. . .
. . .
Vũ triều Kiến Sóc nguyên niên, ngày mười bảy tháng chín, Tây Bắc Khánh Châu, một cuộc bỏ phiếu mà thời đó cho rằng không thể tưởng tượng, hết sức kỳ lạ đã tổ chức trong thành Khánh Châu.
Vô luận đời sau khen ngợi, hình dung cuộc đầu phiếu này mở màn khơi dòng như thế nào thì Tây Bắc lúc ấy, thật ra đa số người hoang mang chưa rõ tình huống. Toàn bộ quá trình đại khái là như vậy, đầu tiên là Hoa Hạ quân hội đàm với hai bên Chủng, Chiết, bàn bạc về lưu trình bỏ phiếu, thống kê, công chứng, ba nhà phái vài người đức cao vọng trọng địa phương tổ chức đoàn giám sát. Sau đó người kể chuyện của Trúc Ký tuyên truyền suốt mười lăm ngày ở trong và ngoài thành Khánh Châu. Nói thẳng ra quá trình nhạt nhẽo mà lại nhàm chán, hương dân đại khái nghe hiểu là chuyện gì bắt đầu hỏi thăm ý kiến của các túc lão trên phố, thôn xóm.
Ngày mười sáu, một nhóm nhỏ quân đội Chủng gia, Chiết gia vội vàng tới nơi dẫn dắt thôn dân ở mấy nơi quanh Khánh Châu đi vào thành. Sau khi tụ tập đủ người, mỗi người được phát cho một tờ giấy, in dấu tay của mình, bỏ vào ba cái hòm có đồ án khác nhau dưới sự giám sát của mọi người. Toàn bộ quá trình liên tục ba ngày, về sau xác định tất cả người bỏ phiếu gồm hai vạn tám nghìn bảy trăm ba mươi hai vé.
Lại qua ba ngày, Hắc Kỳ quân nhổ trại rời khỏi Khánh Châu.
Toàn bộ sự tình phát sinh nhanh gọn, không chút rườm rà. Việc luôn có lúc kết thúc, thế giới yên lặng mà đìu hiu, rất nhiều người chưa hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Trong toàn bộ quá trình chuyện này, hai nhà Chủng, Chiết làm nhiều chuẩn bị và hậu chiêu, trong lòng dự đoán các loại trạng huống có thể xuất hiện. Trên vũ đài chính trị, lời của đại nhân vật nói luôn không thể tin. Ninh Nghị nói mạnh mẽ khẳng khái lắm, nhưng nó tốt đẹp trống rỗng như mê sảng. Trước kia bọn họ chưa tiếp xúc với Ninh Nghị bao giờ, thám báo chỉ toàn truyền về tin tức lưu truyền chốn phố phường, không chính xác lắm. Nhưng tóm lại hai bên Chủng, Chiết phối hợp diễn vở ‘nháo kịch’ này, trong lòng chuẩn bị đủ đường.
Đối phương có minh tu sạn đạo, ám độ trần thương không? Có dùng ‘bỏ phiếu’ để che giấu nhất những thứ khác không? Có châm ngòi ly gián không? Có xuống tay với bọn họ không? Có giở trò lúc bỏ phiếu không, khiến mọi người bỏ phiếu cho ai thì kết quả đều giống nhau?
Những chuyện này nếu như phát sinh cũng không khiến bọn họ giật mình.
Nhưng không có gì cả.
Nháo kịch kết thúc, Chủng gia vốn quản lý Khánh Châu nhận được số phiếu cao hơn một nửa. Lúc này vì thúc đẩy ‘nháo kịch’ tiến hành, ba phe mỗi bên cử một nghìn người đến thành Khánh Châu, khi Hắc Kỳ quân chuyển giao các sự vật trong thành cho người dưới tay của Chủng Liệt rồi nhổ trại rời đi, làm Chủng Liệt hơi ngây người.
Đây rốt cuộc là âm mưu quỷ kế gì?
Hai đào giết ba sĩ*? Đâm thọc mâu thuẫn giữa mình và Chiết gia? Dùng nguyên tòa thành làm mồi gợi mâu thuẫn?
Vì không đủ lương thực mùa đông? Không muốn nhận cục diện rối rắm? Hoặc vì những tiện lợi ‘thông thương’? Hay băn khoăn chiếm lấy Khánh Châu sẽ kết thù với mình và Chiết gia? Đùa thôi, một đội quân hơn mười vạn mới vừa đánh bại Tây Hạ, dù muốn chống lại quân đội này thì không ai dám tùy tiện ra tay trong vòng một, hai năm.
Khánh Châu thay chủ, Chiết Khả Cầu đã sững sờ, dường như chuyện vớ vẩn mà một người cả đời cũng khó khăn nhưng đều tập trung vào hai, ba tháng. Khi đi, Ninh Nghị còn mời hai nhà sắp tới đi Diên Châu làm khách, bởi vì đối phương hy vọng cũng tổ chức tuyển cử ở Diên Châu.
Nửa tháng sau, không khí trong Diên Châu trở nên chết chóc hơn, vì tránh cho Ninh Nghị lấy Khánh Châu làm mồi dụ hai nhà Chủng, Chiết đến nơi rồi bắt trọn ổ, nên khi đại biểu của hai nhà đến nơi này đều bố trí cẩn thận. Dưới lời mời của Hắc Kỳ quân, hai đội ngũ Tây quân đi vào biên cảnh Diên Châu, lần này ngồi trên bàn đàm phán còn có sứ giả của Tây Hạ.
So với Khánh Châu thì thế cục của Diên Châu càng phức tạp hơn, vì bảo chứng vô luận xuất hiện bất kỳ tình huống gì, ích lợi của Hắc Kỳ quân trong Tây Bắc đều được bảo đảm nên mọi người cần bàn bạc nhiều thứ. Cơ hồ tất cả người tham dự đều nhìn chằm chằm Hắc Kỳ quân và Ninh Nghị, Tần Thiệu Khiêm bằng ánh mắt nhìn đứa con phá của tiêu xài gia sản bạc triệu.
Có lẽ hắn thật sự không muốn chiếm đất, hắn thật sự muốn cho người khác quyền lựa chọn, hắn thật sự muốn làm ăn . . . Những chuyện này phi thường vớ vẩn, nhưng đối phương làm thật.
Trong quá trình này, sứ giả Tây Hạ đến dự họp, thí dụ như đám người Lâm Hậu Hiên cũng dùng tư thái gần như tuyệt vọng quan sát mọi thứ. Trong lòng họ có nhiều cảm xúc phức tạp, suy xét từ khía cạnh bảo vệ ích lợi của Tây Hạ, Lâm Hậu Hiên còn tìm đến Ninh Nghị, chân thành khuyên nhủ hắn nhưng vô ích.
Từ lần đầu tiên đến lúc ở Tiểu Thương Hà, hai bên qua lại nhiều nhưng mãi đến lúc này Lâm Hậu Hiên mới thật sự cảm thấy, giấu dưới biểu tượng hiền hòa đôi khi trầm ổn của thư sinh này vào lúc ấy thật ra là sự điên cuồng khiến mọi người khó hiểu.
Người này thật sự là kẻ điên, không ai khuyên được.
. . .
Gió tây thổi qua đè cong ngọn cỏ.
Thành Diên Châu, Mao Nhất Sơn đi ra từ sân trống rỗng, trên bầu trời ánh nắng tươi sáng, nhưng mùa đông lạnh lẽo đã thổi tới.
Mao Nhất Sơn luôn chăm sóc bà cụ kia đã chết vào mấy ngày trước. Từ cuộc bỏ phiếu quy mô lớn trước đó bà cụ đã không thể xuống giường, nhưng bà nghe được chuyện này, hơi tìm hiểu rồi nhờ người giúp bỏ tờ giấy in dấu tay được phát tới tận nhà vào hòm của Hoa Hạ quân.
Nhưng việc đi hay ở của Hoa Hạ quân đã định sẵn.
Đổng Chí Nguyên, tấm bia kỷ niệm Hoa Hạ quân thắng lớn nơi này mới dựng thẳng lên không lâu, nó đơn độc đứng trên đồng hoang, đối diện cỏ khô gió thu bốn phía, cảnh tượng đìu hiu dường như đang kể ra trong trận loạn lớn Tây Bắc này từng có hòa bình ngắn ngủi.
Hoa Hạ quân sắp trở về Tiểu Thương Hà, Diên Châu thì lần thứ hai thuộc quyền cai quản của Chủng Liệt. Khác với Khánh Châu là theo điều kiện đã bàn, ba năm sau Diên Châu sẽ bỏ phiếu một đợt nữa để quyết định quyền sở hữu của nó, từ đây về sau cách ba năm sẽ gặp lại một lần. Hai bên Chủng, Chiết cho rằng Ninh Nghị đưa ra điều kiện này là kế kiềm kẹp, nhưng cuối cùng bọn họ không từ chối. Trong thế đạo như vậy, không ai biết ba năm sau tình cảnh sẽ như thế nào, vô luận là ai được nơi này thì ba năm sau muốn đổi ý hoặc lừa dối đều có nhiều cách.
Đội quân quay về núi này mang đi hơn một nghìn binh sĩ mới triệu tập, bọn họ chỉ để hai đội ngũ hai trăm người ở Diên Châu, dùng để giám sát ích lợi của Tiểu Thương Hà trong Tây Bắc không bị xâm phạm. Trong khoảng thời gian hòa bình này, các loại vật tư do thành viên Bá Đao Doanh áp tải từ phía nam bắt đầu lục tục thông qua Tây Bắc đi vào trong núi của Tiểu Thương Hà, thoạt trông như muối bỏ biển, nhưng gom góp lại cũng bù đắp được nhiều.