Tuy Hoàn Nhan Hi Doãn là người sáng tạo chữ của Nữ Chân, nhưng cả đời nhung ngựa, thường ngày nho nhã hiền hòa, lúc cầm kiếm thì không giận mà uy. Cho dù là mấy người con ruột của A Cốt Đả cũng bị Hoàn Nhan Hi Doãn đánh không chút nương tay. Tứ hoàng tử Hoàn Nhan Tông Bật có chút hiềm khích với Hoàn Nhan Hi Doãn, e ngại hắn như thấy cọp. Lúc này hai người nói chuyện, xung quanh còn có người khác, Thời Lập Ái bị Nho gia hun đúc sâu nên khuyên Hoàn Nhan Hi Doãn hãy nói năng thận trọng. Hoàn Nhan Hi Doãn quét mắt qua, mọi người đều im lặng, không dám đối diện.
Hành vi này của Hoàn Nhan Hi Doãn không xem như rêu rao, lúc này triều đình Kim quốc đúng như hắn đã nói, thích nói gì cứ nói ra. Ngay cả Ngô Khất Mãi khi làm sai chuyện từng bị đại thần đánh mông. Hoàn Nhan Hi Doãn là khai quốc công thần thật sự, thứ hạng trên triều đình Nữ Chân xếp mười hạng đầu, nên thoải mái nói khỏi miệng, nhưng sau khi nói xong thì lộ vẻ mặt nghiêm túc mang chút tưởng nhớ.
- Thời viện chủ, ngươi biết không? Trận chiến Tây Bắc Vũ triều khiến ta nhớ đến chuyện ngày xưa. Mấy năm trước trong bộ tộc thường bị người Liêu chèn ép, chúng ta sớm biết phải đánh một trận, Xuất Hà Điếm, người Liêu cử đại quân mười vạn tiến đến, bên ta chỉ có hơn ba nghìn binh sĩ mang giáp. Tiên hoàng mang chúng ta đi đánh lén ban đêm, phóng khoáng oanh liệt, nhưng ở trong quân trận, cảm giác khi biết đối phương có mười vạn người thì ngươi khó mà hiểu thấu.
Hoàn Nhan Hi Doãn hơi tạm dừng rồi nói tiếp:
- Mãi đến trận Hộ Bộ Đạt Cương, người Liêu có bảy mươi vạn người, quân ta có hai vạn. Nói ra thì Nữ Chân tuyệt đối không đánh lại, do người Liêu nội loạn mới được như thế này. Nhưng ở trong chiến trường, có ai mà không cắn răng xông lên? Nói là quân lược* chỗ này chỗ kia, nhưng sự thực là dù không có quân lược thì chúng ta vẫn phải tiến lên trước, chúng ta vốn không có gia sản, lui về phía sau một bước thì tất cả đều phải chết.
(*) Quân lược: Cách dùng quân đánh giặc/mưu lược khi hành quân.
Ánh mắt của Hoàn Nhan Hi Doãn bình thản nói ra những lời này, nhưng trong đó toát ra sự trầm ổn sau khi trải qua trận đánh lớn, vượt qua sống chết:
- Lúc trước ta nói với mọi người, không thể coi thường người Hán, đáng tiếc, ta trọng thị bọn họ, người Hán chưa bao giờ nể mặt ta. Hiện giờ cuối cùng có thể nói, người Hán cũng có anh hùng, Thời viện chủ, sống cùng thời với anh hùng, tranh phong thiên hạ, chúng ta đã vinh hạnh rồi.
Thời Lập Ái với mái tóc muối tiêu gật đầu, nói:
- Cốc Thần đại nhân minh giám.
Một lát sau, Thời Lập Ái chậm rãi nói:
- Nhưng kẻ giết vua từ xưa đã khó có thành tựu lớn, dù nổi lên một thời gian thì e rằng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, không thể lâu dài. Thời mỗ cảm thấy, hắn có thể yên phận ở một góc, e rằng khó có tư cách tranh phong thiên hạ.
Hoàn Nhan Hi Doãn giơ tay gõ đùi, trầm mặc giây lát, bỗng chốc mỉm cười nói:
- Thời đại nhân nói cũng đúng. Người đâu!
Hoàn Nhan Hi Doãn gọi quan viên đứng sau lưng đến:
- Trong số người Hán lên bắc lần này, thợ thủ công thuốc nổ, pháo hoa, bất luận bọn họ hiện đang ở đâu thì ta đều muốn họ.
- Rõ!
Người kia lĩnh mệnh rời đi.
Hoàn Nhan Hi Doãn đứng lên, đám người Thời Lập Ái cũng đứng dậy theo. Hoàn Nhan Hi Doãn đứng ở bục này nhìn một lúc rồi xoay người đi xuống, Thời Lập Ái đi theo một bên. Hi Doãn nghiêng đầu đi, nhỏ giọng nói chuyện, gió nhẹ mơ hồ đưa lời nói của hắn tới.
- Vũ triều lại lập vua mới . . . rất không khôn ngoan . . .
- Phạt Vũ . . . chờ sang năm . . .
- Tiểu Thương Hà và Chủng, Chiết gia . . . ta định phái người . . .
Cái tên này xuất hiện trong cuộc nói chuyện, có lẽ mang theo ý nghĩa Ninh Nghị rốt cuộc lấy hình thức ngang hàng xuất hiện trong tầm nhìn của những người này. Lời nói tuy hời hợt nhưng về sau sẽ tạo thành ảnh hưởng như thế nào thì lúc này không cách nào đánh giá. Không bao lâu, một đám người rời khỏi mảnh núi hoang này, dọc theo con đường trở về thành.
Kim, Thiên Hội năm thứ bốn.
Tây Kinh Đại Đồng hay còn gọi là Vân Trung Phủ, sau khi Kim quốc lần thứ hai tấn công Vũ triều thì nơi này đang nhanh chóng phồn vinh trở lại. Nơi này có Đông Lộ Nguyên Soái phủ của Hoàn Nhan Tông Hàn, Xu Mật viện, không lâu về trước, tùy theo Tây Lộ Xu Mật viện chủ của Tông Vọng là Lưu Ngạn Tông qua đời, trung tâm chủ lực quân Kim chia làm hai lộ Đông và Tây bây giờ nhanh chóng tập trung vào Đại Đồng.
Nhiều nô lệ, cộng thêm bổ sung nhân khẩu và sức lao động bị thiếu trong thời gian chiến tranh, quý tộc và thương nhân tập trung kéo theo thành thị phồn vinh, mặc dù nơi đây hiện giờ vẫn là trọng đại quân đội trấn giữ, các hạng thương nghiệp trong thành thị đã phồn hoa náo nhiệt.
Trong mỗi nhà thanh lâu tại đây, lúc này ngươi đều có thể tìm được nữ nhân quý tộc Vũ triều phương nam lúc này lưu lạc thành kỹ nữ, trong mỗi cửa hàng đều có một, hai nô lệ bị bắt từ phía nam, cột dây thừng, xăm gò má, bị bắt làm việc. Trước mắt là thời đại người Nữ Chân đang thật sự vô địch thiên hạ, và chưa mất lòng cầu thắng. Trong tòa thành trì này tập trung người tài, tinh anh, nhưng tam giao cứu lưu, cấu kết và giao dịch trong chỗ tối cũng không ngừng nghỉ.