Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 891 - Chương 891: Oanh Về Tranh Ấm Các Cây 3

Chương 891: Oanh về tranh ấm các cây 3 Chương 891: Oanh về tranh ấm các cây 3

Tháng hai, cái lạnh mùa đông ở Lữ Lương Sơn đã bớt đi một chút, khung cảnh xanh tươi đã dần hiện ra nơi núi rừng.

Trại Thanh Mộc, cảnh tượng sau cửa ải cuối năm có chút quạnh quẽ.

Trong hai năm đầu, chỗ trại này nghe nói được cao nhân chỉ điểm, cứ dựa vào việc làm ăn buôn lậu bèn có thể nhanh chóng phát triển đến đỉnh cao. Từ sau một trận bên ngoài trại Thanh Mộc, đánh bại hết sự liên thủ của đám người “Hắc Khô Vương”, “Loạn Sơn Vương”, “Tiểu Hưởng Mã”, huynh đệ Phương Nghĩa Dương, người của cả phạm vi Lương Sơn đều mộ danh mà tới, vào lúc đông người nhất, số người trong trại Thanh Mộc thậm chí vượt quá ba vạn, xưng là “thành Thanh Mộc” cũng không quá đáng.

Chẳng qua là, lợi nhuận khổng lồ từ việc làm ăn buôn lậu thật quá kinh người, sau khi Kim quốc và Vũ triều kết thúc chém giết, Nhạn Môn Quan mất vào tay giặc, hoạt động buôn lậu của trại Thanh Mộc mất đi ưu thế địa lý cũng dần sa sút. Sau đó nữa, người của trại Thanh Mộc tham gia giết vua, đám người Ninh Nghị phản nghịch thiên hạ, phản ứng trong núi tuy rằng không lớn, nhưng việc làm ăn với các vùng lân cận cũng rơi vào điểm đóng băng, bọn liều mạng vốn vì kiếm chác lời lớn mà đến sau khi không tìm được quá nhiều lợi ích cũng lần lượt rời khỏi.

Tới nửa đầu năm ngoái, thế cục giữa Lữ Lương Sơn và bên phía Kim quốc đó cũng trở nên căng thẳng, thậm chí còn truyền ra tin tức tướng quân Từ Bất Thất của Kim quốc muốn lấy trại Thanh Mộc, khiến cho cả Lữ Lương Sơn đều sợ bóng sợ gió. Lúc này trong trại đối diện với rất nhiều vấn đề, việc chuyển đổi từ làm ăn buôn lậu sang phương hướng khác được đặt lên hàng đầu, nhưng xét một cách công bằng thì không được coi là thuận lợi. Cho dù Ninh Nghị đã quy hoạch xây dựng các loại nhà xưởng trong cốc, nhưng những người đã quen với lợi nhuận kếch sù cũng chưa chắc chịu đi làm. Áp lực từ bên ngoài ập tới, mà bên trong, những kẻ chân trong chân ngoài cũng dần dần xuất hiện.

Sau khoảng thời gian yên bình hai năm, một số người bắt đầu dần quên đi sự tàn khốc của Lữ Lương Sơn trước kia, từ sau khi chuyện của Hồng Đề và Ninh Nghị được công bố, ấn tượng của mọi người đối với vị trại chủ này cũng bắt đầu chuyển dần từ Huyết Bồ Tát nghe đến mà biến sắc thành con rối hoặc độc chiếm của một kẻ đến từ bên ngoài nào đó. Mà trong cao tầng nội bộ, nữ đại vương trong trại của mình gả cho đại vương của một trại khác, thu được một số lợi ích, nhưng bây giờ, phiền phức cực lớn mà đối phương chuốc lấy, đã sắp sửa giáng xuống đầu mình —— ấn tượng như vậy, cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.

Một bộ phận người bắt đầu rời khỏi, một bộ phận khác trong lúc này cũng bắt đầu rục rịch, đặc biệt là một số phái trẻ bộc lộ tài năng trong một hai năm này. Cũng không ít kẻ nếm được lợi ích bất chính từ việc buôn lậu đều đang ngấm ngầm hoạt động, muốn nhân cơ hội này, cấu kết đại tướng quân Từ Bất Thất của Kim quốc chiếm trại. Cũng may đám người Hàn Kính đứng về phía Hồng Đề, hơn một ngàn người theo chân Hàn Kính từng chiến đấu với người Nữ Chân ở Hạ Thôn cũng đều tin phục dưới uy nghiêm của đám người Ninh Nghị, những người này đầu tiên là án binh bất động, đợi đến khi kẻ phản loạn dần lộ ra mũi nhọn, trong tháng năm, dựa vào nguyên tắc《Mười điều luật》mà Ninh Nghị đưa ra trước đó, một trận thanh tẩy quy mô lớn được phát động trong trại. Trên dưới toàn bộ ngọn núi, giết đến đầu người lăn lông lốc, cũng coi như một lần dọn dẹp cho trại Thanh Mộc.

Đến lúc này, nhân số của cả trại Thanh Mộc cộng lại, đại khái khoảng hai vạn một ngàn người, những người này, đa số đã có căn cơ và dây mơ rễ má trong trại, đã coi như cơ sở chân chính của trại Thanh Mộc. Đương nhiên, cũng may có trận đại thắng mà Hắc Kỳ quân hung hãn giết ra vào giữa tháng sáu tháng bảy năm ngoái, khiến cho tâm tư của đám người trong trại thật sự được yên lòng.

Liên hôn giữa một thế lực và một thế lực khác, bên phía nhà gái, đích thực có chút thiệt thòi, có vẻ yếu thế. Nhưng nếu như đối phương một vạn người có thể đánh bại đại quân Tây Hạ hơn mười vạn, cuộc làm ăn này, hiển nhiên là khá ổn, trại chủ nhà mình võ nghệ cao cường, trượng phu đích thực cũng đã tìm được người lợi hại. Đối kháng đại quân Nữ Chân, giết hoàng đế Vũ triều, chính diện kháng cự Tây Hạ xâm lược, sau khi thực lực cứng rắn của mục thứ ba được thể hiện ra, tương lai càn quét thiên hạ, đều không phải không có khả năng, đám người chúng ta này, đương nhiên cũng có thể theo chân họ, sống mấy năm tháng ngày tốt đẹp.

Lữ Lương Sơn trước nay hỗn loạn bất định, sống quen ngày tháng cực khổ, cũng đã thấy nhiều kẻ mạnh, giặc cướp không từ thủ đoạn, cảm giác tán đồng đối với bậc nhân vật như vậy, ngược lại càng lớn hơn một chút. Việc thanh tẩy của trại Thanh Mộc hoàn thành, thành quả chiến tranh của Tây Bắc truyền tới, nỗi sợ hãi của mọi người đối với đại tướng Kim quốc Từ Bất Thất cũng bị quét sạch sành sanh. Mà mỗi khi nhớ lại sự hỗn loạn như vậy, những người ở lại trong trại được phân công vào làm việc tại các loại nhà xưởng mới xây trong núi, cũng không có quá nhiều lời oán trách, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, đây được coi như ví dụ chứng minh thực sự “ngươi hung dữ thì ta sợ rồi”.

Ngày qua ngày, ấn tượng của đám người trong cốc đối với Huyết Bồ Tát vẫn còn rõ nét, nhưng ấn tượng đối với nữ tử tên Lục Hồng Đề lại dần dần phai nhạt. Đây có lẽ bởi vì sau mấy lần biến loạn và đổi mới, cơ cấu quyền lực của trại Thanh Mộc đã từng bước đi vào con đường đúng đắn và phức tạp hơn, lực lượng của Trúc Ký thâm nhập vào đó, thế cục mới đang xuất hiện, phương thức vận hành mới cũng đang thành hình. Đội quân trại Thanh Mộc hiện giờ, đã hoàn toàn khác với bọn thổ phỉ tràn ngập Lữ Lương Sơn trước đây, một phần trong bọn họ đã trải qua chiến trận lớn, trải qua giao tranh với Oán quân, người Nữ Chân, những người còn lại đa phần cũng đều đang trở nên đứng đắn dưới kỷ luật quân đội và quy củ.

Nữ tử đã từng một mình một kiếm, bôn ba chém giết vì mấy trăm người trong núi, mong đợi tương lai trong nỗi cô đơn của hành trình khổ cực, đã không còn quen thuộc với cục diện như vậy nữa, cũng không thể thực sự làm đến mức muốn sao được vậy nữa, cho nên trong phần lớn thời gian, nàng cũng chỉ ẩn thân giữa ngọn núi trong trại Thanh Mộc, sống những ngày tháng yên bình ít giao du với bên ngoài, không còn nhúng tay vào việc gì cụ thể.

- Cứ tiếp tục thế này, qua một khoảng thời gian nữa, sợ rằng trong Lữ Lương Sơn sẽ không có ai biết đến nàng mất.

Gió xuân tháng hai như kéo, nửa đêm lạnh lẽo, Ninh Nghị và Hồng Đề đi giữa ngọn núi của trại Thanh Mộc, nói trêu một câu. So với người của trại Thanh Mộc dần dần chỉ biết đến Huyết Bồ Tát, trong thời gian hơn một năm gần đây, tuy rằng hai người gặp ít xa nhiều, nhưng ở chỗ Ninh Nghị, từ đầu đến cuối nhìn thấy đều là bản thân Hồng Đề đơn thuần.

Chặng đường từ Tiểu Thương Hà đến trại Thanh Mộc, trong năm tháng này thực ra không tính là xa, nếu đi vội một chút, sáng sớm xuất phát chiều tối có thể tới nơi. Tin tức và người qua lại giữa hai nơi cũng cực kỳ tấp nập, nhưng do đủ thứ sự vụ quấn lấy người, Ninh Nghị vẫn rất ít khi ra ngoài đi lại.

Một năm trước khi đại chiến Tây Hạ, vì để ép bầu không khí trong thung lũng sông tới cực điểm, kích phát ra tính năng động chủ quan tới mức độ lớn nhất mà không đến nỗi xuất hiện hiện tượng tiêu cực, đối với tất cả mọi chuyện trong thung lũng sông, Ninh Nghị gần như là thái độ việc gì cũng tự làm lấy, cho dù là tranh đấu cá nhân, cãi nhau của mấy người, đều không dám có chút nào lơi lỏng, chỉ sợ tâm trạng của người trong cốc bị ép gãy, ngược lại xuất hiện tự mình sụp đổ.

Đợi sau khi đại chiến đánh xong, trong mắt người ngoài là vùng vẫy ra được một tia cơ hội sống, nhưng trên thực tế, càng nhiều sự vụ tỉ mỉ mới thực sự theo nhau mà tới, cò kè mặc cả với Tây Hạ, thương lượng với hai nhà Chủng, Chiết, làm sao để hành động từ bỏ hai tòa thành của Hắc Kỳ quân sinh ra sức ảnh hưởng lớn nhất ở Tây Bắc, làm sao để mượn cái uy còn lại của Hắc Kỳ quân đánh bại người Tây Hạ, tiến hành thương thảo hợp tác với một số đại thương hộ, thế lực lớn vùng phụ cận, đủ mọi chuyện, nhiều việc cùng tiến hành, Ninh Nghị có thế nào cũng không dám buông tay.

Mà trong tình huống số lượng Hắc Kỳ quân giảm xuống dưới năm ngàn, làm gì đều phải kéo căng tinh thần lên, đợi khi Ninh Nghị trở về Tiểu Thương Hà, cả người đã gầy mất gần chục ký.

Ngoài chuyện này ra, đối với những người tỉnh táo như Ninh Nghị, Tần Thiệu Khiêm mà nói, cả thiên hạ Vũ triều này, còn có nguy cơ lớn hơn đang ấp ủ, không ai biết được sẽ rơi xuống đầu lúc nào, đối với việc kinh doanh của Tiểu Thương Hà, người ngoài nhìn vào không nhanh không chậm, trên thực tế bên trong là giành giật từng giây từng phút.

Trong khoảng thời gian dài như vậy, hắn không thể nào qua đó, bèn chỉ có thể là Hồng Đề tới Tiểu Thương Hà, lần gặp nhau thỉnh thoảng, cũng luôn là đến đi vội vã. Ban ngày mất thời gian một ngày cưỡi ngựa tới, có thể sáng sớm đã ra cửa rồi, nàng luôn đến lúc trời còn chưa chập tối, cát bụi dặm trường, ở lại một tối ở đây, sau đó lại rời đi.

Huyết Bồ Tát trong mắt người ngoài, cầm kiếm giang hồ, uy chấn một phương, mà nàng đích thực cũng có được sự uy hiếp như vậy. Cho dù không còn tiếp xúc với mọi loại sự vụ trong trại Thanh Mộc, nhưng đối với cao tầng trong cốc mà nói, chỉ cần nàng ở đó, sẽ giống như một thanh bảo kiếm treo cao lơ lửng trên đỉnh đầu, trấn áp một vùng, khiến người ta không dám vọng động. Cũng chỉ có duy nhất nàng trấn giữ trại Thanh Mộc, rất nhiều sự thay đổi mới có thể tiến hành thuận lợi.

Nhưng mà mỗi lần đến Tiểu Thương Hà, có lẽ chỉ giống như một thiếp thất muốn tranh thủ ít sự ấm áp bên cạnh trượng phu mà thôi, nếu như không phải lo sợ lúc tới Ninh Nghị đã ngủ cùng ai đó, nàng việc gì phải mỗi lần đến đều cố gắng đến trước khi chập tối. Những chuyện này, mỗi lần Ninh Nghị phát giác ra, đều thấy áy náy.

Đôi bên gặp gỡ không dễ dàng, lúc ngủ cùng nhau, quan hệ về thể xác ngược lại cũng là thứ yếu, có lúc có, có lúc không, cho dù đã luyện tập võ nghệ, trong khoảng thời gian đó Ninh Nghị vẫn là áp lực cực lớn. Thỉnh thoảng Hồng Đề nửa đêm không ngủ, vận khí khai thông cho hắn, có lúc là Ninh Nghị nghe nàng nằm bên cạnh trò chuyện, nói những chuyện vụn vặt xảy ra trong trại Thanh Mộc, thường là Hồng Đề đang cực kỳ vui vẻ nói mãi nói mãi, mà hắn đã ngủ sâu giấc rồi. Lúc tỉnh dậy, Ninh Nghị cảm thấy vô cùng áy náy, nhưng Hồng Đề trước giờ đều chưa từng giận dữ hoặc buồn bực vì chuyện này.

Cứ như vậy, cho đến thời khắc này, lúc Ninh Nghị nắm tay nàng đi trên con đường, rất nhiều người trong trại Thanh Mộc đã ngủ say, bọn họ đi ra từ nơi ở của người nhà Tô gia đã được một khoảng thời gian. Ninh Nghị xách đèn lồng, nhìn vào con đường mờ tối uốn lượn đi lên, Hồng Đề thân hình cao gầy, bước chân nhẹ nhàng tự nhiên, có một sự khỏe mạnh hiển nhiên. Nàng mặc một chiếc váy dài màu lam nhạt gần đây khá thịnh hành trong các nữ tử của Lữ Lương Sơn, mái tóc sau gáy được buộc lên, trên người không có kiếm, đơn giản mộc mạc, nếu như là trong thành Biện Lương ban đầu, sẽ giống một người vợ an phận trong gia đình đại hộ.

- Nếu như thật sự giống như tướng công nói, có một ngày bọn họ không còn biết ta nữa, có lẽ cũng là chuyện tốt. Thật ra gần đây ta cũng cảm thấy, người quen biết trong trại này càng lúc càng ít rồi.

- Không giống với trước đây từng nghĩ nhỉ?

- Hửm?

- Cứu thiên hạ, cứu thế giới, ban đầu nghĩ rằng, mọi người đều hòa thuận vui vẻ sống cùng nhau, không lo ăn không lo mặc, hạnh phúc vui vẻ. Làm càng nhiều, nghĩ càng nhiều, sẽ càng phát hiện, thì ra không phải như vậy. Người càng nhiều, việc càng nhiều, lại càng đau đầu, đi lên phía trước nữa, thì không còn bến bờ rồi.

- Lập Hằng cảm thấy như vậy sao?

- Nam nhân của nàng ấy, còn lợi hại hơn thế này nhiều.

Ninh Nghị nghiêng đầu cười cười, trước mặt Hồng Đề, thực ra hắn ít nhiều sẽ có chút trẻ con, thường thường nghĩ tới nữ tử trước mặt là thân phận đại tông sư võ đạo, bèn nhịn không được muốn nhấn mạnh sự thực mình là tướng công của nàng. Mà từ một phương diện khác mà nói, chủ yếu cũng bởi vì tuy Hồng Đề cầm kiếm tung hoành thiên hạ, giết người không tính toán, nhưng trong cốt tủy lại là nữ nhân cực kỳ hiền hậu dễ bắt nạt.

Bình Luận (0)
Comment