Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 884 - Chương 884: Đêm Đến 1

Chương 884: Đêm đến 1 Chương 884: Đêm đến 1

Tháng tám, gió thu cuốn hạt bụi bay nhanh trên mảnh đất vàng. Trên mảnh đất Tây Bắc dâng lên dòng xoáy, sự tình kỳ lạ đang lặng lẽ tích trữ.

Từ xưa đến nay, Tây Bắc được gọi là nơi tứ chiến. Mấy chục thậm chí trên trăm năm trước, nơi này đã có chiến loạn, cũng nuôi dưỡng ra dân phong dũng mãnh. Nhưng từ khi Vũ triều thành lập đến nay, có mấy đội Tây quân truyền thừa vài đời trấn thủ khiến khu vực này được chút an ninh. Mấy nhà Chủng, Chiết, Dương đánh với Tây Hạ, đánh với Thổ Phồn, đánh với Liêu quốc, thành lập huân công võ lừng lẫy, cũng hình thành cách cục sinh tái yên phận ở một góc tại nơi biên thùy rời xa tầm nhìn dòng chính này.

Tây Bắc không thái bình, nhưng đó là khi so sánh với trung tâm Vũ triều, nhưng từ khi Chủng gia Chủng Sư Đạo dồn hết sức đẩy chiến tuyến Tây quân vượt qua Hoành Sơn, vào chỗ yếu của Tây Hạ thì thật ra con dân Tây Bắc đã có cuộc sống khá yên ổn suốt nhiều năm qua.

Cách cục như vậy bị phá vỡ khi Kim quốc nổi lên và xuôi nam. Từ đây về sau Chủng gia suy sụp, Chiết gia nơm nớp lo sợ khi lửa chiến Tây Bắc lại đốt lên, thế lực bên ngoài Hắc Kỳ quân đột nhiên chen vào, cho người Tây Bắc quan cảm vừa xa lạ mà kỳ lạ.

Trước tháng bảy năm nay, có lẽ không nhiều dân chúng Tây Bắc biết sự tồn tại của đội quân này. Ngẫu nhiên nghe đồn thì biết đó là một băng cướp lưu dân chiếm cứ trong núi, người hiểu rộng thì biết đội quân này từng làm hành vi phản nghịch động trời ở trung tâm Vũ triều, hiện giờ bị nhiều phe rượt bắt, kéo tới đây trốn.

Thế lực các phương tự nhiên đều có một chút suy đoán về việc đội quân này có thể nào phá hoại Tây Bắc hay không, nhưng suy đoán đó chưa thật sự nghiêm túc, phiền phức thật sự là tướng lĩnh, đại quân Tây Hạ ập đến, đẩy ngang một nửa Tây Bắc, mọi người không rảnh quan tâm băng cướp lưu dân trong núi. Mãi đến tháng sáu năm nay, cờ đen yên lặng đã lâu bỗng giơ cao từ phía đông núi lớn, lấy sức chiến đấu kinh khủng khiến người da đầu tê dại bẻ gãy nghiền nát đánh gục đại quân Tây Hạ, mọi người mới giật mình nhớ ra sự tồn tại của đội ngũ này, đồng thời cảm thấy khó tin, xa lạ với bọn họ.

Sau khi Hắc Kỳ quân trở về thành Diên Châu thì tỏ ra hơi khác với quân đội khác, vô luận là thế lực bên ngoài hay dân chúng trong thành Diên Châu đều không quen thuộc với đội quân và lãnh đạo của nó, sự quen thuộc này không phải là về mức độ thân thiết, mà là giống như những người khác khi làm chuyện như vậy sẽ muốn lưu danh trong thời thái bình này, nâng đỡ hương thân, hiểu rõ sinh thái xung quanh, rồi phân phối ích lợi như thế nào, làm người thống trị sẽ có sắp xếp, mong đợi gì cho việc mọi người sắp tới qua lại với nhau.

Những chuyện này không phát sinh.

- Người Hoa Hạ chúng ta phải cùng nhau trông coi.

- Đã cùng là con dân Hoa Hạ thì cùng có nghĩa vụ bảo vệ quốc gia!

- Đây là việc chúng ta nên làm, không cần khách khí.

Trong thời gian một, hai tháng, đội quân Hoa Hạ này làm rất nhiều việc. Bọn họ thống kê hộ tịch của từng nhà trong thành Diên Châu và xung quanh, sau đó sắp xếp vấn đề lương thực mà mọi người đều quan tâm: Người nào viết xuống hai chữ ‘Hoa Hạ’ sẽ được chia lương tính theo đầu người. Cùng lúc đó, đội quân này làm một số việc giúp đỡ khẩn cấp trong thành, thí dụ như sắp xếp thu nhận cô nhi sau khi bị người Tây Hạ đồ sát, ăn mày, người già. Đội quân y khám và chữa bệnh cho người bị đao binh tổn thương trong khoảng thời gian này, bọn họ cũng phát động một vài người sửa chữa thành phòng và đường, còn tự bỏ tiền công ra.

Nếu muốn được lòng dân thì làm những chuyện này rất tốt.

Nhưng đối với một số thế lực, tộc lớn vốn có trong thành thì bọn họ trong một chốc không nhìn thấu đối phương muốn làm những thứ. Nếu nói trong lòng đối phương thật sự đối xử bình đẳng với mọi người, vậy những người có gia thế, có quyền phát ngôn sắp tới sẽ rất khó chịu. Đội quân Hoa Hạ này có sức chiến đấu rất mạnh, bọn họ có thật sự ‘độc’ như thế không? Có thật sự phớt lờ tất cả mọi người không? Nếu đúng vậy thì mọi người không chắc kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.

Đội quân từ ngoài đến ỷ vào bản thân lực lượng cường đại mà không thèm để mắt trùm địa phương, thậm chí định quét sạch luôn một lần. Đối với một số người thì đây là tình cảnh địa ngục đáng sợ còn hơn người Tây Hạ.

Đương nhiên, bọn họ chưa về Diên Châu quá lâu, hoặc có lẽ muốn xem phản ứng của những thế lực này, cố ý quét sạch một số kẻ cứng đầu, giết gà dọa khỉ làm nền móng cho thống trị trong tương lai, nếu thế thì không phải chuyện lạ lùng gì.

Đám đại tộc Diên Châu nỗi lòng thấp thỏm, nhiều thế lực ở ngoài thành như Chủng gia, Chiết gia thật ra cũng đều âm thầm nghiền ngẫm tất cả điều này. Sau khi thế lực thậm chí tương đối ổn định thì sứ giả của hai nhà đã vào Diên Châu, tỏ vẻ hỏi thăm và cảm tạ Hắc Kỳ quân, bọn họ lén liên hệ với đại tộc hương thân trong thành. Chủng gia là chủ nhân cũ của Diên Châu, nhưng Chủng gia quân đã bị đánh tan tác. Chiết gia tuy rằng chưa từng thống trị Diên Châu, nhưng trong Tây quân lấy Chiết gia cầm đầu, mọi người cũng đồng ý qua lại với bên này, để phòng ngừa Hắc Kỳ quân thật sự đi ngược chiều, muốn xử tất cả kẻ cứng đầu.

- Tính tình của người Tây Bắc cương liệt, mấy vạn quân đội Tây Hạ đều không thể đánh phục bọn họ, mấy nghìn người cho dù vô địch về mặt chiến trận thì sao có thể thật sự làm mọi người phục? Chẳng lẽ bọn họ chiếm thành Diên Châu xong lại muốn tắm máu nó?

Tin tức nơi này truyền đến Thanh Giản, Chiết Khả Cầu vừa ổn định thế cục của thành Thanh Giản ngoài mặt nói mát như thế, nhưng trong lòng tràn đầy nghi hoặc, hắn tạm thời không dám thò tay về phía Diên Châu, nhưng nếu đối phương thật sự làm ngược chiều, đám trùm địa phương nặng ký trong Diên Châu chủ động liên hệ với hắn thì hắn sẵn lòng nhận lấy. Chủng Liệt ở Nguyên Châu xa xôi có lẽ cũng cùng cảm xúc với Chiết Khả Cầu. Dù là thân sĩ hay bình dân thật ra càng muốn giao tiếp với người địa phương, dù sao quen thuộc.

Thắc mắc nảy nổi lên một khoảng thời gian, nhưng về đại cục, thế lực của Tây Hạ chưa từng rút đi, thế cục của Tây Bắc còn chưa đến giây phút ổn định lại. Đánh Khánh Châu như thế nào? Chia chác ích lợi ra sao? Hắc Kỳ có xuất binh hay không? Chủng gia có xuất binh không? Chiết gia có hành động không? Những sóng ngầm này mỗi ngày đều dậy sóng.

Khi đám người Chiết Khả Cầu, Chủng Liệt cho rằng mặc dù Hắc Kỳ lợi hại nhưng đã hao tổn rất nhiều trong trận chiến dồn hết sức với Tây Hạ, bọn họ chiếm cứ Diên Châu nghỉ ngơi lấy lại sức, có lẽ là sẽ không hành động nữa. Nhưng dù vậy hai nhà sẵn sàng thăm dò xem Hắc Kỳ hành động như thế nào, phải chăng sau đại chiến chỉ cố phồng má giả làm người mập?

Cuối tháng tám, Chiết Khả Cầu dự định gửi lời mời Hắc Kỳ quân cùng bàn bạc việc xuất binh bình định Khánh Châu. Còn chưa kịp phái sứ giả đi thì mấy tin tức khiến người vô cùng ngạc nhiên đã truyền đến.

Trong núi Tiểu Thương Hà có một đội quân Hắc Kỳ lần thứ hai đi ra, áp tù binh Tây Hạ quân rời khỏi Diên Châu, đi hướng Khánh Châu. Mấy ngày sau, vua Tây Hạ Lý Càn Thuận trả lại đất Khánh Châu cho Hắc Kỳ quân, đại quân Tây Hạ lùi về phía bắc Hoành Sơn

Hắc Kỳ quân luôn án binh bất động lặng lẽ bình định thế cục Tây Bắc, tình thế không thể tưởng tượng nổi này khiến đám người Chủng Liệt, Chiết Khả Cầu vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy bối rối không biết làm sao. Không lâu sau có chuyện càng kỳ lạ hơn nữa nối gót đến.

Sứ giả của Hắc Kỳ quân chia nhau đi Thanh Giản, Nguyên Châu mời đám người Chiết, Chủng đi Khánh Châu đàm phán, giải quyết mọi vấn đề, bao gồm quyền sở hữu Khánh Châu.

Chiết Khả Cầu nhận lời mời này đã ngẩn người thật lâu trong phòng tiếp khách nơi ở tạm trong thành Thanh Giản, sau đó nhìn ánh mắt phức tạp không thể miêu tả nhìn sứ giả trước mắt mình, hắn là gia chủ Chiết gia khôn ngoan và nổi tiếng, trên đường sứ giả Hắc Kỳ quân đi vào, hắn nghênh đón với tư thái cực kỳ nhiệt tình, chỉ có lúc này là tỏ ra hơi thất thố.

- Thương nghị . . . quyền sở hữu Khánh Châu?

Chiết Khả Cầu thầm nghĩ: Có lẽ thiên hạ này thật sự sắp long trời lở đất, ta xem không thấu.

Không lâu sau, Chiết Khả Cầu, Chủng Liệt đến Khánh Châu, gặp người lãnh đạo Hắc Kỳ quân khiến người ta hoang mang, thư sinh từng thí sát hoàng đế Vũ triều ngay trên kim điện, Ninh Lập Hằng.

Lúc này, Khánh Châu ở trong tay người Tây Hạ hai tháng đã là đống hoang tàn, dân chúng may mắn sống sót không bằng một phần ba lúc trước. Nhiều người đã đến bờ vực chết đói, tình hình bệnh dịch cũng có dấu hiệu bùng nổ. Khi người Tây Hạ rời đi đã vận chuyển gần hết lúa xung quanh lúc trước gặt. Hắc Kỳ quân lấy tù binh Tây Hạ trao đổi chút lương thực với đối phương, lúc này đang bố thí cháo ở khắp nơi trong thành, phát đồ cứu tế. Khi Chủng Liệt, Chiết Khả Cầu đến nơi thì trông thấy cảnh tượng như vậy.

Bình Luận (0)
Comment