- Cuộc chiến trong thành, phải nhanh chóng kết thúc, nhưng binh sĩ Tây Hạ tàn dư trong thành Diên Châu sẽ không ít, chúng ta không có thời gian ở lại dọn dẹp. Ngươi ở đây đã mấy tháng, chắc đã liên hệ xong với người ở đây rồi nhỉ?
Chiến sự trong thành vẫn chưa dừng lại, Tần Thiệu Khiêm nhìn một cái, bèn vừa dò hỏi, vừa đi ra phía ngoài, Trần Đà Tử xuất thân từ hắc đạo, đôi mắt nhỏ chớp chớp, nham hiểm và khát máu:
- Có một số bang phái nơi này bằng lòng ra tay, cũng có người ra điều kiện, khà khà……
- Điều kiện mặc kệ, người của ngươi ở lại, ngoài ra trung đoàn số Năm để lại hai trăm người cho ngươi, để thu gom người bị thương trên một đường tới thành Diên Châu, trông coi số kho lương này. Đại quân sẽ lấy lương thảo cho năm ngày, tất cả những chuyện còn lại, đều đợi trở về rồi nói.
Trần Đà Tử chớp chớp mắt:
- Quân đội muốn tiếp tục tiến lên phía trước sao? Tướng quân, ta bằng lòng đi theo giết địch, Diên Châu đã bình định, ở lại thực sự không có ý nghĩa.
Lúc này hai người đã đi thẳng một đường ra ngoài, Tần Thiệu Khiêm quay đầu vỗ vỗ vai hắn:
- Chỗ này cần có người có thể áp chế được cục diện, ngươi theo Ninh huynh đệ lâu như vậy, lại ở trong thành Diên Châu nhiều tháng, khiến người ta yên tâm nhất. Chúng ta lấy nhanh đánh chậm, hạ Diên Châu là chiếm hời của việc trở tay không kịp, nhưng chỉ hạ Diên Châu, không có ý nghĩa gì cả, tiếp theo đây mới thật sự là quyết đánh đến cùng, nếu xảy ra chuyện gì, có ngươi ở hậu phương, cũng tiện tiếp ứng.
Lời nói này tuy đơn giản nhưng lại nặng nề vô cùng. Trần Đà Tử gật đầu, chắp tay, Tần Thiệu Khiêm nhảy lên lưng ngựa, cũng chắp tay hành lễ:
- Trần huynh, bảo trọng.
- Tướng quân bảo trọng. Chư vị bảo trọng.
Trong thành Diên Châu, máu tươi chảy ròng ròng, vết tích chiến tranh trút xuống, một lượng lớn binh sĩ Tây Hạ lúc này đã tháo chạy ra từ mặt tây, mặt tây nam của Diên Châu, binh sĩ Hắc Kỳ quân truy sát cũng không ngừng theo ra từ phía sau, trong vùng núi tây bắc bên ngoài thành, một vòng xoáy chém giết vẫn đang tiếp tục, cờ soái của Tịch Lạt Tắc Lặc đã đổ, tuy nhiên mấy nhánh quân truy sát hắn vẫn như hổ cuồng, từ lúc vào thành, những đội ngũ này đã đâm thẳng vào trận địa của hắn, cho đến lúc này vẫn cứ bám riết không tha.
Bởi vì tâm lý mong đợi lúc xuất binh quá cao, trong ngoài thành Diên Châu lúc này, rất nhiều binh sĩ Hắc Kỳ quân cảm thấy vẫn chưa giết đủ, đặc biệt là đối với những tướng lĩnh trong đại quân này, có một sức cám dỗ rất lớn đối với một bộ phận binh sĩ trẻ tuổi nào đó của Tiểu Thương Hà, đây là bởi vì lãnh tụ tinh thần hiện giờ của Tiểu Thương Hà, đã từng giết một hoàng đế.
Một lượng nhỏ cận vệ và một lượng lớn bại binh xoay quanh Tịch Lạt Tắc Lặc, vị tướng lĩnh Nữ Chân này đang ôm trường thương của hắn, đứng trên đất, lồng ngực là sự đau đớn và khó chịu đè nén. Đội quân giết ra từ trong núi này là thứ hắn chưa từng thấy qua. Thậm chí đến trước mắt, lòng hắn vẫn có chút mù mờ, thời gian chỉ vỏn vẹn hai ngày, long trời lở đất, mấy vạn đại quân sụp đổ, đối phương điên cuồng như hổ sói. Nếu như từ góc độ khách quan, hắn có thể biết được nguyên nhân tại sao mình thất bại, chỉ là……vẫn không thể nào hiểu được.
Đó thuần túy là sự thua kém chiến lực quá chênh lệch, khoảnh khắc giao tranh, cường độ chiến đấu mà đối phương đột nhiên bộc phát ra, đã vượt xa năng lực chịu đựng của quân đội bình thường. Sự chỉ huy của bản thân không có vấn đề, chiến lược không có vấn đề, dự án giữ thành trước đó đề ra không có vấn đề, chỉ là không có bất cứ phương án dự phòng nào, được chuẩn bị để ứng phó với chuyện vượt xa quá nhiều so với thường thức này.
Giống như là so sánh chiến lực giữa binh sĩ Nữ Chân và binh sĩ Vũ triều. Khi tướng lĩnh Vũ triều chấp nhận sự thực Nữ Chân cường đại, lúc đối trận với quân đội Nữ Chân, còn có thể có qua có lại. Nếu như ngay từ đầu, mọi người đặt đôi bên lên cùng một mức trình độ để đánh giá, vậy thì chỉ cần một lần đối đầu, bất kể bao nhiêu quân đội Vũ triều, đều sẽ chỉ binh bại như núi.
Trên vùng đất Tây Bắc này, đội quân Tây Hạ đã chiếm ưu thế, cho dù đối diện Chiết gia quân, đôi bên đối đầu cũng không phải lựa chọn tệ hại gì. Ai sẽ đoán được đột nhiên trong núi lại nhảy ra một đội ngũ vượt quá lẽ thường như vậy?
Hỗn loạn to lớn cuốn tới, trong mơ hồ, mặt trời phía chân trời đã hiện ra màu vàng cam, tiếng giết chóc cũng càng lúc càng gần. Trong mấy lần tầm mắt cuối cùng, hắn nhìn thấy một tướng lĩnh trẻ tuổi không xa đó toàn thân đỏ thẫm, giết qua núi thây biển máu, trong miệng đang hét lớn:
- Của ta!!!
Khẽ nghiêng đầu, có người trong tay đang cầm đao thép, bổ xuống ngay đầu……
Diên Châu, quân ti Cam Châu Cam Túc Tây Hạ do Tịch Lạt Tắc Lặc suất lĩnh, trên đất Tây Bắc chỉ kiên trì được thời gian hai ngày, buổi chiều ngày mười tám tháng sáu này, thành Diên Châu bị phá, đại quân Tây Hạ tan tác như thủy triều đánh tan. Mà sau khi xông ra từ trong núi, đội quân đột nhiên tới này hành động như điên cuồng, đến lúc này mới chỉ hoàn thành nửa bước trước.
***************
Đùng —— rào ——
Chớp giật xẹt qua màn mưa âm trầm, trong cơn mưa lớn, tiếng sầm ầm ầm truyền tới.
Hai mươi tháng sáu, thung lũng sông Tiểu Thương Hà, đang bao phủ trong màn mưa xối xả.
Sân nhỏ trên ở lưng chừng núi, trong phòng đốt lên đèn dầu, trong sân, còn có người chạy nhanh về, gà bay chó chạy. Lúc Vân Trúc ôm con gái ngồi ngay cửa ngắm mưa, còn có thể nghe được sát vách có âm thanh truyền tới.
- ……Muốn thay đổi thiên hạ tầm thường cũ kỹ này, nói nghe dễ làm sao, khiến dân chúng đều hiểu biết cả, cũng chẳng qua nói ra dễ nghe. Nếu thật sự có thể làm được, ngươi cho rằng những năm này không có ai đi thử sao, sẽ làm thành cái dạng gì……Quân đội Tiểu Thương Hà của ngươi là rất khá, ngươi có thể trả lại chính trực cho họ, sính cái dũng nhất thời, nhưng tương lai ngươi quản thúc thế nào. Có thể chiến đấu cho bản thân mình, đã gọi là thấu tình đạt lý? Ngươi cho rằng có người đọc sách nào không muốn làm cho người khác thấu tình đạt lý……
- ……Hơn nữa, thấu tình đạt lý cũng không phải đọc sách có thể giải quyết được. Ngươi cũng nói rồi, con cháu Tả gia ta chẳng ra gì, có con cháu nhà nào đều là tốt đẹp cả chứ? Hay là đều chỉ được trưởng bối yêu chiều!? Con cháu Tả gia ai không thể học hành? Chẳng lẽ gia phong Tả gia ta không nghiêm? Người không hiểu đạo lý, tự cho là đúng, mười thì có đến tám chín. Đây còn là vì Tả gia ta thi thư gia truyền. Tả mỗ dám chắc chắn, cho dù ngươi thật sự khiến người thiên hạ đều được đọc sách, người thấu tình đạt lý trong thiên hạ, cũng không nổi một phần mười!
- ……Nho gia là một vòng tròn! Vòng tròn này tuy rằng khó sửa, nhưng chưa chắc không thể từ từ mở rộng, nó chỉ là không thể một bước lên trời! Ngươi vì cầu tìm tòi quy luật vạn vật, phản Nho? Trong chuyện này có bao nhiêu thứ? Ngươi muốn người thấu tình đạt lý, ngươi lấy sách vở gì cho họ đọc? Ngươi tuổi trẻ chưa hiểu biết muốn tự mình viết ra? Bọn họ chẳng phải vẫn đọc “Luận ngữ”, phải đọc lời dạy của thánh nhân. Đọc rồi, chẳng lẽ ngươi không cho họ tin? Lão phu lùi một bước nói, cho dù có một ngày, thiên hạ thật sự có học vấn có thể khiến người ta thấu tình đạt lý, mà lại không giống Nho gia, chỗ trống trong việc từ Nho gia biến thành phi Nho gia, ngươi lấy gì để lấp vào? Không lấp vào được, ngươi chính là nói xằng bậy nói suông mà thôi ——
Hôm kia sau cuộc hỗn chiến trong cốc, Lý Tần đi rồi, nhưng Tả Đoan Hữu ở lại. Lúc này trong mưa gió sấm chớp, lời nói của lão nhân, đinh tai nhức óc, Ninh Nghị nghe thấy, cũng không khỏi gật đầu, nhíu nhíu mày……
*****************
Nội địa Nguyên Châu, quân doanh đại quân Tây Hạ, Lâu Thư Uyển đi ra khỏi doanh trướng, nhìn thấy hành động bất thường trong quân doanh, có quân quan quý tộc Đảng Hạng vội vã qua đó, miệng vẫn đang nói chuyện gì. Lúc dò hỏi tùy tùng biết tiếng Tây Hạ bên cạnh, đối phương nhíu mày:
- Hình như là nói……Hoàng đế bệ hạ của bọn họ, đã bị thương……
Lâu Thư Uyển trong lòng thất kinh, nàng cau mày, sau đó bước nhanh hai bước, xông tới kéo một quân quan trẻ tuổi quen biết lại:
- Sao vậy? Các người……bệ hạ gặp thích khách à?
- Không phải, bệ hạ đập vỡ bàn của người, tay bị mấy vết thương nhẹ.
Quân quan đó nhìn nhìn xung quanh:
- Diên Châu truyền tới chiến báo.
- Diên Châu?
- Tịch Lạt Tắc Lặc……
Quân quan đó đang định kể lại chi tiết, đột nhiên lại nhớ tới lai lịch của nữ nhân này, và những lời đã từng nói
- ……Đám lưu phỉ trong núi mà trước đây ngươi từng nói đó, có hành động rồi.
- ……Ninh Nghị?
Lâu Thư Uyển thậm chí sững sờ một chút, mới nói ra cái tên này, sau đó mở to mắt:
- Đám người Tiểu Thương Hà đó?
- Bốn ngày trước, bọn họ từ trong núi mé đông Diên Châu giết ra, tổng cộng vạn người, lao thẳng đến Diên Châu, Tịch Lạt Tắc Lặc không thể ngăn cản bọn họ.
- ……Bọn họ vòng qua Diên Châu? Đi đâu?
- Tấn công mạnh vào Diên Châu, nửa ngày phá thành……
Trong ánh mắt kinh ngạc của Lâu Thư Uyển, quân quan này nói ra tin tức giống như thần thoại, gió thổi qua bầu trời quân doanh, mặt đất đều hiện lên thê lương. Lâu Thư Uyển ban đầu là kinh ngạc, sau đó trầm ngâm, nàng muốn nói “ta sớm liệu được hắn sẽ có hành động”, trong lòng nàng lờ mờ đích thực có loại mong chờ này, chỉ là không ngờ tới sẽ là hành động như thế này mà thôi, đối phương trước giờ chưa từng ngồi yên chờ chết.
Nhưng thật sự khiến nàng kinh ngạc đến cực điểm, trong nhất thời, chính là tin tức không chân thực giống như không khí trên cả thế giới này đều biến mất, đến từ một câu hỏi thuận miệng tiếp theo đây.
……
Nàng hỏi:
- Vậy sau khi công hạ Diên Châu thì sao? Bọn họ……
Đối phương trả lời câu hỏi của nàng.