Trong một cái sân ở phía đông thành thị, hai nhóm người đang chạm mặt nhau.
- Từ mấy tháng trước đã chia thành từng nhóm người đến, cũng không có khó khăn gì, gần đây bắt đầu tra nghiêm khắc hơn, giá cả cao hơn trước kia.
Quan viên Nữ Chân nghiêm trang nhận lấy vàng bạc từ tay đối phương, nhíu mày kiểm kê, vẫn còn nói chuyện:
- Huống chi ngươi muốn người chuyên làm nghề này, kế tiếp tự nhiên có thể tìm được người như thế, nhưng . . . e rằng phải tăng giá nữa, đến lúc đó cũng đừng trách ta không nói rõ ra.
Nam nhân Nữ Chân mặc hoa phục trả tiền cười nói:
- Chuyện này là đương nhiên, chỉ cần Thất gia giúp việc kinh doanh pháo hoa trong Thượng Kinh chỉ có một nhà duy nhất thì tiền không là vấn đề. À mà Thất gia, những khế văn* này chắc không thành vấn đề chứ?
(*) Hợp đồng bằng chữ.
- Đương nhiên là không, đều là khế quan, ngươi cứ kiểm tra ngay tại chỗ.
Nam nhân mặc hoa phục bỏ khế văn vào trong ngực:
- Thất gia đã nói không có vấn đề thì không cần xem làm gì.
- Từ nơi này về Thượng Kinh, bảo đảm không có việc gì, nhưng ngươi đừng đi lung tung.
Đối phương nhíu mày nói:
- Nói thật ra, nếu đã thu tiền thì, ta mặc kệ ngươi làm gì. Ngươi muốn dùng đám heo này như thế nào thì tùy ngươi, nếu không chịu làm việc ngươi cứ việc đánh, đánh chết rồi thì đến quan phủ nộp tiền là được. Nhưng nếu trên đường đi mà ngươi xằng bậy, xảy ra chuyện gì thì đừng làm dính líu đến ta. Nếu không phải do tiểu tử Ngột Nhan giới thiệu, ta sẽ không làm ăn kiểu này với ngươi.
- Biết rồi, Thất gia yên tâm, việc buôn bán, trước lạ sau quen, lần này không có việc gì, lần sau mới bận rộn. Hiện giờ đúng là thời điểm tốt, sao ta có thể chỉ nhận vài con heo này rồi thôi?
- Ta cũng thấy ngươi không phải loại người như vậy, mà buôn bán pháo hoa thật sự dễ kiếm tiền vậy sao?
- Thượng Kinh khác với Tây Kinh, đám lính Tây Kinh thì biết cái gì, chỉ biết đi thanh lâu, cửa hàng này nọ. Người Thượng Kinh thích xem náo nhiệt, buổi tối bắn pháo hoa, chỗ ta lúc trước có mấy thợ thủ công Liêu quốc, nhưng người Khiết Đan làm thứ này không bằng Vũ triều, đó là nơi biết chơi. Ngài cứ chờ xem, đợt này ta sẽ lời to.
- Ngươi chắc chắn kiếm được tiền.
Hai bên nói cười, rồi lôi mấy ‘con heo’ Vũ triều từ phía sau ra, có tổng cộng năm thợ thủ công Vũ triều, trên mặt bị xăm chữ. Có một người không biết đắc tội với ai, lúc này mặt mũi bầm dập như bị đánh, một người thì bị đứt từ khuỷu tay. Năm người bị xâu thành một chuỗi đứng đó, quần áo tả tơi, ánh mắt ngơ ngẩn, da bọc xương.
Nam nhân mặc hoa phục tỏ vẻ bất mãn với người cụt tay, nhưng không lâu sau vẫn đồng ý thu hàng. Nam nhân và năm gã thuộc hạ áp năm tên nô lệ ra khỏi sân, đi hướng cửa đông thành thị, một hàng mười một người không lâu sau bị kiểm tra.
Buổi chiều, Hoàn Nhan Hi Doãn về phủ, tâm sự một lát với Trần Văn Quân, mang tiếng là tiểu thiếp nhưng sự thật là thê tử, không lâu sau có người xin gặp, là tướng lĩnh thân tín bị hắn sắp xếp đi tập trung thợ thủ công thuốc nổ. Hoàn Nhan Hi Doãn không tị hiềm, gọi người vào sân.
Tướng lĩnh vái chào Trần Văn Quân, sau đó nhỏ giọng báo cáo chút chuyện với Hoàn Nhan Hi Doãn:
- Có vài việc kỳ lạ . . .
Sau khi Hoàn Nhan Hi Doãn nghe xong thì ánh mắt nghiêm túc hơn, chốc lát sau phất tay nói:
- Biết rồi, cứ tìm đi.
Tướng lĩnh thân tín lui xuống.
Hoàn Nhan Hi Doãn đứng tại chỗ trầm tư giây lát.
Trần Văn Quân tới gần hỏi:
- Có chuyện gì vậy tướng công?
- Không có gì.
Hoàn Nhan Hi Doãn ngẫm nghĩ, cười lắc đầu, nói:
- Diễn trò hề, à, gần đây Vũ triều ra việc lớn, ta còn chưa nói với nàng.
Mặt trời lặn dần đỏ rực, trong sân trồng các loại cây cối, tướng quân danh chấn thiên hạ ôm thê tử của mình nhẹ giọng nói chuyện, thê tử ngẫu nhiên cười rộ lên, hai người rúc vào nhau dưới ánh hoàng hôn hợp thành hình cắt hạnh phúc.
. . .
Thành Diên Châu cuối tháng bảy là cảnh tượng náo nhiệt.
Lý Tần ngồi trên thềm đá cạnh quảng trường nhỏ, nhìn đám người ở gần đó khóc than và kháng nghị, Thiết Thiên Ưng cải trang thành thương nhân nhỏ đứng bên cạnh Lý Tần, nhíu mày nói:
- Ninh Lập Hằng này có ý đồ gì?
Cuối tháng sau, sau trận chiến trên Đổng Chí Nguyên gần một tháng cuối tháng sáu và lên men đã làm khiếp sợ thiên hạ. Lý Tần ở Tiểu Thương Hà vốn đã đau lòng muốn chết rời đi, nghe tin tức này truyền đến, hắn bị rung động rất lớn. Trong Tiểu Thương Hà, người nói giọng điệu muốn đảo điên Nho gia đầu tiên là cho người ta cảm giác nổi điên, nhưng khi Hắc Kỳ quân lấy một vạn người đánh bại hơn mười vạn Tây Hạ quân, trong tình huống nguy hiểm như vậy mà dùng sức của bản thân đoạt lại đại thế Tây Bắc, kẻ điên như vậy dù nói gì, làm gì đều khiến người không cách nào bỏ qua.
Lý Tần không biết phải làm sao để đánh bại Ninh Nghị, thậm chí không biết nên vào tay từ đâu, nhưng nghĩ trước nghĩ sau, hắn quyết định đến xem. Từ đây về sau lại ma xui quỷ khiến gặp gỡ Thiết Thiên Ưng, kết bạn đi với nhau.
Sau khi cướp lấy Diên Châu, Hắc Kỳ quân cũng cướp nhiều lương thực mà Tây Hạ quân cướp được, rồi từ đó bọn họ làm chuyện kỳ lạ trong thành Diên Châu: Bọn họ thống kê hộ tịch của từng nhà, mấy ngày này tuyên bố, nếu người có tên trong hộ tịch lại đây viết hai chữ ‘Hoa Hạ’ thì có thể lĩnh về phần lương cho một người.
Viết hai chữ lĩnh lương thực, đây là chuyện chưa từng có trên mảnh đất Tây Bắc, một vài người mừng rỡ. Nhưng nhiều người vốn là phú hộ ở đây, mong đợi quan binh giết trở về, khôi phục đất ruộng vốn có của mình, hiện giờ biến thành phần lương giới hạn cho một người, sao mà đồng ý được. Sau đó những hương thân đại hộ này đều cử người đứng ra liên hệ với tầng lớp trên của Hắc Kỳ quân để đàm phán, quá trình này kéo dài vài ngày, vẫn còn tiếp tục.
Trong mấy ngày này, bên ngoài thành Diên Châu, Chiết gia quân thành Thanh Giản sau đó án binh bất động. Sau khi vua Tây Hạ Lý Càn Thuận đại bại, nhiều quân đội lục tục trở về bắc, không lâu sau Lý Càn Thuận xuất hiện, cũng trên đường về nước. Đối với tộc Đảng Hạng chế độ bộ lạc, trải qua trận thua lớn như vậy, hoàng đế lại mất tích mấy ngày, lúc này đành phải trở lại ổn định thế cục, đấu tranh với nhiều thủ lĩnh.
Nhưng lúc trước đánh hai thành Khánh Châu và một số thành trấn khác thì còn nằm trong sự khống chế của Tây Hạ quân, tuy còn ở lại đều là một số quân đội sức chiến đấu không mạnh, nhưng Chiết gia gắng đạt tới ổn thỏa, Chủng gia không còn thực lực, rất khó đánh hạ Khánh Châu.
Tất cả mọi người giờ phút này cũng đều chờ xem động tác của Hắc Kỳ quân, nếu đội quân này thật sự binh ập đến Khánh Châu, bày ra sức chiến đấu vô địch như trước và những vũ khí kiểu mới thì không khó đánh tan tác những đội Tây Hạ quân. Nếu lại có một đợt chiến tranh quy tắc như vậy thì càng tiện cho thế lực xung quanh đứng ngoài xem rõ hơn thực lực thật sự của Hắc Kỳ quân.