Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 892 - Chương 892: Oanh Về Tranh Ấm Các Cây 4

Chương 892: Oanh về tranh ấm các cây 4 Chương 892: Oanh về tranh ấm các cây 4

Hồng Đề được hắn nắm tay khẽ cười một tiếng, qua một lúc sau, mới thấp giọng nói:

- Thực ra ta luôn nhớ tới mấy người Lương gia gia, Đoan Vân tỷ.

- Ừm.

- Bọn họ không thể được sống những ngày tốt đẹp, rất nhiều người đã chết, cũng không được sống như thế. Có lúc ta nhìn từ trên núi, nhớ tới những chuyện này, trong lòng cũng sẽ khó chịu. Có điều, tướng công không cần bận tâm những chuyện này. Ta ở trong núi không mấy quản việc nữa, người mới đến đương nhiên không quen biết ta, bọn họ có tốt có xấu, nhưng đều không liên quan tới ta. Bên cạnh chỗ ta ở, mấy người Triệu nãi nãi, Vu bá bá đều vẫn nhớ ta. Lúc còn nhỏ ta đói, bọn họ cho ta thức ăn, giờ vẫn luôn như vậy, trong nhà nấu thứ gì, sẽ luôn có một phần của ta. Chỉ là thỉnh thoảng ta nghĩ, không biết ngày tháng này sau này sẽ trở thành như thế nào.

Hồng Đề muốn hắn không cần lo lắng cho mình, Ninh Nghị cũng gật gật đầu, hai người men theo đường núi tối tăm đi lên phía trước, một lát sau, có vệ binh tuần tra ngang qua, hành lễ với bọn họ. Ninh Nghị nói, tối nay chúng ta đừng ngủ nữa, ra ngoài chơi đi, hai mắt Hồng Đề rực sáng, cũng vui sướng đồng ý. Đường tối trong Lữ Lương Sơn không dễ đi, nhưng cả hai đều là người có võ nghệ, nên không sợ gì.

Cứ như vậy một đường xuống núi, gọi vệ binh mở cửa bên của trại Thanh Mộc ra, Hồng Đề cầm một thanh kiếm, Ninh Nghị vác theo trường thương, từ cửa đi ra ngoài. Hồng Đề cười nói:

- Nếu như Cẩm Nhi biết được......

- Nhất định sẽ bám lấy đòi theo.

Ninh Nghị tiếp lời, sau đó nói:

- Lần sau dẫn theo nàng ấy.

Từ cổng trại Thanh Mộc đi ra, hai bên đã thành một con phố nho nhỏ, đây là phòng ốc được xây dựng khi việc buôn lậu ở Lữ Lương Sơn thịnh vượng, vốn dĩ đều là thương hộ, nhưng lúc này hầu hết đều bị bỏ trống. Ninh Nghị treo đèn lồng trên mũi thương, đeo thương lên lưng, nghênh ngang đi lên phía trước, Hồng Đề theo sau, thỉnh thoảng nói một câu:

- Ta nhớ bên đó vẫn còn có người.

Ninh Nghị đi nghênh ngang:

- Dù sao cũng không quen biết chúng ta.

Bọn họ đi lên cả một đoạn đường, một lúc sau đã rời khỏi phạm vi đông đúc của trại Thanh Mộc, tường thành phía sau nhỏ dần, một ngọn đèn lẻ loi xuyên qua rừng cây núi thấp, gió đêm thổi vù vù, cũng có tiếng sói tru vang lên ở đằng xa.

Địa thế Lữ Lương Sơn gập ghềnh, không thân thiện gì đối với người xuất hành, đặc biệt vào ban đêm càng nhiều rủi ro hơn. Nhưng mà Ninh Nghị đã được ngấm trong võ nghệ cường thân nhiều năm, thân thủ của Hồng Đề càng là đứng thứ nhất thứ hai trong thiên hạ, trên một mẫu ba phần đất trước cửa nhà mình, hai người chạy nhanh đi như du ngoạn. Đợi đến khi khí huyết vận hành, thân thể kéo căng ra, đi trong gió đêm càng trở thành hưởng thụ, cộng thêm cả mảnh trời đất trong đêm tối này chỉ có hơi thở kỳ dị của hai người bọn họ, mỗi lần đi lên giữa những dãy núi cao, từ xa nhìn tới rừng cây trập trùng như sóng cả, đồng hoang trời tiếp đất, gió trong trăng gần người*.

*Nguyên văn: Dã khoáng thiên đê thụ, Phong thanh nguyệt cận nhân; hai câu này tác giả trích trong bài Túc Kiến Đức Giang (Ở lại sông Kiến Đức) của Mạnh Hạo Nhiên, nhưng thay chữ sông trong nguyên tác thành gió.

Nguyên tác: Dã khoáng thiên đê thụ, Giang thanh nguyệt cận nhân.

Dịch: Đồng ruộng cây đem trời xuống thấp.

Sông trong trăng sáng đến gần người – Bản dịch của Trần Trọng San.

Hai người sớm đã không còn là thiếu nhiên, nhưng thỉnh thoảng ấu trĩ và ngốc nghếch, vốn dĩ là không phân biệt tuổi tác. Ninh Nghị thỉnh thoảng sẽ nói những chuyện phiếm vụn vặt với Hồng Đề, lúc ánh đèn tắt, hắn vội vã quấn một bó đuốc trên đất, sau khi châm lửa rất nhanh đã rơi ra, đến nỗi chân tay luống cuống, Hồng Đề mỉm cười tới giúp hắn, hai người hợp tác một hồi mới làm thành hai bó đuốc tiếp tục tiến lên, Ninh Nghị vung vẩy ánh lửa trong tay:

- Quý khán giả và các bạn thân mến, nơi đây là Lữ Lương Sơn……ờ, khu rừng nguyên thủy cực kỳ hung dữ, ta là bằng hữu tốt của các vị, Ninh Nghị Ninh Lập Hằng Bối Nhĩ (Bear*), vị bên cạnh này là sư phụ và nương tử của ta, Lục Hồng Đề, trong tiết mục ngày hôm nay, chúng ta sẽ chỉ mọi người, nên làm sao để duy trì sinh tồn trong rừng rậm như vậy, và cả tìm được đường ra……

*Bear: chỉ Bear Grylls, là nhà thám hiểm, tác giả, và người dẫn chương trình truyền hình người Anh. Anh được biết đến nhiều nhất qua chương trình Con người đối mặt với thiên nhiên (Man vs. Wild), trong chương trình, Bear tự thử thách kỹ năng sinh tồn của mình ở những nơi hoang dã và khắc nghiệt nhất thế giới.

Thấy hắn nói một đống linh tinh lộn xộn nghe không hiểu gì, Hồng Đề khẽ chau mày, nhưng trong mắt chỉ có ý cười nồng đậm, đi được một hồi, nàng rút kiếm ra, Ninh Nghị đã buộc ngọn đuốc và trường thương lại cùng nhau quay đầu nhìn nàng:

- Sao vậy?

- Sói tới rồi.

Hồng Đề vẫn di chuyển như bình thường, cầm kiếm khẽ cười.

- Sói? Nhiều không?

- Không cần lo lắng, xem ra không nhiều.

- Không nhiều. Được, quý khán giả và các bạn thân mến, hiện giờ bên cạnh chúng ta đã xuất hiện loài nguy hiểm nhất trong khu rừng này……động vật bò sát, gọi là sói, bọn chúng cực kỳ hung tàn, một khi xuất hiện, thường sẽ kết thành bầy đàn, cực khó đối phó. Ta sẽ chỉ cho mọi người làm thế nào để sinh tồn dưới sự vây bắt của sói, một chiêu đầu tiên đây……Hồng Đề mau tới đây ——

Ninh Nghị co giò lên chạy.

- ……Chỉ cần mọi người chạy nhanh hơn sói là được rồi.

Mắt thấy Ninh Nghị chạy băng băng về phía trước, Hồng Đề khẽ nghiêng đầu, lộ ra một tia thần sắc bất đắc dĩ, sau đó thân hình nhún xuống, trong tay cầm theo ánh lửa gào thét mà ra, sói hoang hung mãnh vồ tới vị trí vừa nãy của nàng, sau đó liều mạng truy đuổi theo hai người họ.

Hai luồng ánh lửa xuyên qua khu rừng càng chạy càng nhanh, một lúc sau, xuyên qua khu rừng nhỏ, xông vào đất thấp, xuyên lên núi non trùng điệp. Qua thêm một hồi nữa, khoảng cách với một tốp sói hoang nhỏ này cũng dần kéo xa ra, trên một vùng núi, Ninh Nghị cầm lấy trường thương vẫn đang buộc theo ngọn đuốc đánh văng một con sói hoang đang vồ tới.

Sói hoang là đầu xương đều cứng, chỉ có phần eo là mềm, bị trường thương của Ninh Nghị quét ngang, gào rống một tiếng ngã bay ra, Ninh Nghị vung vẩy trường thương hai phát:

- Mọi người nhìn thấy rồi, đây là chiêu thứ hai, chỉ cần ngươi đánh được nó, thì sẽ không bị nó ăn thịt!

Hắn lắc vờ một thương, sói hoang né sang bên cạnh, ánh lửa quét ngang lại nhanh chóng đập xuống, bịch một tiếng đập lên đầu con sói, con sói đó lại gào rú một tiếng, vội vàng lùi lại, Ninh Nghị vung trường thương đuổi lên, sau đó đánh một gậy nữa lên đầu nó, sói hoang oẳng oẳng kêu lên thảm thiết, tiếp đó bị Ninh Nghị đánh liên tiếp bốn năm gậy:

- Mọi người nhìn thấy rồi, chính là đánh như vậy đấy. Thêm lần nữa nào……

Hồng Đề ở bên cạnh cười xem hắn làm trò.

Đợi đến khi con sói hoang đó thoát thân được dưới sự ngược đãi của Ninh Nghị, oẳng oẳng nức nở chạy đi, trên người đã đầy thương tích, lông trên đầu cũng không biết đã bị thiêu cháy hết bao nhiêu. Ninh Nghị cười tiếp tục tìm ngọn đuốc, hai người một đường tiến lên, thỉnh thoảng đi chậm, thỉnh thoảng chạy nhanh.

Trước đây Hồng Đề có nhiều trải nghiệm du ngoạn bên ngoài, nhưng trong những ngày tháng đó, trong lòng nàng lo nghĩ, từ nhỏ đều lớn lên trong Lữ Lương Sơn, sợ rằng sẽ không có chút cảm xúc nào đối với những đồi núi hoang vu này. Nhưng trong thời khắc này lại toàn tâm toàn ý đi giữa nơi sơn dã cùng nam nhân nàng phó thác cả một đời, trong lòng cũng không có quá nhiều lo lắng, tính tình nàng xưa nay an phận, cũng bởi vì từng trải qua tôi luyện, lúc thương tâm không khóc lóc nhiều, lúc thoải mái cũng rất ít khi cười to, trong đêm nay, chạy cùng Ninh Nghị một lúc lâu, lúc Ninh Nghị trêu nàng, Hồng Đề lại ‘ha ha” phá lên cười, nụ cười đó như gió ban mai, vui sướng hạnh phúc, truyền ra xa xa trong đêm tối thanh vắng xung quanh không có bóng người, Ninh Nghị quay đầu nhìn nàng, trải qua thời gian dài, hắn cũng đã không tự do tự tại thả lỏng như thế này rồi.

Hai người một đường đi tới thôn trang mà Đoan Vân tỷ từng ở, bọn họ dập tắt đuốc, từ đằng xa, thôn làng đã rơi vào sự yên tĩnh của giấc ngủ say, chỉ có ngọn đèn lẻ loi gác đêm ở giao lộ vẫn đang sáng. Bọn họ không kinh động thủ vệ, tay nắm tay, lặng lẽ đi vào thôn làng trong đêm, nhìn vào gian nhà được sửa sang lại đã có người vào ở. Một chú chó muốn sủa, bị Hồng Đề nhặt hòn đá đánh ngất.

Bọn họ dừng lại ở nơi mà đám người Lương Bỉnh Phu, Phúc Đoan Vân, Hồng Đề và sư phụ nàng đã từng ở, tiếp đó đi ra từ một lối khác. Tay nắm tay, tiếp tục đi tới chỗ có thể nhìn thấy, đi thêm một quãng nữa, ngồi xuống một mảnh dốc cỏ nghỉ ngơi, trong gió đêm mang theo ý lạnh, hai người tựa sát vào nhau nói một vài chuyện.

- Còn nhớ quá trình chúng ta quen biết không?

Ninh Nghị khẽ nói.

- Ừm.

Hồng Đề gật đầu:

- Giang Ninh tốt hơn chỗ này nhiều.

- Để tiên sinh kể chuyện của Trúc Ký viết một số thứ, kể câu chuyện một nữ hiệp trong Lữ Lương Sơn, vì mối huyết thù của người trong thôn mà truy đuổi tới Giang Ninh, thích sát Tống Hiến. Thập tử nhất sinh, nhưng cuối cùng dưới sự giúp sức của người khác báo được nợ máu, trở về Lữ Lương Sơn……

Hồng Đề nhìn hắn một cái, hơi có chút trầm mặc, nhưng không bày tỏ ý phản đối gì. Nàng tin tưởng Ninh Nghị, bất kể làm chuyện gì đều là có lý do. Hơn nữa, cho dù không có, dù sao nàng là thê tử của hắn, sẽ không tùy tiện phản đối quyết định của tướng công mình.

- Không có gì, chẳng qua muốn mọi người nhớ tới nàng. Nhớ lại gian khổ đã qua, nghĩ tới hạnh phúc hôm nay mà. Muốn để bọn họ nhớ thêm về khó khăn trong quá khứ, nếu như vẫn còn lão nhân trước kia, sẽ nhớ đến nàng nhiều hơn, dù sao về cơ bản cũng không có ghi chép gì không đúng, mấy ngày này trong trại Thanh Mộc sẽ được thấy, nói trước với nàng một tiếng.

- Ừm.

Hồng Đề gật đầu.

- Tương lai là dáng vẻ như thế nào đây, mười mấy hai mươi năm nữa, ta không biết.

Ninh Nghị nhìn vào bóng đêm trước mặt, cất tiếng nói.

- Nhưng ngày tháng thái bình chưa chắc có thể cứ trôi qua như vậy, hiện giờ chúng ta, chỉ có thể chuẩn bị sẵn sàng. Người của ta nhận được tin tức, Kim quốc đã chuẩn bị phạt Vũ lần thứ ba rồi, chúng ta cũng có thể sẽ bị ảnh hưởng.

Bàn tay đang nắm lấy tay hắn của Hồng Đề khẽ dùng sức:

- Trước đây ta là sư phụ của ngươi, giờ là nữ nhân của ngươi, ngươi muốn làm gì, ta đều theo ngươi.

Ngữ khí nàng bình tĩnh, như lẽ tự nhiên, sau khi nói xong, một cánh tay khác cũng ôm lấy cánh tay hắn, dựa vào. Ninh Nghị cũng nghiêng đầu qua.

Trầm mặc một lúc, hắn cười cười:

- Tây Qua sau khi trở về Lam Hoàn Đồng, gây ra chuyện xấu hổ.

- Hửm?

Hồng Đề chớp chớp mắt, vô cùng tò mò.

- Nàng ấy lén lút ám chỉ người bên cạnh......nói bản thân đã mang thai rồi, kết quả......nàng ấy viết thư cho ta, nói là ta cố ý, muốn khiến ta......ha ha......khiến ta đẹp mặt......

Hồng Đề hơi sửng sốt một chút, sau đó cũng phụt một tiếng bật cười.

- Là ta có lỗi với nàng.

Ninh Nghị nói.

- Lại sắp nói chuyện bên cạnh ngươi nhiều nữ nhân đấy à?

- Không phải, cũng nên quen rồi.

Ninh Nghị cười rồi lắc lắc đầu, sau đó dừng lại một chút:

- Chuyện của trại Thanh Mộc cần nàng ở bên này trông giữ, ta biết nàng lo sợ bản thân mang thai làm nhỡ chuyện, cho nên vẫn luôn không để bản thân mang thai, suốt cả một năm ngoái, tâm trạng ta đều vô cùng căng thẳng, không thể hồi lại được, gần đây suy nghĩ kỹ, đây là sơ sót của ta.

Hồng Đề không nói gì.

- Có thể là cơ thể ta thực sự không tốt, thành thân mấy năm nay, cũng chỉ có ba hài tử. Mấy người Đàn Nhi vẫn luôn muốn có đứa thứ hai, Cẩm Nhi cũng muốn có, còn liên tục tập luyện, ăn uống bồi bổ, ta biết đây có thể là vấn đề của ta, chúng ta......thành thân đã một thời gian rồi, đều không còn trẻ nữa, ta muốn nàng sinh một đứa con cho ta, không nên cố tình lẩn tránh thêm nữa.

- Ừm.

Hồng Đề gật gật đầu.

- Ừm.

Ninh Nghị cũng gật đầu, nhìn ngó bốn phía.

- Cho nên, chúng ta sinh con đi thôi.

- Chỗ này......lạnh đấy?

Đôi bên cũng không tính là phu thê mới cưới gì nữa, đối với chuyện ở bên ngoài này, Hồng Đề cũng không có tâm lý khúc mắc gì, chẳng qua đêm tối mùa xuân, gió lạnh ẩm ướt, cái nào cũng đều khiến người trần trụi thấy không thoải mái.

- Tìm một sơn động.

Ninh Nghị ngẫm nghĩ, búng tay một cái.

- Bên này nàng quen thuộc, tìm sơn động.

Hồng Đề mỉm cười bất đắc dĩ, nhưng sau đó vẫn lên trước dẫn đường, tối nay hai người tìm một gian nhà đổ lâu không có người ở lại một đêm, sáng ngày hôm sau trở về, bèn bị đám người Đàn Nhi trêu chọc......

Bình Luận (0)
Comment