Tiểu Thương Hà cũng bắt đầu mậu dịch với Tây Hạ. Nguyên nhân tiến hành được nhanh như vậy là vì bên đầu tiên đến Tiểu Thương Hà, tỏ thái độ muốn hợp tác với Hắc Kỳ quân là một thế lực khiến người bất ngờ: Sứ thần của Hà Bắc Hổ Vương Điền Hổ biểu thị muốn tiếp ứng trong trung tâm Vũ triều, hợp tác buôn bán muối đá với Tây Hạ.
Phía bắc Hoàng Hà, Vũ triều thống trị phía nam Nhạn Môn Quan lúc này đã không còn vững chắc, người nhận trách nhiệm nặng nề bôn ba ở khu vực này là lão đại nhân Tông Trạch rất có danh vọng. Tông Trạch đi thuyết phục thủ lĩnh của một số thế lực, muốn họ chiến vì Vũ triều, nhưng chụp mũ đại nghĩa, bắt đánh, mấy uy hiếp như buôn bán vật phẩm cấm hốt bạc không còn khiến những thế lực lùm cỏ nổi lên này kiêng kỵ.
Bên Điền Hổ phản ứng nhanh như vậy, sau lưng rốt cuộc là ai đang hoạt động và chủ trì? Bên này không cần suy nghĩ cũng biết đáp án. Động tác của Lâu Thư Uyển rất nhanh, Hắc Kỳ quân mới vừa đánh bại người Tây Hạ, nàng đã liệt kê nhiều vật phẩm hai bên có thể làm giao dịch giao cho bên Ninh Nghị, chờ hắn trả lời chắc chắn, vật tư, lương thực bên nàng đã trên đường vận chuyển.
Lâu Thư Uyển phản ứng nhanh như vậy là có nguyên nhân. Tuy nàng được trọng dụng trong quân của Điền Hổ, nhưng dù sao thân là nữ nhân, không thể đi sai bước nhầm. Sau khi Võ Thụy Doanh giết vua tạo phản, trại Thanh Mộc trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, Điền Hổ quân vốn qua lại làm ăn với họ cũng cắt đứt hợp tác. Lần này Lâu Thư Uyển đến Tây Bắc, đầu tiên là muốn móc nối với vua Tây Hạ, tiện thế muốn hố Ninh Nghị một vố lớn. Nhưng đã không thể trông chờ vào vua Tây Hạ, Ninh Nghị thì tỏ rõ trở thành trùm địa phương Tây Bắc. Nếu Lâu Thư Uyển mặt xám mày tro trở về e rằng sự tình sẽ trở nên rất khó xử.
Sau khi Ninh Nghị chiếm cứ Tây Bắc, liên hệ với mấy khu vực xung quanh, bên Lâu Thư Uyển đã không áp chế được nữa. So với bị người khác hớt tay trên, Lâu Thư Uyển chỉ đành làm ra lựa chọn ‘tốt nhất’ vào lúc ấy, đầu tiên là bắt tay với Tiểu Thương Hà, ít nhất trong vụ làm ăn về sau sẽ chiếm cơ hội trước người khác.
Để làm ra quyết định nhanh mà ‘chính xác’ như vậy, thật khó mà biết trong lòng Lâu Thư Uyển có mùi vị như thế nào. Khi nhận được tin Hoa Hạ quân buông bỏ hai nơi Khánh, Diên, trong lòng Lâu Thư Uyển có cảm xúc ra sao, có nhăn mặt như vỏ quýt hay không thì chưa ai biết.
Trong tháng mười này, muối đá vận chuyển từ Tây Hạ và nhiều vật tư bên Hổ Vương đã tiến hành giao dịch đợt đầu dưới sự tham dự của Hoa Hạ quân, từ khía cạnh nào đó xem như là khởi đầu tốt đẹp.
Sau khi Hắc Kỳ quân rời đi, Lý Tần đến Đổng Chí Nguyên nhìn bia đá đã dựng lên xong, lặng im nửa ngày sau cười lớn, tiếng cười đó nghe như tiếng khóc trong khung cảnh hoang tàn.
- Ta hiểu rồi, ha ha, ta đã hiểu. Ninh Lập Hằng, ngươi độc ác lắm!
Thiết Thiên Ưng ở bên cạnh khó hiểu nhìn Lý Tần.
Lý Tần cười một lúc rồi dần yên lặng, hắn chỉ hướng bia đá, gõ vài cái:
- Hắn đang . . . nuôi cổ, hắn căn bản không chút thương hại! Hắn vốn có thể cứu được nhiều người.
Thiết Thiên Ưng ngập ngừng:
- Lý đại nhân, ngươi đừng suy nghĩ việc này nhiều quá.
- Hắn . . .
Lý Tần chỉ hướng tấm bia kia:
- Lương thực chỗ Tây Bắc vốn không đủ, lúc trước hắn chia theo số người thì sẽ ít người chết hơn. Trả Khánh Châu, Diên Châu lại cho Chủng Liệt, buộc Chủng Liệt phải nhận, nhưng mùa đông này sẽ tăng gấp đôi người chết đói! Ninh Nghị muốn cho Chủng gia cõng tiếng xấu này, thế lực của Chủng gia đã hao tổn hơn một nửa, lấy đâu ra nhiều lương thực dư? Người ta sẽ đấu đá nhau, đấu đến đỉnh điểm sẽ nhớ tới Hoa Hạ quân của hắn. Đến lúc ấy người nhận đủ khổ sở sẽ cam tâm tình nguyện gia nhập vào quân đội của hắn.
Thiết Thiên Ưng chần chừ giây lát:
- Hắn bỏ cả hai nơi này, chỉ muốn tiếng thơm, hắn vốn nên được tiếng thơm đó. Hơn nữa có lẽ lính dưới tay hắn ít ỏi . . .
- Hắn nên được?
Lý Tần cười phá lên:
- Nhưng ngươi biết không? Hắn vốn có biện pháp, dù cho chiếm hai nơi Khánh Châu, Diên Châu, hắn đã làm ăn với Tây Hạ, Điền Hổ! Đồ vật từ phía nam cũng vận chuyển đến rồi, ít nhất trong vòng nửa năm, một năm, trong Tây Bắc không ai thật sự dám chọc vào hắn. Hắn có thể khiến rất nhiều người sống sót, chưa hết, chiếm hai tòa thành, hắn có đồ ăn thì lẽ nào không thể chiêu binh? Hắn cố ý muốn cho những người này hiểu rõ, chứ không phải sống trong ngơ ngẩn!
- Thiết bộ đầu, ngươi biết không?
Lý Tần tạm dừng rồi nói tiếp:
- Ở trong thế giới của hắn không có phe trung lập, mọi người phải tìm được chỗ đứng, dù là người thường mà mọi khi không làm gì cũng phải hiểu rõ mình đứng về phía nào! Ngươi biết loại thế giới này là bộ dạng gì không? Hắn cố ý buông tay, buộc người đi chết! Khiến bọn họ chết trong hiểu rõ!
Lời nói của Lý Tần quanh quẩn trên đồng hoang.
Thiết Thiên Ưng suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Nhưng thiên hạ lật úp, ai có thể chỉ lo thân mình? Lý đại nhân, thứ lỗi cho Thiết mỗ nói thẳng, nếu thế giới của hắn không tốt vậy chứ thế giới của ngài có bộ dạng gì?
Lý Tần lặng im, đứng sững sờ tại chỗ, qua thật lâu tròng mắt nhích nhẹ, ngước đầu lên nói:
- Đúng nhỉ, thế giới của ta là bộ dạng gì?
Hắn khép mắt lại:
- Có vài lời Ninh Nghị nói rất đúng, Nho gia nên thay đổi. Ta nên đi, Thiết bộ đầu . . .
Lý Tần nghiêng đầu nhìn hướng Thiết Thiên Ưng:
- Nhưng mặc kệ thế nào, ta cứ cảm thấy thiên hạ này nên chừa con đường sống cho người thường.
Câu này nói đến chữ cuối nhỏ như muỗi kêu, bi thương khó tả hết, giống như thì thào, giống như cầu nguyện.
. . .
Ninh Nghị trở về Tiểu Thương Hà là lúc cuối tháng mười, lúc đó nhiệt độ bỗng nhiên hạ xuống. Tả Đoan Hữu thường biện luận với Ninh Nghị cũng hiếm thấy trầm mặc. Các loại hành vi, quyết định của Ninh Nghị trong Tây Bắc khiến lão nhân nhìn không thấu, đặc biệt là hai cuộc bỏ phiếu như nháo kịch kia, người thường nhìn thấy một người điên cuồng, lão nhân thì thấy càng sâu xa hơn.
Đầu tháng mười một, nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống, hỗn loạn bên ngoài đã manh nha, mọi người chỉ xem những chuyện này thành Chủng gia bỗng nhiên tiếp nhận hai nơi nên đắp đầu này hụt đầu kia. Trong thung lũng, bắt đầu có người nghe tiếng tìm đến đây, hy vọng có thể gia nhập Hoa Hạ quân. Tả Đoan Hữu ngẫu nhiên tìm đến cùng Ninh Nghị luận thượng mấy câu, qua vài lần Ninh Nghị giảng bài cho quan quân trẻ tuổi thì lão nhân hơi hiểu ý đồ của đối phương.
- Đánh thắng trận một, hai lần sợ nhất là cảm thấy chính mình sống sót sau tai nạn, bắt đầu hưởng thụ. Mấy nghìn người đóng ở hai tòa thành Khánh Châu, Diên Châu, có lẽ các ngươi rất nhanh sẽ xảy ra vấn đề, hơn nữa đội ngũ mấy nghìn người dù có lợi hại đến đâu cũng khó tránh bị người nhằm vào. Giả thiết chúng ta ở lại Diên Châu, kẻ có ý xấu chỉ cần chuẩn bị tinh thần đánh bại ba nghìn người, có lẽ sẽ bí quá hoá liều. Mình rút về Tiểu Thương Hà, để lại hai trăm người ở bên ngoài thì bọn họ không dám làm gì.
- Hơn nữa hai châu Khánh, Diên đều chờ xây dựng, chúng ta sẽ phải mất nhiều thời gian và tài nguyên sửa sang nó, gieo hạt giống xuống, qua một, hai năm mới gặt được. Chúng ta đợi không kịp. Hiện giờ mọi thứ kiếm được đều rơi vào túi là yên lòng nhất. Các ngươi hãy trấn an cảm xúc của mọi người trong quân, đừng rối rắm được và mất ở hai chỗ. Sau khi tuyên truyền ở chỗ Khánh Châu, Diên Châu, nhanh thôi, sẽ có càng nhiều người đến đầu vào chúng ta, đến lúc ấy muốn nơi nào mà chẳng được?
Nhưng với lão nhân thì thứ làm ông rối rắm không phải những cái mặt ngoài này.
Cuối tháng mười một, sau khi bôn ba và suy nghĩ thời gian dài, Tả Đoan Hữu ngã bệnh. Con cháu Tả gia lục tục đến đây, khuyên bảo lão nhân trở lại. Một ngày của tháng mười hai, lão nhân ngồi trong xe ngựa, chậm rãi rời khỏi Tiểu Thương Hà đã phủ tuyết trắng. Đám người Ninh Nghị đến đưa tiễn, lão nhân xua người xung quanh đi, nói chuyện với một mình Ninh Nghị.
Giọng lão nhân hơi khàn chậm rãi nói:
- Ta xem hiểu chút chuyện ở đây, phương pháp luyện binh rất tốt, ta xem hiểu, nhưng mà vô dụng.
Ninh Nghị cau mày:
- Ưm.
- Bọn họ cược cả mạng sống, là người thật sự chiến đấu vì bản thân, họ thức tỉnh xứng danh anh hùng. Nếu thật sự là anh hùng ra đời thì không có chỗ cho kẻ hèn tồn tại, Tả gia ta không dùng biện pháp này được.
Ninh Nghị nhẹ gật đầu.
- Có nhiều chuyện ta không nghĩ thông.
- Đừng nghĩ, về nhà trông cháu đi.
Lão nhân cười cười, khoát tay.
- Ha ha, ta thật sự muốn biết ngươi có nắm chắc không? Bọn họ là anh hùng, nhưng không hiểu về lý, ta nói nhiều lần rồi, ngươi có thể dùng họ để đánh trận, nhưng bảo đám người này trị quốc thì họ không làm được, ngươi hiểu không? Hôm đó ngươi ngẫu nhiên nhắc tới ngươi muốn đánh ba chữ ‘tình lý pháp’. Ninh Nghị, trong lòng ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?
Tuyết lớn như lông ngỗng rơi xuống, Ninh Nghị ngửa đầu, lặng im giây lát:
- Ta đã suy nghĩ rồi, phải đánh tình lý pháp, cũng muốn có trung tâm trị quốc.