Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 882 - Chương 882: Yêu Hòa Bình, Không Cần Chiến Tranh 6

Chương 882: Yêu hòa bình, không cần chiến tranh 6 Chương 882: Yêu hòa bình, không cần chiến tranh 6

Lâm Hậu Hiên nghe Ninh Nghị nói thì mắt dần sáng rực, hắn cúi đầu cầm xấp bản thảo lật xem, bên tai nghe giọng nói của Ninh Nghị vang lên:

- Nhưng đầu tiên, các ngươi cũng phải biểu hiện thành ý của mình đã.

Lâm Hậu Hiên ngước đầu lên, ánh mắt nghi hoặc.

Ninh Nghị vòng ra ngoài bàn học:

- Khi giao người thì trả Khánh Châu cho ta trước.

Lâm Hậu Hiên nhíu mày muốn nói chuyện, Ninh Nghị phất tay, đi ra ngoài phòng.

- Chuyện này không bàn lại, Khánh Châu hiện tại là gân gà, ăn thì nhạt, bỏ thì tiếc, các ngươi giữ nó làm gì? Trở về nói chuyện với Lý Càn Thuận, tiếp đó hòa hay chiến tùy các ngươi chọn . . .

Tiếng bước chân của Ninh Nghị xa dần ngoài phòng.

- . . . ta đều đón nhận.

. . .

Ứng Thiên.

Nghi thức đăng cơ của vua mới chỉ vừa trôi qua không lâu, trong tòa thành cổ vốn là thủ đô thứ hai của Vũ triều, mọi thứ đều vô cùng náo nhiệt, xe ngựa chạy từ nam ra bắc, thương lữ tập hợp. Bởi vì vua mới lên ngôi, mùa thu này, Ứng Thiên phủ lại tổ chức khoa cử mới, các văn sĩ, võ giả tụ tập, thoáng chốc khiến tòa thành thị cổ xưa này kín người hết chỗ.

Trong mấy chục năm qua, Vũ triều từng một lần bởi vì thương nghiệp phát đạt mà bồng bột phấn chấn, sau khi Liêu quốc nội loạn, phát hiện thiên hạ này có cơ hội giành lấy, đám người đầu cơ của Vũ triều từng rục rịch, cho rằng đã đến phút then chốt trung hưng. Nhưng rồi Kim quốc nổi lên, đánh trận nhuộm đỏ đao thương, mọi người mới phát hiện quân đội Vũ triều đã mất nhuệ khí không còn theo kịp bước chân của thời đại này. Kim quốc hai lần xâm nhập phía nam, đến hiện tại tuy triều đình mới Kiến Sóc đã thành lập lần thứ hai ở Ứng Thiên, nhưng con đường phía trước của Vũ triều khó khăn ngay từ bước đầu tiên.

Khi nước sắp mất sẽ ra yêu nghiệt, bể khổ lan tràn hiện anh hùng. Khang Vương đăng cơ, sau khi sửa thành hiệu Kiến Sóc thì không còn thấy loại trường hợp hạng người nào cũng bồng bột phấn chấn ùa tới cầu công danh, con cháu tốt xấu lẫn lộn trong một số gia tộc lớn vốn quát tháo trên triều đình nay cũng giảm bớt nhiều, đương nhiên, đến Ứng Thiên vào lúc như thế này đa số là hạng người lòng tràn đầy tự tin. Nhưng trước khi đến chỗ này, đa số mọi người cũng suy nghĩ nhiều về mục đích của chuyến đi, đó là đón đầu sóng to, về khó khăn trong đó thì không dám nói hiểu rõ như chính bản thân trải qua, nhưng ít nhất trong đầu đã tưởng tượng ra.

Mà trừ những người này ra, có một số ẩn sĩ, đại nho lúc trước đường làm quan không thuận lợi hoặc là các loại nguyên nhân nên ở ẩn nơi núi rừng lúc này cũng được mời rời núi, vì ứng đối kẻ địch lớn mấy trăm năm không gặp một lần, đưa ra kế sách.

Quốc gia càng nguy vong, cảm xúc yêu nước càng mãnh liệt. Trải qua đả kích hai lần trước, triều đình lần này ít nhất thoạt trông rốt cuộc mang theo một ít trầm ổn và nội tình của nước lớn.

Trong một chỗ biệt thự mới xây phía đông thành, không khí hơi yên lặng, gió ấm mùa thu thổi vào trong sân, kéo theo lá vàng rơi. Trong phòng của biệt thự, một buộc họp mặt bí mật dần đến hồi kết.

Trong phòng, người ngồi ở ghế dưới tay là một người trẻ tuổi mặc áo xanh, trông chừng hai mươi lăm, sáu tuổi. Bộ dạng ngay ngắn chính khí, vóc dáng cân xứng, tuy không vạm vỡ nhưng ánh mắt, thân hình đều tỏ ra có lực lượng. Hắn khép lại hai chân, hai tay đặt trên đầu gối. Người trẻ tuổi ngồi nghiêm chỉnh, thân hình không nhúc nhích trông hơi khẩn trương. Người trẻ tuổi này tên là Nhạc Phi, tên tự là Bằng Cử, hiển nhiên lúc trước hắn không ngờ rằng sẽ có cuộc gặp mặt như hiện giờ.

Người tiếp kiến ngồi trên ghế chủ nhà tay trên là nam nhân càng trẻ tuổi hơn, bộ dạng thanh tú, trông hơi yếu đuối, nhưng trong lời nói trật tự rõ ràng, ngữ khí cũng có chút ôn hòa: Tiểu vương gia Quân Vũ ngày xưa nay đã là thái tử của triều mới, với sự trợ giúp của đám người Lục A Quý đang tiến hành một số hoạt động chính trị ngầm.

- Người Kim thế mạnh, nếu nếm được ngon ngọt rồi tất nhiên sẽ ba lần bốn lượt kéo đến, không biết chúng ta còn bao nhiêu thời gian để thở dốc. Thật ra cũng không lừa khanh gia làm gì, ta và phụ hoàng trước kia ở phía nam, không hiểu về đánh trận, nhưng xem hiểu một số chuyện. Quân đội không đánh được có nhiều lúc không phải là trách nhiệm bên quan võ, hiện giờ sự tòng quyền nghi, làm phiền khanh gia luyện binh thay ta, ta chỉ có thể cố gắng bảo chứng hai việc.

- Thứ nhất, luyện binh cần tiền lương phải theo trình tự văn chương, bên Thái Tử phủ sẽ dốc hết sức giải quyết cho ngươi. Thứ hai, những chuyện ngươi làm đều là Thái Tử phủ chỉ thị, có gì thì ta sẽ gánh hết cho ngươi, chống lại bất cứ ai cứ lấy tên của ta. Quốc gia nguy vong, một số đại cục đành bất chấp, ma sát với ai đều không sao cả. Nhạc khanh gia, ta muốn lính tốt, dù không đánh bại người Nữ Chân được cũng phải đánh ngang tay khi đụng độ với bọn họ.

Những lời thẳng thắn này khiến mắt Nhạc Phi lấp lóe, giây lát sau vành mắt ửng đỏ. Cho tới nay, hắn hy vọng chính mình có thể dẫn lính đền đáp đất nước, làm ra việc lớn, coi như thỏa mãn cuộc đời, cũng an ủi ân sư Chu Đồng. Sau khi gặp gỡ Ninh Nghị, Nhạc Phi từng cảm thấy đã có cơ hội, nhưng trước khi Ninh Nghị giơ cờ tạo phản đã vài lần nói bóng nói gió với hắn, sau đó điều hắn ra ngoài chấp hành việc khác.

Sau khi Ninh Nghị giết vua, hai người từng gặp mặt một lần, Ninh Nghị mời Nhạc Phi đi chung đường nhưng hắn từ chối. Sau khi kinh thành loạn lớn, Nhạc Phi trốn đến phía bắc Hoàng Hà, mang theo mấy đội quân tự lập địa phương mỗi ngày huấn luyện phòng ngừa tương lai đụng trận với người Nữ Chân, thật ra đây chỉ là mình dối người, bởi vì Ninh Nghị mang tội lớn giết vua, Nhạc Phi chỉ có thể rụt cổ ẩn náu, nếu không phải người Nữ Chân rất nhanh lần thứ hai xuôi nam vây công Biện Lương, bên trên điều tra không tỉ mỉ thì phỏng chừng Nhạc Phi đã sớm bị lôi cổ ra rồi.

Có thể tưởng tượng trong khoảng thời gian này Nhạc Phi uất nghẹn thế nào, ai biết không lâu về trước rốt cuộc có người tìm được hắn, dẫn hắn tới Ứng Thiên, hôm nay gặp thái tử triều mới, đối phương có thể nói ra lời như vậy, Nhạc Phi lập tức quỳ xuống đồng ý, Quân Vũ vội bước tới mạnh mẽ nâng hắn lên.

Quân Vũ nói:

- Đừng làm vậy. Ngươi là đệ tử đóng cửa của Chu Đồng Chu tông sư, ta tin ngươi. Người tập võ lĩnh quân như các ngươi phải có tâm huyết, không nên tùy tiện quỳ người khác. Những văn nhân trong triều đình suốt ngày bận rộn lục đục với nhau, bọn họ mới nên quỳ, dù sao bọn họ quỳ cũng không làm được việc, họ nên quỳ nhiều, càng quỳ nhiều càng hiểu đạo khẩu Phật tâm xà.

Thái tử trẻ tuổi nói đùa, Nhạc Phi chắp tay đứng thẳng.

- Chắc Nhạc khanh gia đã biết chuyện Tây Bắc gần đây chứ?

- Ý của thái tử điện hạ là . . .

- A, Nhạc khanh không cần kiêng kị, ta không quan tâm mấy điều đó. Trong tháng này, chuyện náo nhiệt nhất trong kinh thành trừ phụ hoàng đăng cơ ra, mọi người lén thảo luận trận chiến Tây Bắc. Hắc Kỳ quân lấy một vạn người đánh bại đại quân hơn mười vạn người Tây Hạ, rất lợi hại, rất bá khí! Đáng tiếc, triều ta có đại quân trăm vạn nhưng luôn mồm nói cái này không đánh được, cái kia không thể đánh. Hắc Kỳ quân trước kia cũng đi ra từ quân trăm vạn, tại sao đến chỗ người ta thì đánh được? Đây cũng là chuyện tốt, chứng minh người của Vũ triều ta không phải trời sinh đã yếu, nếu tìm đúng đường thì cũng có thể đánh bại người Nữ Chân.

Bình Luận (0)
Comment