Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 880 - Chương 880: Yêu Hòa Bình, Không Cần Chiến Tranh 4

Chương 880: Yêu hòa bình, không cần chiến tranh 4 Chương 880: Yêu hòa bình, không cần chiến tranh 4

Sứ giả Tây Hạ với tên Hán là Lâm Hậu Hiên đang chờ trong sân, không lâu sau, có người lại đây mời hắn đi vào, Lâm Hậu Hiên một lần nữa gặp kẻ giết vua vốn ở trong Tiểu Thương Hà.

Người lãnh đạo Hắc Kỳ quân bề ngoài hơi trẻ tuổi này đang viết chữ trên bàn. Lâm Hậu Hiên nhìn thoáng qua, câu kia dường như là ‘độ tẫn khúc chiết huynh đệ tại, tương phùng nhất tiếu’, đoạn sau còn chưa viết xong, không biết là viết cho ai.

(*) Tạm dịch: Vượt qua mọi khó khăn, huynh đệ còn đó, gặp nhau cùng cười.

Khi Lâm Hậu Hiên chắp tay chào thì đối phương ngẩng đầu lên, gác bút lông, cười nghênh đón:

- Ha ha, Lâm huynh, lại gặp mặt, không cần đa lễ, mời ngồi mời ngồi.

- Chào Ninh tiên sinh.

- Đã bảo là không cần đa lễ, ngồi đi, ta pha trà cho ngươi.

Ninh Nghị không ngồi nên Lâm Hậu Hiên vẫn đứng, không lâu sau, Ninh Nghị đơn giản pha hai tách trà nóng, hắn ngồi xuống vẫy tay, đối phương mới ngồi vào bên cạnh.

Sau khi Ninh Nghị ngồi xuống liền bảo:

- Ta không nói vòng vo, trong mấy tháng qua phát sinh một ít hiểu lầm, không thoải mái, bây giờ hai bên không ai sung sướng hơn ai, trong tình huống như vậy mà Lâm huynh có thể lại đây, ta rất vui vẻ.

Lâm Hậu Hiên trầm mặc giây lát:

- Quân Hoa Hạ lợi hại, Lâm mỗ bội phục.

- Nhưng về những hiểu lầm này, ta có chút cái nhìn chưa chính chắn lắm, Lâm huynh muốn nghe không?

- Xin được lắng nghe.

- Ta cảm thấy tất cả đều là lỗi của các ngươi.

- . . .

Nghe câu nói này của Ninh Nghị, Lâm Hậu Hiên cau mày, chớp chớp mắt, đại khái không biết nên giữ biểu cảm thế nào.

Ninh Nghị buông tách trà trong tay xuống:

- Là vầy, Hoa Hạ quân chúng ta trước đến giờ chưa từng muốn đánh nhau, chỉ thích làm ăn. Trước khi ngươi đến Tiểu Thương Hà, người của chúng ta luôn liên hệ với bên ngoài, cũng từng liên hệ với người Tây Hạ các ngươi. Ngươi vừa lại đây đã bắt chúng ta quy hàng, nói cho ngươi biết người Hoa Hạ không cúi đầu trước ngoại bang, đây là nguyên tắc. Không cúi đầu với ngoại bang nhưng có thể hợp tác. Các ngươi quá bá đạo, cứ muốn phong tỏa chúng ta, còn liên hệ người Nữ Chân, ngươi nói xem chúng ta có thể làm sao được? Yêu cầu của chúng ta là cùng tồn tại trong hòa bình, từ xưa đến nay chưa từng muốn đánh, kết quả làm thành bộ dạng này . . .

Lời nói của Ninh Nghị bình tĩnh, nhưng sau khi nói xong thì ánh mắt đã bắt đầu trở nên nghiêm túc, lạnh như băng:

- Nhưng may mà chúng ta theo đuổi hòa bình, thứ gì đều có thể bàn lại.

Trong phòng, sau khi thốt ra câu này, ánh mắt của Ninh Nghị đã trở nên nghiêm túc, lạnh băng trong mắt hắn khiến người rùng mình.

Lâm Hậu Hiên bị hắn nhìn chằm chằm, trầm mặc giây lát:

- Đúng sai trong trận đánh đó đáng giá thảo luận, nhưng mà . . . Ninh tiên sinh muốn bàn thế nào hãy nói thẳng ra. Hậu Hiên chỉ là người truyền lại, nhưng nhất định sẽ đưa lời của Ninh tiên sinh về.

Trong lời nói của Lâm Hậu Hiên có mềm có cứng, cũng coi như không tiện không kiêu. Phía đối diện, Ninh Nghị nở nụ cười, trông giống như biểu thị khen ngợi, lại giống như hơi mỉa mai.

- Không sai, ta hiểu điều Lâm huynh đệ nói. Nếu đã là truyền lời, vậy Lâm huynh đệ xin hãy nhớ kỹ lời Ninh mỗ sắp nói, ngày sau gặp bệ hạ của quý quốc thì đừng quên hoặc nhắn sai lời. Sự việc quan trọng, Ninh mỗ phải nói rõ những điều này, xin Lâm huynh đệ thứ lỗi.

- Ninh tiên sinh nói đúng, Hậu Hiên nhất định sẽ cẩn thận.

- Tốt.

Ninh Nghị cười đứng lên, ở trong phòng chậm rãi bước đi thong thả, giây lát sau mở miệng nói:

- Lúc vào thành chắc Lâm huynh đệ đã thấy tình cảnh bên ngoài rồi chứ?”

- Không biết Ninh tiên sinh muốn nói về cái gì?

Ninh Nghị nói:

- Chúng ta cũng rất phiền, không dễ chịu chút nào. Tây Bắc vốn nghèo khó, không phải nơi giàu có và đông đúc gì, các ngươi đánh tới, giết người, làm hỏng ruộng, lần này thu lúa còn làm hỏng nhiều, tổng sản lượng không thể nuôi được nhiều người như thế. Hiện giờ sắp hết tháng bảy, mùa đông đến thì ruộng không ai cày, người sẽ chết.

- Ta lấy một phần số lúa đó, còn lại phát đồ ăn cho bọn họ theo số người, bọn họ cũng không chịu đựng nổi năm nay, có một số người trong nhà còn thừa lương, một số người vẫn có thể kiếm chút thức ăn từ chốn đồng không mông quạnh, ai có thể ráng chịu đựng được.

- Nhưng đại hộ không chấp nhận, bọn họ cảm thấy ruộng vốn là của bọn họ, lương thực cũng thuộc về họ, hiện giờ chúng ta thu phục Diên Châu thì lẽ tất nhiên nên chia lương thực theo phần cày ruộng trước kia, giờ bọn họ đang gây rối ở bên ngoài. Nếu chia theo ý bọn họ thì sẽ càng nhiều người chết đói, chắc Lý huynh đệ đã thấy những điều khó xử này rồi chứ?

Lâm Hậu Hiên chắp tay, trong lòng hơi thắc mắc, nhưng cũng có chút vui sướng khi người gặp họa:

- Ninh tiên sinh nhân nghĩa. Nhưng xin thứ lỗi Hậu Hiên nói thẳng, nếu Hoa Hạ quân đã thu về Diên Châu thì chia lương theo khế đất mới là điều chính đáng, ít người phàn nàn thì cũng bớt rắc rối. Đại quân Tây Hạ ta đến đây, giết nhiều người, rất nhiều khế đất cũng sẽ thành vật vô chủ, trấn an đại tộc, Hoa Hạ quân có thể danh chính ngôn thuật bỏ những chỗ này vào trong túi. Ninh tiên sinh chia lương theo số người không phải cách hay, nhưng lòng nhân nghĩa trong đó khiến Hậu Hiên bội phục.

Lâm Hậu Hiên đến với thân phận sứ giả, tự nhiên không dám quá mức đắc tội Ninh Nghị, nói ra mấy lời này cũng có lý.

Ninh Nghị dựa vào cạnh bàn, chỉ cười cười không tỏ ý kiến gì:

- Có lẽ trong lòng Lâm huynh đệ thấy lạ, người bình thường muốn đàm phán luôn cố gắng che giấu chỗ yếu của mình, tại sao ta nói thẳng như vậy? Nhưng Ninh mỗ nghĩ khác, thiên hạ này là của mọi người, ta hy vọng mọi người đều được chỗ tốt, khó xử của ta chưa chắc về sau sẽ không biến thành khó xử của các ngươi.

Ninh Nghị tạm dừng, nhớ lại:

- À phải rồi, gần đây Chiết gia cũng luôn thăm dò ngó chừng đối với thế cục Diên Châu. Nói thật ra, Chiết gia gian xảo, chắc chắn không có ý tốt, những chuyện này khiến ta nhức đầu.

Lâm Hậu Hiên gật gù hùa theo:

- Không dễ cùng phe với Chiết gia.

- Cho nên nói thẳng ra thì ta chỉ có thể chọn nhằm vào các ngươi.

Đầu ngón tay của Ninh Nghị chỉ hai điểm trong không khí, ngữ điệu lạnh lùng, nói thẳng:

- Trận chiến ở Đổng Chí Nguyên, sau khi Lý Càn Thuận về nước thì tình thế không tốt, ta biết . . .

- Ninh!

Giây trước còn thân thiện, giây phút này nghe Ninh Nghị không chút lễ phép gọi thẳng tên của vua mình, Lâm Hậu Hiên muốn mở miệng, nhưng ánh mắt của Ninh Nghị không mang chút tình cảm, nhìn Lâm Hậu Hiên như nhìn người chết, hắn phất tay nói tiếp:

- Trong Tây Hạ quốc các ngươi, phe vua, phe hoàng hậu, cuộc chiến tranh giành Lý Lương không phải chỉ có một, hai ngày, Một Tạng và lực lượng của mấy bộ tộc lớn cũng không thể khinh thường. Lúc Thiết Diêu Tử và Chất Tử quân còn ở thì không sao, hai trận chiến ở Đổng Chí Nguyên khiến Thiết Diêu Tử bị xóa sổ, Chất Tử quân bị đánh tan, không biết đã chết bao nhiêu, về sau chúng ta đã bắt hơn hai trăm người. Lần này Lý Càn Thuận trở lại lẽ tất nhiên sẽ tranh cãi ầm ĩ, may mà hắn còn có chút nội tình, trong một tháng, Tây Hạ các ngươi không thay đổi gì, tiếp theo thì cứ từ từ mà làm, tiếp tục củng cố quyền uy của Lý thị. Ta không biết trong vòng ba, năm năm có thể hoàn thành quá trình này được hay không.

Đầu ngón tay của Ninh Nghị gõ mặt bàn:

- Hiện tại bên ta còn có hai trăm mười bảy thành viên của Chất Tử quân, năm trăm lẻ ba thành viên Thiết Diêu Tử, bọn họ ở Tây Hạ ít nhiều gì đều có gia cảnh, bảy trăm hai mươi vị huynh đệ Tây Hạ này là các ngươi muốn đổi về, còn hơn bốn trăm kẻ xui xẻo không có bối cảnh thì ta cũng không muốn lấy ra giao dịch với các ngươi. Ta ném bọn họ vào trong núi đào than, mệt chết càng tốt, miễn phiền phức cho các ngươi. Lâm huynh đệ lần này lại đây chủ yếu cũng là muốn đòi về bảy trăm hai mươi người này, đúng chứ?

Vẻ mặt Lâm Hậu Hiên nghiêm túc, không trả lời.

Bình Luận (0)
Comment