Nghịch tặc tên Ninh Nghị này không thân thiện chút nào.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Chủng Liệt và Chiết Khả Cầu sau khi gặp mặt.
Một quân doanh xem như trật tự, cảnh tượng bận rộn lộn xộn, điều phối binh sĩ bố thí cháo, thuốc cho dân chúng, mang xác đi đốt. Hai người Chủng, Chiết gặp đối phương trong tình huống như thế. Trong bận rộn khiến người sứt đầu mẻ trán, vị tiểu bối chưa tới ba mươi tuổi này giữ vẻ mặt nghiêm nghị chào hỏi, không cho bọn họ một nụ cười.
Trực giác đầu tiên của Chiết Khả Cầu là cảm thấy đối phương đang diễn kịch, nhưng không thể khẳng định, bởi vì quân doanh, quân nhân bên đối phương cũng giữ vẻ nghiêm nghị trong lúc làm việc.
- Trong khoảng thời gian này, Khánh Châu hay Diên Châu đều chết quá nhiều người, ta ghét nhìn xác của những người này!
Lĩnh hai người đi qua thành thị tựa như phế tích, nhìn những dân chúng trải qua bao nhiêu khổ sở, thư sinh tên là Ninh Lập Hằng tỏ vẻ chán ghét nói:
- Ta vắt óc suy nghĩ nhiều về chuyện này, mấy ngày nay có cái nhìn hơi không chính chắn, hai vị tướng quân muốn nghe không?
- Ninh tiên sinh lo cho khó khăn của dân, cứ nói ra xem.
- Ta cảm thấy tất cả điều này đều là lỗi của các ngươi!
Ninh Nghị liếc qua bọn họ:
- Ở nơi nào thì bảo vệ biên cảnh, an ninh cho người dân là trách nhiệm của các ngươi, không làm tốt mà làm hỏng chuyện, dù các ngươi nói lý do gì cũng vô dụng. Các ngươi tìm được lý do nhưng bọn họ phải chết không có chỗ chôn, ta cảm thấy hai vị tướng quân nên phản tỉnh trong chuyện này!
Trước khi đến đây họ không ngờ người cầm đầu đoàn quân vô địch sẽ là một người ngay thẳng chính khí như vậy. Khóe môi Chiết Khả Cầu co giật, da mặt hơi đau. Nhưng nói thật, tính cách như vậy trong thế cục hiện nay không khiến người chán ghét, Chủng Liệt nhanh chóng thừa nhận sai lầm, Chiết Khả Cầu cũng thuận theo phản tỉnh.
Mấy người leo lên tường thành của Khánh Châu.
- Ta cắm rễ trong Tiểu Thương Hà, vốn định đến Tây Bắc làm ăn, lúc đó Lão Chủng tướng công chưa qua đời, ta còn ôm lòng may mắn. Nhưng không lâu sau người Tây Hạ đến, Lão Chủng tướng công cũng giã biệt cõi đời. Hắc Kỳ quân chúng ta không muốn đánh nhau, nhưng đã không có biện pháp, ra khỏi núi chỉ vì giành một cái mạng. Hiện giờ Tây Bắc này có thể ổn định là chuyện tốt. Ta là người biết trên biết dưới, nên huynh đệ dưới tay sẵn lòng đi theo ta, bọn họ tự chọn con đường cho riêng mình. Ta tin tưởng trong thiên hạ này, mỗi người đều có tư cách chọn đường cho bản thân.
Ninh Nghị nói nửa câu đầu thì hai người Chủng, Chiết gật gù hùa theo, nói vài lời tâng bốc. Đến nửa câu sau, thư sinh nghiêm túc xòe tay hướng thành trị hoang phế tàn phá, hai người hoặc nhiều hoặc ít nổi lên thắc mắc, cau mày liếc nhau.
Người như vậy . . . thảo nào sẽ giết hoàng đế.
Sao lại . . . có người như thế.
Ninh Nghị vẫn chưa nói xong:
- Người trong thành Khánh Châu này nhận hết khổ sở, đợi đến khi bọn họ hơi an định ta sẽ cho bọn họ lựa chọn đường riêng của mình. Hai vị tướng quân, các ngươi là trụ cột vững chắc của Tây Bắc, bọn họ cũng là trách nhiệm bảo vệ biên cảnh, an ninh cho người dân của các ngươi. Ta đã thống kê số người, hộ tịch của người Khánh Châu, chờ phát hết lương thực trong tay ta sẽ tổ chức một cuộc bỏ phiếu, theo số phiếu tùy bọn họ muốn theo ta hay muốn đi theo Chủng gia quân, Chiết gia quân. Nếu người bọn họ lựa chọn không phải ta, đến lúc đó ta sẽ giao Khánh Châu cho người mà họ lựa chọn.
Trên tường thành tràn ngập im lặng, Chủng Liệt, Chiết Khả Cầu ngạc nhiên không nói nên lời, bọn họ nhìn thư sinh mặt lạnh kia nâng tay lên nói:
- Khiến người trong thiên hạ đều có thể lựa chọn con đường của riêng mình là tâm nguyện suốt đời của ta.
Thư sinh kia quay đầu nhìn bọn họ:
- Hai vị, thế cục sắp tới không dễ dàng. Đầu tiên là lương thực qua mùa đông, trong thành này đầy cục diện rối rắm, nếu các ngươi không cần thì ta sẽ không đùn đẩy cho các ngươi, nếu bọn họ ở trong tay ta thì ta sẽ gắng hết sức chịu trách nhiệm vì bọn họ. Nếu vào tay các ngươi thì các ngươi cũng sẽ vắt óc vất vả. Nên ta mời hai vị tướng quân đến gặp trực tiếp, nếu các ngươi không muốn nhận lấy Khánh Châu từ tay ta theo phương thức như vậy, ngại khó quản lý thì ta cũng không trách. Nhưng nếu các ngươi nguyện ý, chúng ta sẽ có nhiều chuyện cần bàn bạc.
Hắn xoay người đi về phía trước:
- Ta đã suy xét kỹ rồi, nếu thật sự muốn có một cuộc bỏ phiếu như vậy thì có nhiều thứ cần giám sát, chỉ dẫn bọn họ nên làm mỗi bước như thế nào, thống kê số phiếu ra sao, cần mời túc lão, người đức cao vọng trọng nào ở địa phương giám sát. Lựa chọn của mấy vạn người phải thật công bằng mới khiến mọi người phục, ta định bàn bạc những chuyện này với các ngươi, liệt kê ra từng điều khoản . . .
Ninh Nghị vừa đi vừa nói một tràng, hai người Chủng, Chiết mơ màng nghe.
- Nói thẳng ra ta xuất thân là thương nhân, giỏi kinh doanh chứ không giỏi về quản người, bởi vậy nguyện ý cho bọn họ một cơ hội. Nếu như bên này tiến hành thuận lợi, ta cũng sẵn lòng tổ chức đầu phiếu với Diên Châu, hoặc cùng quản lý với hai vị. Nhưng mặc kệ kết quả đầu phiếu như thế nào, ít nhất ta phải bảo chứng thương lộ thông suốt, không thể cản trở người của Tiểu Thương Hà, trại Thanh Mộc chúng ta đi từ Tây Bắc qua. Khi có đủ điều kiện thì ta nguyện ý cho bọn họ lựa chọn, nếu mai sau có một ngày không còn đường để đi, Hoa Hạ quân chúng ta không tiếc liều mạng với bất kỳ ai.
Ninh Nghị cau mày, nhắc đến chuyện thương lộ thì chỉ nói thoáng qua, sau đó hai bên tán gẫu nhiều thứ khác.
Ninh Nghị ngẫu nhiên nói:
- . . . Đương nhiên, hai vị tướng quân cũng đừng mừng quá sớm, con người không phải cỏ cây, sao có thể vô tình. Hắc Kỳ quân ta làm nhiều chuyện như vậy, bọn họ mắt thấy, lòng ghi nhớ, chưa chắc sẽ tuyển các người.
Hai người cười lớn, liên tục gật đầu.
Đêm nay, Chủng Liệt, Chiết Khả Cầu và người đi theo, phụ tá của họ tụ tập trong biệt uyển nghỉ ngơi, cảm giác như đang nằm mơ. Bọn họ không để ý đối phương nói những chi tiết gì hôm nay, chỉ lo bàn luận đối phương có nói dối về khái niệm lớn hay không.
Cho dân chúng bỏ phiếu lựa chọn người nào trị lý nơi đây? Hắn thật sự định làm như vậy?
Trên lầu các tối đen ở phương xa, Ninh Nghị nhìn đèn đuốc phía bên kia rồi thu lại ánh nhìn. Thám tử mới từ đất bắc trở về đang ở bên cạnh nhỏ giọng kể ra những gì đã thấy bên đó. Ninh Nghị nghiêng đầu, ngẫu nhiên mở miệng hỏi thăm. Sau khi thám tử rời đi, Ninh Nghị yên lặng ngồi trong bóng tối thật lâu, chẳng mấy chốc hắn đốt đèn, cặm cụi ghi lại một vài ý tưởng của mình.
Vệ sĩ phụ trách công tác cảnh vệ ngẫu nhiên nghiêng đầu nhìn bóng dáng bên cửa sổ. Trong khoảng thời gian sau khi sứ giả Nữ Chân rời đi, Ninh Nghị càng bận rộn hơn, vừa làm từng bước vừa tranh thủ nhanh chóng thúc đẩy mọi điều hắn muốn.
Hai ngày sau đó, ba phương gặp mặt thường là bàn bạc một số chuyện không quan trọng, những chuyện này chủ yếu bao gồm thứ cần bảo đảm sau khi Khánh Châu bỏ phiếu, tức là bất luận kết quả đầu phiếu ra sao thì hai nhà phải bảo đảm thương đội của Tiểu Thương Hà khi kinh thương đi ngang qua khu vực Tây Bắc phải cho tiện lợi và ưu đãi. Vì bảo đảm ích lợi của thương đội, bên Tiểu Thương Hà có thể sử dụng thủ đoạn, thí dụ như quyền ưu tiên, quyền giám sát và phòng ngừa một bên đột nhiên trở mặt tạo thành ảnh hưởng cho thương đội, thủ đoạn để các bên kiềm chế lẫn nhau.
Ninh Nghị còn nhấn mạnh hai bên Chủng, Chiết còn có thể thu thuế từ những chuyến đi kinh doanh của bọn họ, nhưng nói thật thì bọn họ không mấy để bụng.
Trong bầu không khí mỗi người tự cho là đúng, tất cả cùng vui này, không lâu sau hoạt động mà mọi người chưa từng tưởng tượng ra phát sinh trên mảnh đất Tây Bắc.