa. Kéo theo lò xo, móc câu, thang dạng lắp ráp, gác lên tường thành. Chém giết kịch liệt đến đỉnh cao kéo dài trong một lúc, binh sĩ toàn thân tắm máu mở ra một khe hở từ mé trong cửa thành, dốc sức đẩy ra.

Trong các ngõ nhỏ lối tắt trong cửa thành, vô số binh sĩ Tây Hạ tràn ra mãnh liệt. Bên ngoài thành, rương gỗ tạm thời dựng lên thành cầu nổi, binh sĩ Hắc Kỳ quân trong tay cầm theo đao khiên, trường thương, người sau tiếp người trước xông vào, trong tiếng gào thét cuồng loạn, có người đẩy cửa, có người xông tới, mở rộng vòng xoáy chém giết!

Phụ cận cửa đông, trong quân trầm mặc, Cừ Khánh rút đao thép ra. Quấn sợi dây đỏ ở chuôi đao lên cổ tay, dùng răng cắn vào một đầu, kéo chặt. Phía sau lưng hắn, rất nhiều người cũng đang làm một động tác giống như hắn.

- Chuẩn bị ——

Mọi người hò hét.

Thành bắc, binh sĩ cuộn trào mãnh liệt đột nhập cửa thành......

……

Giọng nói của Tạ Đoan Hữu vẫn đang vang vọng trên sườn núi, Ninh Nghị bình tĩnh đứng dậy. Ánh mắt đã trở nên lạnh lẽo.

- Ta nói rồi, ta không hề có thành kiến gì với Nho gia, ta đi con đường của ta. Y bát của lão Tần, đã đưa cho các người rồi, các người đi con đường của các người, đi chỉnh sửa, đi thay đổi, đi kế thừa tiếp nối, đều được, chỉ cần có thể giải quyết được vấn đề trước mắt.

- Giả sử các người có thể giải quyết Nữ Chân, giải quyết ta, có lẽ các người đã khiến Nho gia tiếp nhận sự chính trực, khiến người ta có thể sống như con người, ta sẽ rất vui mừng. Nếu như các người làm không được, ta sẽ xây dựng thời đại mới trên hài cốt của Nho gia, vĩnh viễn truy điệu cho các người. Nếu như chúng ta đều làm không được, vậy thiên hạ này, cứ để cho Nữ Chân giẫm qua một lượt đi.

Trên sườn núi nho nhỏ, khí tức bức bối và lạnh lẽo đang tràn ngập, chuyện phức tạp này, không thể khiến người ta cảm thấy say đắm sôi nổi, đặc biệt là đối với hai người Nho gia đó. Lão nhân vốn dĩ muốn nổi giận, đến lúc này, ngược lại không còn giận dữ nữa. Ánh mắt Lý Tần nghi hoặc, trong đó có sự bối rối “sao ngươi lại trở nên cực đoan như vậy”, nhưng mà nhiều năm về trước, hắn cũng chưa từng hiểu qua Ninh Nghị.

Lúc đó sắc trời trút xuống, gió thổi mây trôi, thế cục khốn khó của Tiểu Thương Hà chưa được giải, tin chiến thắng mới chưa đến. Ở một nơi nhỏ bé thế này, người điên cuồng nói ra lời điên cuồng, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, những thứ trong lời nói của hắn quá nhiều, cũng là trần thuật một cách mộc mạc, thậm chí khiến người ta khó mà tiêu hóa. Mà cùng lúc này, ở thành Diên Châu của tây bắc, các chiến sĩ mang theo cờ sao trên nền đen đã xông vào trong thành, nắm lấy vũ khí, ra sức chém giết, đối với mảnh trời đất này mà nói, cuộc chiến của bọn họ là cô độc như thế, bọn họ bị người của toàn thiên hạ nhìn bằng con mắt thù hận.

Mà nếu như từ dòng sông dài lịch sử nhìn về phía trước, cũng tại thời khắc này, bọn họ đã tuyên chiến với người của cả thiên hạ.

Lúc Ninh Nghị đi ra bên ngoài, Tần Đoan Hữu nói từ đằng sau:

- Nếu ngươi thật sự định làm vậy, không lâu sau đó, ngươi sẽ là kẻ địch của Nho giả toàn thiên hạ.

- Ngài có biết điều thú vị là gì không?

Ninh Nghị quay đầu:

- Muốn đánh bại ta, các người ít nhất phải trở nên giống như ta.

Hắn đi ra trận khiên đó, nhìn về hơn trăm người đang tụ tập gần đó một cái:

- Có thể chạy ra khỏi Tiểu Thương Hà thì không truy sát các ngươi.

Hơn mấy trăm người này vốn dĩ đã có ý định quyết tử, lúc này, một số người trong đám đông đã hơi sững sờ, Lý Tần phản ứng lại được, hét lớn ở đằng sau:

- Không được trúng kế……

Ninh Nghị bước ra khỏi đám đông, phất tay:

- ……Giết!!!

Kiến ngậm bùn, bướm bay lượn; nai uống nước, bầy sói đuổi mồi; hổ gầm rừng núi, người đi lại trong thế gian. Trên mảnh đất mênh mông rộng lớn ngàn năm vạn năm này, có một số sinh mệnh, sẽ phát ra ánh sáng……

Bình Luận (0)
Comment