- Bảy trăm hai mươi người, là một vụ làm ăn lớn. Lâm huynh đệ, ngươi đến vì Lý Càn Thuận, nhưng nói thật với ngươi, ta luôn do dự, rốt cuộc ta nên bán những người này cho Lý gia hay Lương gia? Hoặc là những người khác cần họ?
Lâm Hậu Hiên mở miệng nói:
- Ninh tiên sinh, ngươi đang uy hiếp ta sao?
Ánh mắt của hắn lạnh lùng, có vẻ hiên ngang lẫm liệt, tuyệt đối không chấp nhận bị người uy hiếp.
Ninh Nghị liếc qua Lâm Hậu Hiên, ngữ khí bình thản nói:
- Đương nhiên rồi, không uy hiếp ngươi thì ta còn làm ăn cái gì? Ngươi nghĩ là ta đang bố thí cháo từ thiện sao?
Ninh Nghị quay về đề tài:
- Như trước đó ta đã nói, ta lấy được Diên Châu, các ngươi chưa giết sạch người, bây giờ trên địa bàn xung quanh có ba vạn mấy gần bốn vạn người, miêu tả hình tượng một chút là: Bốn vạn cái miệng ăn người, không mớm no bọn họ thì bọn họ sẽ ăn thịt ta!
Ninh Nghị lạnh lùng cười:
- Ngươi nghĩ tại sao ta chỉ phát lương cho người nghèo mà không cho người giàu? Dệt hoa trên gấm sao bằng đưa than trong tuyết? Ta đưa lương cho người giàu, bọn họ cảm thấy là lẽ đương nhiên, tặng cho người nghèo là cứu mạng của người đó. Lâm huynh đệ, ngươi cho rằng khi lên chiến trường thì người nghèo chịu liều mạng hay người giàu chịu liều mạng hơn? Về việc Tây Bắc thiếu lương nếu đến khi qua mùa thu năm nay mà vẫn không giải quyết được thì ta sẽ liên hợp Chiết gia, Chủng gia, mang theo bọn họ qua Hoành Sơn, đến Ngân Xuyên ăn các ngươi!
Lâm Hậu Hiên nhíu chặt chân mày, bỗng nhiên đứng lên:
- Ninh tiên sinh, các ngươi đánh trận đó ở Đổng Chí Nguyên rất ghê gớm, nhưng sau đại chiến các ngươi còn có bao nhiêu người? Nếu ngươi cảm thấy một trận đánh mà khiến Tây Hạ sợ ngươi thì ngươi cứ thử giết qua Hoành Sơn đi!
Biểu cảm của Ninh Nghị cũng lạnh băng:
- Sợ là một nhẽ, đánh thắng được hay không lại là chuyện khác. Có thể mang bọn họ qua Hoành Sơn là chuyện khác nữa. Không nói tới Hoa Hạ quân, ta còn có một trại hơn hai vạn người ở Lữ Lương, ta có thể tập hợp được hơn một vạn người ngựa. Ta làm ăn, hy vọng hòa bình, nhưng nếu không có đường đi thì ta đành giết ra một con đường. Con đường này, cá chết lưới rách, nhưng đến mùa đông ta nhất định sẽ đi. Ta luyện binh như thế nào thì ngươi nhìn xem Hoa Hạ quân là thấy, ta bảo đảm có đủ đao cho ba, năm vạn người này. Chiết gia, Chủng gia cũng nhất định rất nguyện ý bỏ đá xuống giếng.
Trong phòng trầm mặc xuống, qua một lúc.
Ninh Nghị bình tĩnh nói:
- Thế cục phiền phức như thế đấy. Đây là một con đường, nhưng ta vẫn có con đường khác để đi.
Hắn tạm dừng rồi nói tiếp:
- Ta có thể đưa bảy trăm hai mươi người cho ngươi, để các ngươi dùng bọn họ bình định thế cục trong nước, ta cũng có thể bán bọn họ cho người khác, khiến người khác phá sập các ngươi. Đương nhiên, nếu đúng như ngươi đã nói, các ngươi không chịu uy hiếp, các ngươi không cần hơn bảy trăm người này, dù người khác lấy bọn họ đi cũng tuyệt đối sẽ không khó xử các ngươi, vậy ta sẽ chặt đầu hết cả đám, cho Tây Hạ đoàn kết các ngươi sống hạnh phúc. Sắp tới mùa đông đến, chúng ta làm một vố lớn là được! Chỉ cần chết đủ nhiều người thì vấn đề lương thực của chúng ta đều có thể giải quyết.
Lâm Hậu Hiên trầm mặc qua một lúc thì đáp:
- Ta chỉ là người truyền lời, không có quyền gật đầu, ngươi . . .
- Truyền bà nội ngươi!!!
Bỗng vang tiếng hét to giống như sấm sét, mang theo hơi thở uy nghiêm bùng nổ trong phòng.
Lâm Hậu Hiên tính đánh Thái Cực quyền, ướm thử, nhắc từng câu từng chữ khi thốt ra, nhưng vừa nói thì chợt thấy thư sinh ở đối diện ánh mắt sắc bén, sát khí lạnh như băng ập vào mặt.
Ninh Nghị vừa quát lớn vừa cầm một thứ ném qua, trong khoảnh khắc này, Lâm Hậu Hiên cảm thấy bên tai mát lạnh, lư hương bằng đồng nặng trịch bay sượt qua gò mái trái của hắn, vang tiếng nổ điếc tai, lư hương đập nát tủ ở góc tường phía sau.
Trong khoảnh khắc, trang giấy, tro bụi bay lượn, vụn gỗ tung tóe, Lâm Hậu Hiên ngơ ngẩn rụt cổ, hắn không ngờ một câu nói đơn giản sẽ dẫn đến hậu quả như vậy.
Ngoài cửa đã có người xông tới, nhưng chợt nghe Ninh Nghị quát:
- Ra ngoài!
Chỉ khoảng nửa khắc, cảm nhận uy nghiêm và áp lực lớn còn hơn lúc ở kim điện yết kiến Lý Càn Thuận.
- Cứ lòng vòng qua lại, chuyện mấy chục vạn người chết mà ngươi ngồi đây xem như trò đùa, lải nhải không dứt! Chỉ là người truyền lời? Còn muốn lặp lại mấy lần trước mặt ta? Lý Càn Thuận phái ngươi đến, nếu thật sự chỉ là truyền lời thì phái một con chó tới cũng làm được, ta viết phong thư cho nó ngậm mang về! Nước nhỏ Tây Hạ của ngươi so với Vũ triều thì như thế nào?! Lần đầu tiên ta gặp Chu Triết đã làm thịt hắn như làm thịt chó! Ở Đổng Chí Nguyên, Lý Càn Thuận mà chạy chậm một chút thì đầu của hắn đã bị ta lấy làm banh đá! Lâm đại nhân, ngươi là quốc sử Tây Hạ, gánh vác trách nhiệm nặng nề hưng suy của một nước, cho nên Lý Càn Thuận phái ngươi lại đây. Ngươi còn giả làm chó chết ở trước mặt ta nữa, bỏ mặc sống chết của nhân dân hai nước thì ta sẽ kêu người băm ngươi ngay!
Ninh Nghị nói rồi chậm rãi ngồi xuống sau bàn học.
Sắc mặt Lâm Hậu Hiên tái nhợt như giấy, sau đó hít sâu hai lần, chậm rãi chắp tay:
- Vâng, Hậu Hiên đã qua loa rồi.
Lâm Hậu Hiên bình ổn tâm thần, không dám nhìn vào mắt của đối phương nữa:
- Nhưng mà, nước ta lần này xuất động đại quân cũng hao tài tốn của, hiện giờ lương thực cũng không dư dả. Nếu chuộc lại bảy trăm hai mươi người, chắc Ninh tiên sinh không đến mức khiến chúng ta gánh phần ăn của Diên Châu, thậm chí tất cả người Tây Bắc chứ?
- Ta đã kêu các ngươi lại đây, tự nhiên có thể bàn bạc lại, điều kiện cụ thể từng phần thì ta sớm chuẩn bị sẵn sàng rồi đây.
Ninh Nghị kéo hộc bàn rút ra một chồng bản thảo dày:
- Muốn chuộc người, cứ làm theo quy củ của bộ tộc các ngươi, nhất định phải đưa đồ, đó là nhóm đầu tiên, lương thực, vàng bạc ta đều muốn. Ta cho các ngươi vượt qua ải khó trước mắt, các ngươi cũng phải giúp ta vượt qua ải này, sau đó sẽ có chỗ tốt dành cho các ngươi.
Ninh Nghị liên tục nói:
- Hai bên một tay giao người một tay giao hàng, tiếp đó là vấn đề lương thực của hai bên, ta tự nhiên phải nghĩ biện pháp giải quyết. Tại sao các bộ tộc của Đảng Hạng các ngươi muốn đánh nhau? Đều vì các loại thứ tốt, hiện giờ không đánh Tây Bắc được nữa, hoàng đế của các ngươi căn cơ bất ổn, chuộc lại hơn bảy trăm người là sẽ vững chắc được sao? Chẳng qua như muối bỏ biển. Không sao, ta có đường đi, các ngươi hợp tác làm ăn với chúng ta, chúng ta đánh thông thị trường của Thổ Phồn, Đại Lý, Kim quốc, thậm chí Vũ triều, các ngươi muốn cái gì? Sách? Kỹ thuật? Tơ lụa đồ sứ? Lá trà? Phía nam đều có, ngày xưa là cấm vận, hiện tại ta sẽ chuyển đến cho các ngươi.
- Tây Hạ các ngươi có cái gì? Muối đá của các ngươi vừa rẻ vừa chất lượng, năm xưa Vũ triều không làm ăn muối với các ngươi, bây giờ ta có thể mua của các ngươi, mỗi năm bán bao nhiêu, tính theo giá thế nào đều có thể bàn lại. Không đủ ăn? Luôn sẽ đủ, mua bên Thổ Phồn, Đại Lý, Kim quốc là được. Nói thật ra, các ngươi không biết cách làm ăn, hằng năm bị người khi dễ. Ngày xưa Liêu quốc thế nào? Buộc Vũ triều mỗi năm dâng lên tuế tệ, quay đầu lại, Vũ triều có thể kiếm lại hết số tiền đó.
- Hiện tại các ngươi không đánh được, chúng ta hợp sức, các ngươi có quan hệ tốt với ai trong nước thì vận chuyển thứ tốt về hãy ưu tiên cho bọn họ, bọn họ có cái gì bán được thì chúng ta bán giúp. Chỉ cần bắt đầu làm ăn thì các ngươi sẽ ổn định thôi. Ta có thể bảo đảm với các ngươi, nhà nào quan hệ tốt với các ngươi là sẽ có vô số lăng lơ gấm lụa, đồ vật quý hiếm. Nếu gây rối thì ta sẽ cho bọn họ ngủ không có chăn bông đắp. Các việc lớn việc nhỏ nên làm như thế nào ta đều viết ở bên trong, ngươi có thể nhìn xem, không cần lo lắng ta là nói suông chứ không làm. Sau đó ngươi có thể trở lại giao cho Lý Càn Thuận.
Ninh Nghị ném đồ qua Lâm Hậu Hiên.