Xung quanh trong bóng tối, những người thợ săn lao tới, những mũi tên lướt qua. Bồ Lỗ Hồn chạy băng băng, giống như bị bầy sói truy đuổi trong rừng núi đất bắc, hắn rút ống tre trên người ra, đột ngột nhảy về phía trước, vừa bật nắp vừa lăn xuống sườn đồi.
Pháo hoa bay lên bầu trời đêm.
......
Pháo hoa bay lên bầu trời đêm.
Trên tháp canh của quân doanh Nữ Chân, có người hét lên, trong quân doanh, mọi người nhìn lên bầu trời đêm phía đông, sau đó, kỵ binh tuần tra di chuyển, chim đêm kinh hãi bay, Hải Đông Thanh rít gào bay lên trời, xa xa gần gần, vô số bóng dáng tập kích bất ngờ.
Trong thôn trang bị thiêu rụi, khí cầu đã bắt đầu bay lên, người trên người dưới đang trao đổi qua lại, một khắc nào đó, có người cưỡi ngựa phi nước đại tới.
- Người Nữ Chân, Hải Đông Thanh bay lên trời rồi!
......
- Từ bỏ!
......
- ......Chúng ta xuất binh, không phải bởi vì Diên Châu xứng đáng được cứu. Chúng ta không thể quyết định bằng sự nông cạn của mình rằng ai đáng được cứu và ai không đáng. Sau một trận chiến với Tây Hạ, chúng ta phải dẹp bỏ sự kiêu ngạo của mình. Sở dĩ chúng ta xuất binh, là bởi vì phía trước không còn con đường tốt hơn, chúng ta không phải đấng cứu thế, bởi vì chúng ta cũng không còn cách nào!
- Trong thế giới này, mỗi một người trước hết đều chỉ có thể tự cứu mình, trước mắt chúng ta có thể thấy được, Nữ Chân sẽ ngày càng lớn mạnh, bọn họ chiếm lĩnh Trung Nguyên, chiếm lĩnh Tây Bắc, thế lực sẽ ngày càng được củng cố! Sớm muộn có một ngày, chúng ta sẽ bị vây chết ở đây, bầu trời của Tiểu Thương Hà, chính là nắp quan tài của chúng ta! Chúng ta chỉ có con đường duy nhất, con đường này, năm ngoái trên Đổng Chí Nguyên, phần lớn mọi người đều đã thấy nó! Đó chính là không ngừng để bản thân trở nên mạnh mẽ, bất kể đối mặt với kẻ địch như thế nào, nghĩ hết mọi cách để đánh bại hắn!
- Vạn người không thể địch của người Nữ Chân không thần kỳ chút nào, bọn họ không phải thần tiên yêu quái gì, bọn họ chỉ là cuộc sống quá khó khăn, bọn họ sống trong vùng núi đông bắc, chịu đựng tháng ngày khó khăn nhất, mỗi một ngày đều đi vào đường cùng! Bọn họ đi ra được một con đường, trước mặt chúng ta chính là kẻ địch như vậy! Nhưng con đường thế này, nếu bọn họ có thể đi qua được, chúng ta nhất định cũng có thể! Có lý do gì không thể!?
- Từ khi Nữ Chân nam hạ, có từng nhánh đội quân, xuất binh nghênh đón, chúng ta không khác gì với họ. Chúng ta xuất binh vì sự sinh tồn của bản thân, hy vọng chúng ta ghi nhớ điểm này, nhấn mạnh điểm này với đồng bạn mà chúng ta dẫn dắt, nếu như chúng ta cảm thấy, chúng ta xuất binh là để bố thí cho ai đó một con đường sống, vậy thì cách cái chết không xa nữa. Hoàn Nhan Lâu Thất cực kỳ lợi hại, đánh bại hắn, sống sót, trở nên mạnh mẽ hơn! Điểm nào cũng đều không dễ dàng.
......
Trong khu rừng bên ngoài Tiểu Thương Hà, hai kẻ giám sát Nữ Chân không ngừng chạy nhanh, trong một khu rừng cách nơi này mấy trăm trượng, một số xác chết đẫm máu đã ngã xuống đất.
Bóng dáng thân hình người truy sát tới như quỷ mị, nhưng nguy hiểm hơn cả gấu xám hung bạo nhất núi rừng, trong lúc chạy nhanh như bay, tên nỏ bắn tới, bay xẹt qua bóng tối, bay về phía xa. Hai người trao đổi vài câu bằng tiếng Nữ Chân, nhanh chóng tách ra, Hải Đông Thanh huýt dài, sà vào rừng, người Nữ Chân đang lao nhanh về phía tây nghe thấy tiếng kêu của con chim ưng đó đột ngột dừng lại, phía sau, đồng bạn kêu to một tiếng cuồng loạn, tiếp đó phụt một tiếng, giữa phần cổ của cái đầu bị cắt đứt, máu tươi bay vọt lên trời.
Đầu người bị quăng tới từ đằng sau hắn, hắn “Aaa ——” một tiếng, chạy gấp về phía tây, nhưng mà bóng dáng đang chạy nhanh phía sau đã càng lúc càng gần rồi!
Người Nữ Chân xoẹt một tiếng rút đao chém ngang, bóng người áo đen phía sau nhanh chóng áp sát. Cổ kiếm vung ra, chém đứt cánh tay người Nữ Chân, người Nữ Chân hét lên tung ra một quyền, thân ảnh đó cúi người tránh né, cùng lúc đó, mũi cổ kiếm đâm thẳng vào cổ hắn.
Người Nữ Chân vẫn đang lao đi, thân ảnh đó cũng đang lao đi. Trường kiếm cắm vào cổ đối phương, ào ào quật ngã vô số cành cây khô và dây leo mục, sau đó bịch một tiếng, bóng dáng hai người đập vào thân cây, lá cây xào xạc rơi xuống. Thanh kiếm của Hồng Đề đâm xuyên qua cổ người Nữ Chân kia, cắm sâu vào thân cây, người Nữ Chân đã bất động.
Hồng Đề lùi về sau một bước, rút trường kiếm ra. Đám người Trần Đà Tử nhanh chóng đuổi tới. Hắn nhìn thoáng qua, quay đầu nhìn tùy tùng cách đó không xa.
- Quét sạch phạm vi mười dặm, có người khả nghi, không để lại bất cứ ai!
Trong đêm tối, thân ảnh của đám đông tản ra hình quạt, mở rộng tới.
……
- ……Quân đội chúng ta lấy tên là Hoa Hạ, cái gì gọi là Hoa Hạ, mỗi quyển sách có mỗi cách hiểu, ta có cách giải thích đơn giản, từ xưa tới nay, trên mảnh đất này, từng xuất hiện rất nhiều người ưu tú, tỏa sáng, khiến người ta khi nhắc tới phải giơ ngón tay cái lên khen ngợi, khó mà với tới, bọn họ hoặc đã lập nên công huân mà người khác khó có thể tưởng tượng, hoặc có tư tưởng khiến người khác bội phục, hoặc chịu đựng được gian khổ mà người khác không thể chịu đựng, làm những chuyện người khác không dám tưởng tượng, chúng ta nói đến Hoa Hạ, có thể đại diện cho hai chữ Hoa Hạ, chính là những người này.
- Làm thế nào để trở thành người như vậy, trên Đổng Chí Nguyên, các người đã nhìn thấy rồi. Người cố nhiên có đủ loại khuyết điểm, ích kỷ tư lợi, tham sống sợ chết, kiêu căng cuồng ngạo, khắc phục những điều đó, giao đằng sau lưng các người cho đồng bạn xứng đáng được tín nhiệm bên cạnh, các người sẽ mạnh mẽ đến mức khó có thể tưởng tượng, có một ngày, các người sẽ trở thành trụ cột của Hoa Hạ. Cho nên bây giờ, chúng ta phải bắt đầu đánh một trận chiến khó khăn nhất rồi.
- Tiếp theo đây, Tần tướng quân sẽ phân công nhiệm vụ cho mọi người……
……
Đại doanh Nữ Chân.
Hoàn Nhan Lâu Thất nghe xong báo cáo của cận vệ Táp Cáp Lâm Khảm Mộc, đứng dậy từ chỗ ngồi.
Vị đệ nhất chiến thần Nữ Chân này năm nay năm mươi mốt tuổi, thân hình hắn cao lớn, chỉ nhìn mặt mũi thì giống như một lão nông lặng lẽ làm việc trên đồng ruộng mỗi ngày, nhưng trên mặt hắn có vết thú cào, trên cơ thể từ trên xuống dưới, đều có chi chít những vết thương. Áo choàng tuột khỏi lưng, hắn đi ra khỏi lều lớn.
- Tiểu Thương Hà Hắc Kỳ quân, năm ngoái từng đánh bại mười lăm vạn người Tây Hạ, là nơi nhất định phải đoạt lấy. Lúc ta tới, Cốc Thần viết thư cho ta, dặn ta đề phòng hỏa khí trong quân này.
Hắn nhìn vào bầu trời đêm đang xao động đằng xa:
- Có thể lấy vạn người phá mười lăm vạn, nói ra câu người Hoa Hạ không cúi đầu trước ngoại bang, không phải kẻ tầm thường, hắn giết vua chống lại Vũ triều, há lại quy hàng chúng ta? Hắc Kỳ quân coi trọng quân giới, ta đã nghe ngóng phía Tây Hạ, trong đó có một kỳ vật, có thể đưa người bay lên trời, ta sớm đã đang đợi nó.
- Táp Cáp Lâm, dẫn theo ngàn người dưới trướng ngươi lên đường, truy đuổi qua đó, mang thứ đó về đây.
Táp Cáp Lâm lớn tiếng nhận lời!
- Trước đây chưa từng đối đầu với Hắc Kỳ quân, đối phương có thể lấy một vạn người phá đại quân Tây Hạ mười lăm vạn, ngươi không được khinh địch.
Dặn dò xong một câu, Hoàn Nhan Lâu Thất quay người đi về lều trướng. Lát sau, trong đại doanh Nữ Chân, đội kỵ ngàn người lên đường.
Đằng xa, trận chiến công thành Diên Châu đã tạm thời ngừng lại, trong đại doanh, hàng tướng Ngôn Chấn Quốc đứng trên chỗ cao, nhìn về động tĩnh bên này đại doanh Nữ Chân, ánh mắt nghi hoặc.
- Bọn họ làm sao vậy?
- Như là có người tới rồi……
Gió đêm nức nở, bên ngoài gần mười dặm, Hàn Kính suất lĩnh hai ngàn kỵ binh, hai ngàn bộ binh, đang lặng lẽ chờ đợi tín hiệu đến trong bóng tối. Do sự tồn tại của thám báo người Nữ Chân, sự tồn tại của Hải Đông Thanh, bọn họ không dám đến quá gần, nhưng nếu như cuộc tập kích bất ngờ phía trước thành công, buổi tối này, bọn họ sẽ tấn công phá doanh, chém thẳng Hoàn Nhan Lâu Thất!
Giống như cuộc giao chiến nhắm thẳng vào chỗ yếu hại giữa các cao thủ, trong đêm tối này, xung đột giữa hai bên đã được triển khai bằng phương thức ác liệt nhất!
Những kẻ công thành, vẫn cứ mù mờ không biết gì.
……
- ……Nói một chuyện ngoài lề này.
- Có một chuyện khá thú vị, quân đội Vũ triều đối đầu người Nữ Chân không thể đánh, thường thường sau khi đầu hàng, bọn họ trở thành có thể đánh hơn trước một chút. Đây là điểm khác biệt giữa con cừu dẫn dắt một trăm con hổ, và con hổ dẫn dắt một trăm con cừu. Điều này không tốt lắm, nếu chạy trốn và đầu hàng mới là bổn phận của những người này! Sau khi các ngươi ra ngoài, khiến bọn họ phải ghi nhớ cho ta!
- Cái gì gọi là, tham sống sợ chết!
Hai mươi tư tháng tám năm thứ hai Kiến Sóc, cuộc tiến công và phòng thủ ở Diên Châu đang rực lửa. Sáng sớm, một lần tuyên thệ xuất binh đã kết thúc ở Tiểu Thương Hà.
Vào ngày này, một vạn ba ngàn người lao ra khỏi thung lũng sông Tiểu Thương Hà, gia nhập vào cuộc chiến tranh đoạt Diên Châu của đất Tây Bắc. Trong đại thế thiên hạ như bẻ cành khô của người Nữ Chân, một phen sống mái chính diện như châu chấu đá xe giữa Tiểu Thương Hà và người Nữ Chân, Hoàn Nhan Lâu Thất, cứ như vậy mà bắt đầu.
Không lâu sau đó, các bên giao chiến bị kẹp giữa khe hở, bèn cảm nhận được áp lực cực lớn như khoét sắt chảy vàng!