Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 883 - Chương 883: Yêu Hòa Bình, Không Cần Chiến Tranh 7

Chương 883: Yêu hòa bình, không cần chiến tranh 7 Chương 883: Yêu hòa bình, không cần chiến tranh 7

Hai người một trước một sau đi ra ngoài, lá vàng rơi xuống đầu Quân Vũ, hắn bắt lấy chiếc lá cầm trong tay ngắm.

- Mọi sự vật đều nằm trong đạo truy tìm nguồn gốc, dù là chiếc lá này, tại sao nó rơi? Tại sao chỉ trên lá có hình dạng như vậy? Tất cả đều có đạo lý. Xem thấu đạo lý trong đó, xem chúng ta có thể làm như vậy không, có khả năng điều hòa, thay đổi được không. Nhạc khanh gia biết đạo truy tìm nguồn gốc chứ?

- Có nghe sơ qua.

- Biệt thự ngoài thành của ta còn đang sửa sang lại, ước chừng một tháng nữa mới chính thức khởi công, không giấu gì ngươi, ta làm đèn Khổng Minh lớn sắp có thể bay lên rồi, nếu làm tốt, có thể áp dụng vào quân trận thì ta sẽ ưu tiên cho ngươi trước. Lần sau khi ngươi về kinh ta sẽ mang ngươi đi nhìn xem. Còn về du mộc pháo thì không lâu sau sau có thể phân phối một ít cho ngươi, đám người công bộ đều là ngu xuẩn, muốn người ta làm việc mà không đưa cho chỗ tốt, không bằng thợ thủ công dưới tay ta. Đáng tiếc, đám thợ còn cần thời gian sắp xếp.

- Còn về vấn đề thân phận của ngươi thì Thái Tử phủ sẽ xử lý xong xuôi hết cho, đương nhiên, hai ngày này ở trong kinh phải cẩn thận một ít, gần đây Ứng Thiên phủ này có nhiều kẻ cổ hủ, gặp ta cứ nói thái tử không thể thế này thế kia. Ngươi đi bên Hoàng Hà chiêu binh, nếu cần thì có thể cầm thư ta viết nhờ Tông Trạch lão đại nhân hỗ trợ, hiện giờ chuyện bên Hoàng Hà là Tông lão đại nhân xử lý.

Trong giọng nói bình thản mà có chút huyên thuyên lải nhải, tia nắng mùa thu chạm khắc bóng dáng của hai người trẻ tuổi trong không khí màu vàng này. Bọn họ đi qua chỗ biệt thự kia, người đi đường, xe ngựa qua lại trong tòa thành trì cổ xưa, cây cối rậm rạp um tùm điểm xuyết ven đường, thanh lâu sở quán mở cửa như thường, người ra vào mặt mày tươi tắn. Trong tửu lâu tiệm trà, người kể chuyện kéo nhị hồ, cầm thước gõ cái cạch. Quan viên mới nhậm chức, mua sân trong thành cổ này, gắn bảng hiệu lên, có người chúc mừng cười tươi đến nhà.

Trong thành trì mấy chục vạn người, giây phút này, hòa bình quý giá hiếm hoi đang bao phủ, sưởi ấm bọn họ.

Trưởng công chúa Chu Bội ngồi bên cửa sổ lầu các nhìn lá cây đung đưa, chim bay qua cây. Cừ Tông Tuệ ban đầu là quận mã lúc này đã là phò mã, hắn cũng đến Ứng Thiên. Mấy ngày đầu đến đây, Cừ Tông Tuệ định chữa lành quan hệ với thê tử, nhưng Chu Bội bận rộn nhiều việc không rảnh quan tâm hắn, hai phu thê cứ thế giữ khoảng cách không nóng không lạnh.

Chu Bội ở trên lầu các này âm thầm quản lý nhiều việc, đôi khi nàng ngẩn người ở đây, không ai biết lúc này nàng suy nghĩ cái gì. Thành Chu Hải đã bị Chu Bội thu về dưới tay có một ngày đến lầu các, loáng thoáng cảm thấy cách bố trí của sân này rất giống lúc ở Biện Lương, nhưng Thành Chu Hải cũng là người bận rộn nhiều việc, không lâu sau đã ném ý tưởng nhàm chán này ra sau đầu.

Tây Bắc ở chân trời xa, không khí yên ả cũng ngắn ngủi bao phủ mảnh đất khô vàng này theo mùa thu đến. Hơn một tháng trước, mấy trận chiến từ Diên Châu đến Đổng Chí Nguyên, Hoa Hạ quân tổn thất gần một nửa binh sĩ. Trên Đổng Chí Nguyên, người bệnh nặng và nhẹ cộng lại chưa tới bốn nghìn, sau khi hội hợp với hơn một nghìn người bệnh trước đó, hiện giờ đội quân này ước chừng có bốn nghìn bốn trăm người có thể chiến, còn lại bốn, năm trăm người vĩnh viễn mất đi năng lực chiến đấu, hoặc là đã không thể xung phong ở tiền tuyến hàng đầu.

Có người bệnh tạm thời bị ở lại Diên Châu, cũng có một số bị đưa về Tiểu Thương Hà. Hiện giờ, đội ngũ ước chừng ba nghìn người ở lại Diên Châu, nhận nhiệm vụ đóng giữ trong khoảng thời gian này. Về việc tăng cường quân bị thì đến lúc này mới thận trọng làm, Hắc Kỳ quân không công khai chiêu binh với bên ngoài, mà là ở trong thành âm thầm khảo sát một số người mất đi người thân, cuộc sống cực khổ, khi đối phương cố gắng xin mới ‘ngoại lệ’ nhận một số người vào. Hiện giờ số người này cũng không nhiều.

Mặt trời chiều treo ở chân trời dịu dàng chiếu tia sáng xuống đất, Mao Nhất Sơn gánh xong một lu nước cho bà cụ sống một mình trong sân. Bà cụ run rẩy đòi giữ Mao Nhất Sơn lại ăn cơm, hắn cười rời khỏi. Hai tháng trước khi bọn họ đánh vào thành Diên Châu thì từng phát sinh một chuyện như vầy: Một bà già đẩy một thùng nước, cầm số táo ít ỏi chờ ở ven đường, dùng những thứ nhỏ bé này khao thưởng cho vương sư* đánh vào, con trai duy nhất của bà đã bị giết lúc người Tây Hạ đồ thành, hiện giờ chỉ còn một mình bà sống đơn độc.

(*) Ý chỉ sư đoàn hùng mạnh.

Mao Nhất Sơn uống bát nước được bà cụ rót, hắn trở về Diên Châu thì thường ghé qua nhà giúp đỡ bà làm việc. Nhưng trong hai tháng ngắn ngủi, bà cụ sống một mình nhanh chóng yếu đi, sau khi con trai chết, trong lòng bà còn có thù hận và mong đợi, đã báo được thù của con trai thì trên đời này chẳng còn gì khiến bà lưu luyến nữa.

Trong giáo trường gần tường thành, đợt huấn luyện cho hơn hai nghìn binh sĩ đã tạm xong. Tiếng kèn giải tán vang lên, từng đội binh sĩ rời khỏi đây, bọn họ vừa đi vừa tán dóc vài câu, khuôn mặt rạng rỡ, trong nụ cười mang theo một chút mệt mỏi, nhưng càng nhiều là tinh thần phấn chấn và tự tin khó thấy trên mặt binh sĩ khác trong cùng thời đại này.

Trong khách điếm phía tây thành thị đang phát sinh một cuộc khắc khẩu nhỏ.

- . . . Ngươi nói đúng, ta đã không muốn lại xen vào chuyện này nữa!

- Ngươi! Lúc trước tấn công Tiểu Thương Hà, ngươi cố ý đòi đi nhưng ta không nói gì ngươi, bây giờ ngươi lại nói ra lời như thế, ngươi còn xứng là tổng bộ đầu của Hình bộ nữa không?!

- Đúng vậy, ta là bộ đầu của Hình bộ, nhưng tổng bộ đầu là cái gì? Là chân sai vặt! Đồng vương gia bị hắn giết, tiên hoàng cũng bị hắn giết, tổng bộ đầu như ta thì . . . ha, Lý đại nhân, không nói tới tổng bộ đầu Hình bộ, cái tên của Thiết Thiên Ưng này đặt ở lục lâm cũng là hào kiệt một phương, nhưng có thể làm được gì? Cho dù là Lâm Ác Thiền ở trước mặt hắn cũng chỉ có nước bị rượt chạy!

- . . .

- Lý đại nhân, ngực chứa thiên hạ là chuyện của người đọc sách các ngươi, không đến lượt người tập võ như chúng ta lo. Về Ninh Nghị kia, Lý đại nhân có biết là ta đã đấm thẳng vào mặt hắn nhưng hắn không đánh trả? Ta nhìn còn thấy hèn, nhưng hắn ngược lại giết tiên hoàng ngay trên Kim Loan điện. Hiện giờ một vạn người Hắc Kỳ quân đánh chạy hơn mười vạn người! Lý đại nhân, ta không muốn nói ra lời này nhưng ta thật sự đã nhìn thấu rồi, hắn là người muốn lật đổ thiên hạ. Lý đại nhân có biết tại sao ta không chết?

- . . .

- Là bởi vì hắn không thèm nhìn thẳng vào ta!

- . . .

- Ta không chết là may rồi, trở lại Vũ triều, nhìn xem tình huống, nên giao chức quan lại thì giao, nên thỉnh tội thì thỉnh, nếu tình huống không tốt, dù sao thiên hạ sắp loạn, ta cũng tìm một chỗ mai danh ẩn tính né tránh.

- Ta biết rồi, ngươi đi đi.

Người nói chuyện lắc đầu, nói:

- Không, ta không đi.

- Tây Bắc không thái bình, Thiết Thiên Ưng này dù tham sống sợ chết nhưng ít nhiều gì có chút võ nghệ. Lý đại nhân, ngươi là đại nhân vật, lợi hại, muốn đấu với hắn, khi nào ngươi còn ở đây thì ta sẽ bảo vệ ngươi, chờ khi ngươi trở lại thì chúng ta mỗi người một ngả, cũng xem như . . . để lại nhớ mong.

Dưới ánh nắng mùa thu Tây Bắc, có người bồng bột phấn chấn, có người ôm đầy nghi hoặc, có người nản lòng thoái chí. Sứ giả của Chủng gia, Chiết gia cũng đến, hỏi thăm và quan tâm, trong thành Diên Châu cũng vì thế mà dâng lên mạch nước ngầm. Trong thế cục như vậy, một nốt nhạc nhỏ đang lặng lẽ phát sinh.

Tháng tám, sứ giả của Kim quốc lặng lẽ đến trại Thanh Mộc, qua Tiểu Thương Hà đi vào thành Diên Châu, không lâu sau, sứ giả dọc theo đường cũ quay về Kim quốc, mang theo lời từ chối.

Người Hoa Hạ không cúi đầu trước ngoại bang.

Mọi thứ đều có vẻ an tường mà bình hòa.

Giống như trước khi buổi tối đến thì áng mây chiều phía cuối trời luôn thật tráng lệ mà tường hòa.

Lúc chạng vạng, Ninh Nghị và Tần Thiệu Khiêm leo lên lâu thành của Diên Châu, trao đổi tin tức về việc sứ giả Nữ Chân rời đi, sau đó lặng im giây lát.

- Qua vài ngày nữa thì Chủng Liệt và Chiết Khả Cầu sẽ biết chuyện Tây Hạ trả lại Khánh Châu.

Đầu ngón tay của Ninh Nghị gõ mấy cái lên mái che tường, bình tĩnh nói:

- Tiếp theo . . . hãy làm chuyện khiến bọn họ giật mình trước đi.

Gió đêm thổi tới, vạt áo và cờ quân bay phần phật. Trên tường thành, hai người đứng thẳng tắp như mũi tên nghênh đón bóng tối ở phương xa tựa như thủy triều ập đến. Trước khi bóng tối ập đến, tất cả lục đục với nhau trông thật là trẻ con.

Bình Luận (0)
Comment