Hỗn loạn vẫn đang tiếp diễn, ngập tràn trong không khí, là mùi máu tanh mơ hồ.
Mười tám tháng sáu, buổi chiều, thành Diên Châu, cột khói đang bốc cao.
Thời gian lúc này vẫn là giữa hè, ánh nắng rực rỡ chiếu rọi xuống, bóng cây đung đưa rõ ràng trên con đường trong thành, trong tiếng ve kêu, không át nổi tiếng chém giết đang lan tràn. Bách tính cửa đóng then cài, ở trong nhà nơm nớp lo sợ chờ đợi sự phát triển của sự tình, cũng có người vốn dĩ trung nghĩa, xách gậy cầm đao, gọi thêm năm ba láng giềng, đi ra đuổi giết người Tây Hạ.
Diên Châu vốn dĩ do Tây quân thống trị nhiều năm, lòng trung nghĩa của bách tính vẫn còn, lúc bất lực không còn cách nào, mọi người chỉ có thể khuất nhục trốn tránh, tuy nhiên khi có quân đội giết vào trong thành, bọn họ theo đuôi phía sau, dũng khí phát tiết phẫn nộ, chung quy vẫn là có.
Cũng có lão phụ nhân tóc bạc trắng xóa, mở cửa sân, xách theo một thùng nước giếng, cầm theo mấy quả táo, run lẩy bẩy chờ đợi đưa cho quân nhân tiến vào ăn uống, nhìn thấy quân nhân giết vào bèn đưa. Trong lời nói đang hỏi:
- Là Thiên binh đến rồi sao? Là Chủng tướng công trở về rồi sao?
Binh sĩ bèn chỉ vào cờ đen phía sau:
- Chúng ta là Hoa Hạ quân, Tiểu Thương Hà!
Lão phụ nhân có lẽ nghe không hiểu lắm, trong mắt đã khóc lên:
- Hài nhi của ta, đã chết rồi, bị bọn chúng giết chết rồi……
Lúc người Tây Hạ đến, đại quân tàn sát trong thành, sau đó lại thống trị nửa năm, trong thành bị giết đến chỉ còn kẻ góa bụa neo đơn, cũng không phải chỉ có một hai hộ.
Tiểu đội binh sĩ gặp được sững sờ, sau đó cuồn cuộn tiến lên, trợ giúp chiến đấu trong ngõ hẻm lối tắt.
Một nhánh đội ngũ chạy qua đường phố, đến một quảng trường nhỏ ở cuối con đường mới hơi dừng lại, có một số người thở hổn hển ngồi xuống góc tường ven đường. Đây là đại đội số Hai tiểu đoàn số Một trung đoàn thứ hai của Hoa Hạ quân, Mao Nhất Sơn ở trong đó, đã giết đến cả người đều là mồ hôi, buổi trưa vừa mới dùng nước sông dội qua cơ thể, hiện giờ lại đã nửa thân nhuộm máu, tay buộc vào chuôi đao sắt, lúc này cởi ra, đều có chút hơi run rẩy.
Trung đội trưởng Hầu Ngũ đỡ hơn hắn một chút. Cách đó không xa là Cừ Khánh đang cởi trần, cùng hành động một đường với bọn họ. Da dẻ hắn ngăm đen rắn chắc, cơ bắp cuồn cuộn, từ vai trái xuống đến sườn phải vẫn đang băng bó, lúc này cũng đã sớm dính đầy máu tươi và bụi bặm. Hắn đứng ở đó, khẽ mở miệng, cố gắng điều tiết hơi thở, tay phải vẫn đang cầm đao, tay trái giơ ra, giật lấy gáo gỗ từ trong thùng nước mà một binh sĩ xách tới, uống một ngụm, sau đó dội lên đầu.
- Ha ha……sảng khoái!!!
Mọi người đều biết hắn trước đây từng dẫn binh, tính cách trầm ổn không biểu lộ, sẽ không dễ dàng phô trương ra ngoài. Nhưng bây giờ hán tử này tay phải vẫn đang khẽ run, hét lên một tiếng như vậy, tuy rằng trong sự mệt mỏi cực độ, nhưng lại là kích động khó đè nén phát ra từ tận đáy lòng.
Phía sau, cũng có một số người mạnh mẽ lên tiếng:
- Không sai!!!
- Phải nên đánh như vậy! Chính là nên đánh như vậy!
- Đã ghiền!
Trong lời nói đã hơi rung động. Đó là sự hưng phấn, phô trương và rã rời trộn lẫn vào nhau.
Phóng tầm mắt ra phía trước, còn có nhiều người hơn nữa từ đằng xa giết tới, sĩ khí hiên ngang, như đói như khát.
Bắt đầu từ hôm qua xuống núi, tốc độ tiến công của Hắc Kỳ quân thực sự quá nhanh, nhanh đến mức thậm chí đến bản thân tướng sĩ trong quân đều cảm thấy bất ngờ và chấn động. Trên binh pháp Tôn Tử có nói, đi nhanh như gió, xâm lược như lửa, động như sấm sét, nói là nói vậy, một đội quân có thể làm được tới mức độ này, nói thì dễ làm mới khó. Nhưng mà bắt đầu từ ngày hôm qua, Hắc Kỳ quân từ trong núi nhào ra, cả tầng chiến lược thật sự như một đao bổ xuống, xả thân quên chết, không đâu địch nổi.
Bất luận cuộc chiến quy mô lớn nhỏ thế nào, chạm tới là vỡ nát!
Trong lòng rất nhiều tướng sĩ, trước giờ chưa từng coi cuộc chiến này quá mức đơn giản. Áp lực giống như chính bản thân mình phải chịu trong gần một năm lại đây, sự tán đồng dần dần đối với người bên cạnh, khiến bọn họ lúc xuống núi đều thẳng tiến về phía trước không hề do dự, nhưng Tây Hạ cũng không phải là bọn yếu ớt ăn hại, khi không thể có cách gì cả, hơn chín ngàn người cùng nhau giết ra, cho đối phương một đòn quyết liệt, nhưng đối với bản thân mà nói, hành động như vậy cũng tất nhiên là thập tử nhất sinh. Tuy nhiên lúc mang theo quyết tâm chết như vậy mà giết ra, trong thời gian hai ngày một đường đánh tan mấy vạn quân đội, không hề dừng lại mà giết vào thành Diên Châu, thậm chí đến nỗi không ít người trong quân đều cảm thấy, có phải chúng ta gặp được đều toàn là tạp binh của Tây Hạ hay không.
Duy nhất người như Cừ Khánh, có thể hiểu được thế nào là tinh thần, niềm tin của quân nhân. Hắn đã từng thống lĩnh quân đội của Vũ triều, dưới sự truy sát của Thiết kỵ Nữ Chân toàn quân bị diệt, sau đó ở Hạ Thôn, nhìn thấy đội quân này thập tử nhất sinh đánh bại Oán quân, rồi đến tạo phản, sự kìm nén và tôi luyện một năm trong Tiểu Thương Hà, đã cho họ thứ quá mức cường đại.
Huấn luyện nghiêm khắc đến mức nào đi nữa cũng không thể nâng cao tố chất và sự dẻo dai của một người gấp hai ba lần, nhưng mà, khi mấy ngàn người xông lên như thủy triều giận dữ, một đao chém ra vào khoảnh khắc gặp địch đó, đã quyết định một đội quân mạnh mẽ tới cỡ nào. Người Tây Hạ không hề yếu ớt nhỏ bé, bọn họ kết trận dựa theo huấn luyện, khi tiếp địch cũng vung ra mũi đao, đâm ra mũi thương như huấn luyện. Mà những người bên cạnh mình này, ý nghĩ lớn nhất chính là phải một đao chém lật kẻ địch phía trước, không chỉ chém lật, còn phải thử đẩy ra, húc tung vách ngăn trước mặt.
Rất rất nhiều người đều cho rằng, khoảnh khắc xung trận gặp địch, binh sĩ bị cuốn vào trong ngàn vạn người, có thể giết được, sống sót hay không, chỉ có thể được quyết định bởi huấn luyện và may mắn, đối với phần lớn quân đội mà nói, cố nhiên là như vậy. Nhưng trên thực tế, khi huấn luyện đến một trình độ nhất định, sự ham muốn, cuồng nhiệt và tỉnh táo cùng tồn tại của binh sĩ đối với việc chém giết, vẫn có thể quyết định tình hình một khắc lúc giao tranh.
Trong khoảnh khắc giao tranh, khi một bên ngã xuống tám người, một bên chỉ ngã xuống hai người, sự chênh lệch trong tích tắc đó, đã đủ để gây ra hậu quả long trời lở đất. Cuộc chiến như vậy, thứ quyết định thắng bại chẳng qua là sát thương của hai ba hàng ở đầu trận, khi hai ba hàng này sụp đổ quá nhanh, phía sau sẽ trực tiếp bị đẩy ra, lôi cuốn lấy, hình thành sự tháo chạy dời non lấp biển.
Đương nhiên, quân nhân như vậy quá khó để bồi dưỡng, tuy nhiên trải qua một năm của Tiểu Thương Hà, ít nhất trong giờ khắc này, Cừ Khánh biết, tập trung bên cạnh mình, chính là một tốp binh sĩ như thế.
Lúc này cánh tay hắn đang run nhẹ, dòng máu nóng trong lồng ngực vẫn đang cuộn trào. Bên cạnh có một đám đồng bạn như vậy, mấy năm trước gặp phải Oán quân sẽ thế nào, gặp phải người Nữ Chân sẽ thế nào, có thể chỉ là sự tưởng tượng mang chút cảm khái nhẹ. Nhưng tiếp theo đây sẽ như thế nào, cơ bản sẽ không có quá nhiều sự hoang mang.
- Còn đao của ai, vẫn chưa dính máu?
- Không có!
- Vậy……vẫn chưa đánh trận xong, các người đã giết đủ chưa!?
- Chưa!
Đám đông sau khi nghỉ ngơi một chút, khí thế oai hùng vươn tận trời xanh!
Rầm một tiếng, cửa lớn bị đẩy ra, độc nhãn tướng quân đeo băng bịt mắt màu đen, khoác áo choàng đen nhịp bước chưa từng dừng lại, một đường tiến lên, bên cạnh là tiểu đội bảo vệ. Trên đường và trong sân đi tới, cờ xí của người Tây Hạ nghiêng đổ, xác chết ngang dọc. Khí cầu cực lớn bay qua đỉnh đầu.
Trong một khoảng sân ở phía trước nữa, đang có không ít xe ngựa bày ra ở đó, bên này rõ ràng là khu vực chiến đấu ác liệt nhất trước đó, một chiếc xe ngựa vẫn đang bốc cháy, binh sĩ Hoa Hạ quân xách theo thùng nước, đang dập tắt ngọn lửa, không ít người tụ tập lại đây, trên người ít nhiều gì đều dính máu tươi, xung quanh còn là từng dãy nhà kho. Trần Đà Tử cầm lấy một chiếc khăn lông ướt lau đi vết máu trên mặt, đi về phía này, mồ hôi và nhiều hơn nữa là máu tươi của kẻ địch sớm đã trộn lẫn trên người hắn, ngưng tụ thành một thứ mùi khó ngửi.
Thứ mùi này đối với kẻ địch mà nói, có lẽ chính là sự khủng bố chân chính.
- Tướng quân, Tịch Lạt Tắc Lặc trở tay không kịp, vẫn chưa sắp xếp được người đốt lương trên quy mô lớn, trong này hiện giờ đa số là lúa mạch mới thu hoạch, còn có cả quân lương trước đó của người Tây Hạ.
Cửa lớn nhà kho mở ra, từng đống bao bố bày ra trước mắt, chất đống như ngọn núi nhỏ. Tần Thiệu Khiêm nhìn qua một cái:
- Còn mấy kho lương khác thì sao?
- Đều đã đoạt được.
Vấn đề lớn nhất mà Tiểu Thương Hà đối mặt chính là thiếu lương, đám người Trần Đà Tử đã mai phục trong thành Diên Châu rất lâu, đối với vị trí của mấy kho lương sớm đã dò xét rõ ràng. Sau khi đột phá cổng bắc, nhiệm vụ hàng đầu của mấy nhánh quân tinh nhuệ chính là đột kích những kho lương này. Người Tây Hạ từ đầu đến cuối cảm thấy bản thân chiếm thế thượng phong, có bao giờ nghĩ tới phải thiêu hủy lương thảo.