Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 890 - Chương 890: Oanh Về Tranh Ấm Các Cây 2

Chương 890: Oanh về tranh ấm các cây 2 Chương 890: Oanh về tranh ấm các cây 2

Mặt nam, Biện Lương.

Thành thị bị người Nữ Chân giày xéo vẫn chưa khôi phục nguyên khí, cơn mưa xuân liên miên mang đến cảm giác mù mịt. Trước chùa Di Lặc vốn nằm ở thành nam, rất đông dân chúng đang tụ tập, họ chen chúc nhau ở bãi đất trống trước cửa chùa, tranh nhau quỳ lạy tượng Di Lặc sáng chói trong chùa.

Lâm Tông Ngô đứng trong một gian phòng ở đỉnh Phật tháp bên cạnh chùa, xuyên qua cửa sổ, quan sát cảnh tượng đám tín đồ tụ tập. Hộ pháp bên cạnh đi tới, báo cáo với hắn chuyện bên ngoài.

- ……May mắn không làm nhục mệnh, mấy vị Đổng gia, Đỗ gia bên ngoài thành, đã đồng ý gia nhập giáo ta, đảm nhận chức vụ khách khanh. Chung Thúc Ứng lại dò hỏi nhiều lần, giáo ta có phải tâm niệm kháng Kim hay không, có những hành động gì ——con gái hắn chết khi người Nữ Chân vây thành, nghe nói vốn dĩ triều đình muốn bắt con gái của hắn đưa tới quân doanh Nữ Chân, hắn vì để con gái khỏi phải chịu nhục, dùng ưng trảo tự tay bóp chết con gái. Nhìn ra được, hắn chưa hẳn bằng lòng tin tưởng chúng ta.

Lâm Tông Ngô nghe xong, gật gật đầu:

- Tự tay giết con, là nỗi đau trong đời, có thể hiểu được. Ưng trảo của Chung Thúc Ưng hiếm có, bổn tọa sẽ đích thân đến thăm viếng, giảng giải cho hắn hành động của bổn giáo ở mặt bắc. Người như vậy, trong tim toàn là báo thù, chỉ cần có thể thuyết phục hắn, sau này nhất định sẽ hết mực trung thành với bổn giáo, đáng để có được.

- Vâng.

Hộ pháp kia gật gật đầu, tiếp đó, nghe thấy bên dưới truyền tới mấy đợt tiếng hô đồng thanh, Lâm Tông Ngô nhìn sang bên cạnh, có người hiểu ý, lấy một cái hộp bên cạnh tới, Lâm Tông Ngô lại nhìn một cái.

- Nói ra thì, Quách Kinh cũng là thế hệ nhân tài.

Trong hộp, cái đầu của Quách Kinh sau khi được ướp vôi đang mở to mắt nhìn hắn

- Đáng tiếc, hoàng đế Tĩnh Bình quá ngu xuẩn, cái Quách Kinh cầu là công danh lợi lộc, Tĩnh Bình lại để hắn đi chống lại Nữ Chân. Quách Kinh khoe khoang quá đáng, nếu như làm không được, không bị người Nữ Chân giết, cũng sẽ bị hoàng đế giáng tội. Người ngoài chỉ nói hắn luyện Lục Giáp Thần Binh là một trò lừa bịp, thực tế Biện Lương đã bị chính người Biện Lương phá vỡ —— đặt hy vọng lên người như thế này, các ngươi không chết, hắn sao có thể sống?

Ngữ khí của hắn bình tĩnh, lại có chút khinh miệt và cảm thán.

Một năm trước, Quách Kinh dùng Lục Giáp Thần Binh chống đỡ người Nữ Chân ở Biện Lương, cuối cùng dẫn tới thành Biện Lương bị phá. Có chuyện như vậy, là bởi vì Quách Kinh nói Lục Giáp Thần Binh là thiên vật, lúc thi pháp người ngoài không được phép nhìn, lúc mở cổng thành, quân trông giữ ở trên dưới cổng thành đều bị rút đi hết. Mà người Nữ Chân xông tới, Quách Kinh đã yên lặng xuống thành, bỏ chạy mất. Người ngoài sau đó mắng chửi Quách Kinh, mà không có mấy người từng nghĩ, kẻ lừa đảo vốn dĩ là tỉnh táo nhất, mệnh lệnh chống đỡ người Nữ Chân vừa hạ xuống, con đường sống duy nhất của Quách Kinh, chính là để người cả một thành đều chết dưới đồ đao của người Nữ Chân.

Quách Kinh là cố ý mở cổng thành.

Không lâu sau đó, trước chùa Di Lặc, có giọng nói to lớn vang vọng.

- ……Yêu đạo Quách Kinh, làm điều ngang ngược, thuộc về tà ma cửu địa, giết hại bách tính toàn thành, vì vậy, giáo chủ giáo ta thần thông, tiếp nhận lửa giận Minh Vương, đại chiến ba ngày với yêu đạo ở phụ cận Ngạc Châu, cuối cùng khiến yêu đạo đền tội! Nay có đầu hắn ở đây, tỏ rõ thiên hạ ——

Tiếng hoan hô, tiếng la khóc vang lên như thủy triều, trên đài sen, Lâm Tông Ngô mở bừng mắt, ánh mắt trong veo, không giận không vui.

Từ sau đại chiến Tây Hạ vào năm ngoái truyền tới, trong lòng Lâm Tông Ngô, thường xuyên cảm thấy trống rỗng khó chịu, hắn càng lúc càng cảm thấy, những kẻ ngu xuẩn trước mắt này đều vô nghĩa.

Võ nghệ của hắn, cơ bản đã tới cảnh giới vô địch, nhưng mà mỗi lần nhớ tới kẻ địch phản nghịch thiên hạ đó, trong lòng hắn, đều sẽ cảm nhận sự khó chịu mơ hồ đang nổi lên.

Sớm muộn có một ngày, phải chính tay giết chết người này, để suy nghĩ thông suốt.

Trong lòng hắn, có một ý tưởng như vậy. Nhưng mà, nhớ tới đại chiến Tây Bắc kia, đối với vấn đề lúc này có nên đi Tây Bắc không, trong lòng hắn vẫn duy trì được sự lý trí. Tuy rằng không thích kẻ điên đó, nhưng hắn vẫn phải thừa nhận, kẻ điên đó đã vượt ra khỏi phạm trù mười người địch trăm người, đó là sức mạnh tung hoành thiên hạ, bản thân cho dù thiên hạ vô địch, nếu tùy tiện qua đó khoe khoang vũ lực, cũng sẽ chỉ giống như Chu Đồng, sau khi chết hài cốt không còn.

Người này am hiểu nhất là tính toán chặt chẽ chuẩn xác, đối với kẻ địch như mình, tất nhiên đã có phòng bị từ sớm, một khi xuất hiện ở Tây Bắc, khó có lý nào may mắn.

Chỉ có thể tích trữ lực lượng, chầm chậm mưu toan.

Trong lòng hắn lướt qua suy nghĩ, một khắc nào đó, hắn đối diện đám đông, chậm rãi nhấc tay. Âm thanh giáo lý vang dội phát ra cùng với nội lực kinh hãi thế tục đó, xa gần đều nghe thấy, khiến lòng người thư thái, vui vẻ.

Không lâu sau đó, giáo chúng thành kính không ngừng dập đầu, tiếng hoan hô của mọi người, càng thêm mãnh liệt hừng hực……

…………

Tiểu Thương Hà.

Cùng với tuyết chảy băng tan, từng đoàn thương đội đang men theo con đường núi mới xây ra ra vào vào, trong núi thỉnh thoảng có thể nhìn thấy không ít bách tính đang mở đường cho Tiểu Thương Hà, trại Thanh Mộc, khí thế ngất trời, vô cùng náo nhiệt.

Vào mùa đông này trước đây, Tây Bắc một số người chết đói. Sau khi Chủng gia quân thu lại Khánh Châu Diên Châu, Chiết gia quân chiếm các nơi như Thanh Giản, tồn kho lương thực vốn dĩ không đủ, vì để ổn định thế cục, khôi phục sản xuất, bọn họ còn phải giao hảo với thân hào đại tộc địa phương. Sau khi trung tầng được ổn định, vấn đề thiếu lương cũng không gây ra hỗn loạn lớn ở địa phương, nhưng trong đủ các loại va chạm nhỏ, người chết đói không ít, cũng có một số chuyện ác xuất hiện, lúc này, Tiểu Thương Hà đã trở thành một lối ra.

Bên phía Tiểu Thương Hà vẫn luôn nằm trong núi này, lương thực cũng không thể coi là quá nhiều, muốn cứu tế toàn bộ Tây Bắc, khẳng định là không thể. Mọi người muốn được cứu tế, một là tham gia vào Hắc Kỳ quân, hai là lao động, làm việc cho Tiểu Thương Hà. Tiêu chuẩn tuyển mộ người của Hắc Kỳ quân khá khắt khe, nhưng lúc này vẫn hơi thoáng hơn một chút, còn về lao động, chuyện có thể làm trong ngày đông không nhiều, nhưng cuối cùng, sau khi mấy lô nguyên liệu bên ngoài được đưa tới, Ninh Nghị sắp xếp xây mới mấy nhà xưởng bên trong và ngoài cốc, cũng sẵn sàng phát mấy thứ tơ sống cho người bên ngoài, để họ dệt vải tại nhà, hoặc là đến chỗ sơn cốc này, giúp đỡ dệt vải, in sách, chế tạo thuốc nổ, khoét rỗng đạn đá, v.v…, bằng cách này, trong tình huống đảm bảo đời sống tối thiểu, còn có thể cứu được một nhóm người.

Dần tới đầu xuân, tuy rằng tuyết chảy băng tan, nhưng vấn đề lương thực đã ngày càng trở nên nghiêm trọng, lúc bên ngoài có thể mở ra hoạt động, công tác làm đường đã được đưa vào chuẩn bị, một lượng lớn hán tử Tây Bắc đến nhận lĩnh một phần sự vật, giúp đỡ làm việc. Mà việc chiêu mộ của Hắc Kỳ quân, cũng thường được triển khai trong những người này —— những người có sức lực nhất, có thể chịu khổ chịu cực nhất, nghe lời nhất, có tài năng nhất, lúc này đều được thu nạp toàn bộ.

Hai nhà Chủng, Chiết không có ý kiến gì về việc này. Đầu tiên Ninh Nghị nhường đi lợi ích hai thành, là đã chịu thiệt lớn —— cho dù cuối cùng lợi ích mà Chiết gia nhận được không nhiều, nhưng thực ra ở các vùng Diên Châu, bọn họ vẫn có được không ít quyền lực —— cho dù là chiêu binh công khai, trong thời gian ngắn Chủng Liệt và Chiết Khả Cầu đều sẽ không ngăn cản, còn về chiêu mộ người làm việc, vậy thì càng tốt rồi. Bọn họ đang phiền muộn không có cách nào nuôi sống tất cả mọi người, hành vi của Ninh Nghị, cũng chính là giúp họ giải quyết một mối phiền phức lớn, thuộc về các bên lấy thứ mình cần, ai cũng vui vẻ.

Vào thời điểm này dù xuân chưa ấm áp, nhưng hoa đang dần nở, trong thung lũng sông Tiểu Thương Hà, việc huấn luyện tân binh đang bừng bừng khí thế. Trong sân nhỏ ở sườn núi, đám người Ninh Nghị và Đàn Nhi, Tiểu Thuyền đang thu dọn hành lý, chuẩn bị đi một chuyến đến trại Thanh Mộc, xử lý sự tình, và cả thăm viếng mấy người Tô Dũ đang sống ở nơi đó.

Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, đây cũng là “về nhà mẹ đẻ” của họ trong thời điểm này.

Bình Luận (0)
Comment