Ngày xuân, vạn vật bừng tỉnh. Đàn chim nhạn từ phương Bắc trở về băng qua cánh đồng mênh mông và núi đồi trập trùng, tuyết trên núi trắng xóa bắt đầu tan, sông lớn mênh mông cuồn cuộn đến tận chân trời xa xa.
Đất đai bát ngát, thành trì, đường xá do con người xây lên điểm xuyết trong đó.
Giữa những năm Kiến Sóc của Vũ triều, năm Thiên Hội của Kim quốc, sự xung đột của những con người trên mảnh đất này phá vỡ sự yên bình cùng tồn tại mấy trăm năm giữa Vũ và Liêu. Hỗn loạn vẫn đang ấp ủ, thời đại dần hiện ra một mặt rộng lớn mạnh mẽ, trong lúc khiến một số người sôi sục hăm hở tiến lên, thì đồng thời cũng khiến một số người khác cảm thấy nôn nóng và lo âu.
Tuy nhiên, bao giờ cũng vậy, thời gian không di chuyển theo ý muốn của con người, nó không nhanh không chậm tiến về phía trước ở những nơi mà con người không nhận thấy. Vào năm thứ hai Kiến Sóc Vũ triều, trong quang cảnh như vậy, rốt cuộc vẫn đến như đã hẹn trước.
Phụ cận Đại Danh phủ, Nhạc Phi phi ngựa lên đỉnh núi, nhìn xuống binh sĩ đang bôn ba giữa những dãy núi phía dưới, sau đó hắn và mấy tùy tùng xuống ngựa, đi bộ xuống sườn đồi xanh mát. Trong suốt quá trình này, ánh mắt hắn vẫn như cũ mà dừng lại giây lát tại phía thôn trang đằng xa, vạn vật sinh trưởng phát triển, thôn dân phụ cận đã bắt đầu ra ngoài cày xới đất đai, chuẩn bị gieo hạt.
Hắn nhảy lên một tảng đá lớn ở rìa sườn đồi, nhìn những binh sĩ từ phía trước chạy qua, hét lớn:
- Nhanh lên một chút! Chú ý hơi thở, chú ý đồng bạn bên cạnh! Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút —— nhìn thấy thôn dân bên đó chưa? Đó là phụ mẫu của các ngươi, bọn họ dùng tiền tài lương thực nuôi dưỡng các ngươi, nghĩ tới dáng vẻ bọn họ lúc bị chó Kim giết hại! Ai rớt lại đằng sau! Theo lên cho ta ——
Tướng lĩnh trẻ tuổi hai tay nắm chặt, thân hình thẳng tắp, tướng mạo hắn đoan chính, nhưng tính cách nghiêm túc, cứng nhắc cũng không thể cho người ta quá nhiều cảm giác thân thiết, nhánh quân đội ba ngàn người mới thành lập được sắp xếp ở phụ cận Đại Danh phủ này, sau khi thành lập gần như được tiếp nhận đãi ngộ tốt nhất và huấn luyện nghiêm khắc nhất trong quân đội tương đương với Vũ triều. Vị Nhạc tiểu tướng này trị quân cực kỳ nghiêm, đối với bộ hạ động một tí là quân côn, roi quất, mỗi một lần hắn cũng nhắc đi nhắc lại với mọi người về thảm họa lúc người Nữ Chân nam hạ. Trong quân đội có một bộ phận là người cũ dưới trướng hắn, những người khác thì nhằm vào lương thực và tiền lương không bị trừ mỗi ngày, dần dần cũng miễn cưỡng chịu đựng.
Có điều, mặc dù cực kỳ nghiêm khắc với các tướng sĩ dưới trướng, nhưng khi ra ngoài, vị tiểu tướng tên Nhạc Bằng Cử này vẫn khá biết điều. Hắn được triều đình phái tới chiêu binh, biên chế dưới danh nghĩa Võ Thắng quân, lương thực tiền tài, binh khí được bên trên chiếu cố, nhưng cũng luôn có chỗ bị cắt xén, lúc Nhạc Phi ở bên ngoài, không tiếc nở nụ cười, nói mấy câu tốt đẹp. Nhưng hệ thống quân đội không dễ dàng hòa nhập, có những lúc, người ta cố ý gây khó dễ không phân phải trái đúng sai, cho dù đã tặng lễ, đưa tiền mừng, người ta cũng không bằng lòng mở cho một lối, cho nên sau khi tới chỗ này, ngoại trừ thỉnh thoảng xã giao, Nhạc Phi kiên quyết động thủ qua hai lần.
Lần thứ nhất động thủ vẫn còn khá tiết chế, lần thứ hai là giáp trụ cấp phát cho dưới trướng mình bị người ta chặn lại. Tướng lĩnh đối phương cũng có chút bối cảnh trong Võ Thắng quân, hơn nữa tự kiêu võ nghệ cao cường. Sau khi Nhạc Phi biết được, dẫn người xông vào chỗ đóng quân đối phương, kéo ra giữa sân đối đầu, tướng lĩnh đó sau mười mấy chiêu bèn biết khó địch lại, muốn nói thác không phân thắng bại, một đám cận vệ thấy tình thế không ổn cũng xông lên ngăn cản, Nhạc Phi hung tính nổi lên, dưới sự giúp đỡ của mấy tên cận vệ, lấy một địch mười mấy người, một cây Tề Mi côn* trên dưới tung bay, thân trúng bốn đao, nhưng mà cứ như vậy đánh chết tướng lĩnh đang sống sờ sờ kia ngay tại chỗ trước mặt tất cả mọi người.
*Tề Mi côn: một trong các loại côn, làm từ gỗ bạch lạp, cán dày, côn ngắn tới chân mày người tập nên mới có tên như vậy.
Lúc đó tướng lĩnh kia đã sớm bị đánh ngã lăn ra đất, những cận vệ xông lên trước là muốn cứu viện, sau đó một hai tên đều bị Nhạc Phi đánh ngã đẫm máu, sau đó nữa, đám đông nhìn thấy cảnh tượng này, đều đã khiếp sợ, bởi vì Nhạc Phi cả người đầy máu, trong miệng vẫn đang niệm《Côn Kinh》mà Chu Đồng đã dạy, từng gậy đánh xuống xác chết dưới đất như mưa rơi. Đến cuối cùng Tề Mi côn bị đánh gãy, xác chết tướng lĩnh đó từ đầu đến chân, không còn khúc xương, chỗ da thịt nào là lành lặn, gần như cứ thế bị đánh thành thịt vụn.
Chuyện này ban đầu làm ầm ĩ đến sôi sùng sục, sau khi bị đè xuống, trong Võ Thắng quân bèn không có mấy người dám kiếm chuyện vậy nữa. Chẳng qua Nhạc Phi trước giờ cũng không ăn mảnh, lợi ích nên có, cần chia với mọi người, đều chia rất quy củ. Sau trận tỉ võ đó, thân phận Nhạc Phi là đệ tử của Chu Đồng cũng bại lộ ra, cứ vậy mà cực kỳ thuận tiện tiếp nhận thỉnh cầu bảo vệ của một số địa chủ, thân hào nông thôn, gánh vác vai trò ô dù cho những người này dưới tiền đề không đến nỗi quá đáng, không để bọn họ ra ngoài ức hiếp người khác, nhưng chí ít cũng không để người khác tùy tiện ức hiếp, cứ như vậy, bù đắp vào phần quân lương trợ cấp bị cắt xén.
Không ít lần, đều có người nhắc tới Chu Đồng trước mặt hắn. Trong lòng Nhạc Phi lại hiểu rõ, một đời này của sư phụ, là ngay thẳng chính trực nhất, nếu như để người biết một số hành vi của bản thân mình, chắc chắc không thiếu phải bị đánh một trận, thậm chí là trục xuất khỏi sư môn. Nhưng mỗi khi nghĩ đến đó, trước mắt hắn, cũng sẽ luôn có một hình bóng khác nổi lên.
Cái người ở Biện Lương, Hạ Thôn đó, cách hành sự của hắn không phải chính phái, coi trọng hiệu quả thực tế, cực kỳ hiệu quả và lợi ích, nhưng mục đích của hắn, lại không ai có thể chỉ trích. Lúc binh bại trước đại quân Nữ Chân, hắn suất lĩnh đám người dưới trướng giết trở về đốt cháy lương thảo, thập tử nhất sinh. Ở Hạ Thôn, hắn dùng đủ mọi cách động viên mọi người, cuối cùng đánh bại Oán quân của Quách Dược Sư. Đợi đến khi Biện Lương bình định, lúc Tả tướng phủ và bản thân hắn bị đe dọa bởi những tranh chấp chính trị, hắn vẫn tích cực đi lên giữa những khó khăn to lớn, thử để tất cả những người đồng hành tìm kiếm một kết quả tốt. Trong khoảng thời gian này, hắn bị nhân sĩ lục lâm coi như thù, ám sát, nhưng Nhạc Phi cảm thấy, hắn là một người tốt chân chính.
Nếu như không có chuyện giết vua, Nhạc Phi vô cùng bằng lòng theo chân đối phương, làm một lính hầu trong Trúc Ký.
Trước đó Nhạc Phi đã từng suất lĩnh sương binh*, cũng từng làm người lĩnh quân. Chỉ có trải qua những chuyện này, hơn nữa sau khi làm việc trong Trúc Ký, mới có thể hiểu được phía trên mình có một người lãnh đạo như vậy là chuyện may mắn biết nhường nào, hắn sắp xếp mọi thứ, sau đó như đôi cánh che chắn những mưa gió không cần thiết cho người làm việc bên dưới. Tất cả mọi người trong Trúc Ký, đều chỉ cần cắm đầu vào làm việc của mình, mà không cần quan tâm những chuyện lộn xộn linh tinh khác làm phiền quá nhiều.
*Sương binh: chỉ quân đội đảm nhận các loại tạp dịch của nhà Tống, vào đầu thời Bắc Tống, tinh binh các trấn chư hầu được điều động rút về trung ương, tàn binh yếu ớt bệnh tật còn lại ở nguyên vị trí, ngoài ra thêm đội quân cung cấp cho lao dịch mới, tổ chức thành sương binh.
Hiện giờ hắn cũng phải thật sự trở thành một người như vậy rồi, sự tình cực kỳ gian nan, nhưng ngoại trừ cắn răng chống đỡ, còn có thể làm thế nào đây?
Đội ngũ đang di chuyển về phía trước, Nhạc Phi cũng nhảy xuống tảng đá khổng lồ, bắt đầu đi theo đội ngũ, đi theo phía trước. Bóng người tràn đầy sức mạnh và dũng khí này dần dần chạy nhanh như gió, đuổi theo cả hàng ngũ từ cuối hàng đến khi chạy song song với người dẫn đầu, ở chỗ rẽ tiếp theo, hắn giẫm chân tại chỗ, giọng nói lại vang lên:
- Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút! Đừng có như đàn bà! Hít! Thở! Hít! Thở! Hít! Thở! Một tiểu hài tử đều có thể chạy hơn các ngươi! Các ngươi quá chậm, quá chậm, quá chậm rồi —— Nhanh!
Giọng nói nghiêm nghị, sang sảng đó vang vọng núi rừng, trong vẻ uy nghiêm, lẫm liệt, hung hãn của vị tướng trẻ, không mấy ai biết rằng đây là thời khắc vui vẻ nhất trong ngày của hắn. Chỉ có vào lúc này, hắn mới có thể đơn thuần chăm chú chạy về phía trước như vậy, chứ không cần phải làm những chuyện mà trong thâm tâm cảm thấy chán ghét, cho dù những chuyện đó, hắn bắt buộc phải đi làm.
- Có một ngày có lẽ ngươi sẽ có thành tựu rất lớn, có lẽ có thể chống lại Nữ Chân, là người giống như ngươi vậy. Cho ngươi một kiến nghị cá nhân, thấy thế nào?
Trong mơ hồ, trong đầu sẽ vang lên đoạn đối thoại lúc ngả bài cuối cùng với người kia.
- Cái gì?
- Ví dụ tương lai ngươi xây dựng một đội quân, lấy tên là Bối Ngôi, thế nào? Ta viết cho ngươi xem……
- ……Tại sao lại gọi như vậy?
- Bối Ngôi, đã là quân nhân, trách nhiệm mà các ngươi phải gánh vác, nặng tựa núi cao. Gánh núi mà đi, rất có sức mạnh, cá nhân ta rất thích cái tên này, tuy rằng đạo bất đồng, sau này không cùng mưu cầu sự nghiệp được. Nhưng đồng hành một chặng đường, ta tặng nó cho ngươi.
Hắn trở lại trong dòng ký ức chợt lóe qua, giơ tay kéo lấy bả vai binh sĩ đang chạy cuối cùng, dùng sức đẩy hắn lên phía trước.
Trong miệng hét to:
- Đi ——
—— Bối Ngôi, thượng sơn hạ quỷ: bối phụ sơn nhạc, mệnh dĩ hứa quốc, cố, thử thân thành quỷ.*
*Dịch nghĩa: chiết tự chữ Ngôi, trên núi dưới quỷ: lưng gánh núi non, đem mệnh giúp nước, nên, thân này thành quỷ.
…………