Cỏ khô bao phủ mặt đất, những đám mây mùa thu cuộn trên bầu trời.
Cuối tháng tám năm Kiến Sóc thứ hai, đợt xung đột đầu tiên giữa Hắc Kỳ quân và quân tây lộ Nữ Chân đã nổ ra trên cánh đồng phía đông bắc thành Diên Châu vào đêm ngày hai mươi ba tháng tám.
Vào thời điểm đó, nếu cân nhắc đến sự tồn tại của Hải Đông Thanh trong quân đội Nữ Chân, và cả sự giám sát trắng trợn đối với Tiểu Thương Hà, thì việc đánh lén vào quân đội Nữ Chân rất khó có hiệu quả. Nhưng cân nhắc về xác suất, trước khi bắt đầu giao chiến chính diện, trung thượng tầng Hắc Kỳ quân vẫn chuẩn bị một lần đánh lén, kế hoạch đó là, trước khi người Nữ Chân ý thức được toàn bộ tác dụng của khí cầu nhiệt, thả một chiếc khí cầu bay tới trên bầu trời quân doanh Nữ Chân, ném gói thuốc nổ xuống soái trướng của Hoàn Nhan Lâu Thất.
Thời điểm thả bom được chọn vào ban đêm, nếu có thể may mắn nổ chết được Hoàn Nhan Lâu Thất, Hắc Kỳ quân sẽ giải trừ nguy hiểm cho Tây Bắc mà không tốn chút sức lực. Mà ngay cả khi vụ nổ xảy ra gần soái trướng, quân doanh Nữ Chân bị tấn công bất ngờ tất sẽ hoảng loạn, sau đó với bốn ngàn quân của Hàn Kính tấn công doanh trại, khả năng cao quân đội Nữ Chân sẽ từ đó mà sụp đổ.
Khí cầu nhiệt lúc này —— bất kể là khí cầu nhiệt của lúc nào —— khống chế phương hướng đều là một vấn đề cực lớn, nhưng trong quá trình bay lên trong khoảng thời gian này, người điều khiển khí cầu nhiệt của Tiểu Thương Hà cũng đã bước đầu nắm được bí quyết. Đường bay của khinh khí cầu vẫn có thể điều khiển được theo phương hướng chung, do luồng gió không đồng nhất ở mọi độ cao trong không khí, bằng phương thức này, có thể xác định được đường bay của khí cầu ở một mức độ nhất định. Tuy nhiên, do độ chính xác không cao nên vị trí khí cầu bay lên vẫn không thể quá xa đại doanh Nữ Chân.
Bởi vì lý do này, khí cầu cuối cùng đã bị thám báo Nữ Chân phát hiện trước khi bay lên trời, hoặc có lẽ cũng là ông trời không muốn Hắc Kỳ quân giành chiến thắng quá dễ dàng tại đây. Sau đó, Trần Hưng, người dẫn đội của trung đoàn đặc chủng Hắc Kỳ quân đã quyết đoán từ bỏ nhiệm vụ, rút lui nhanh chóng, Hàn Kính tự nhiên cũng chỉ có thể từ bỏ kế hoạch tấn công Nữ Chân vào ban đêm.
Nhưng mà ngay sau đó, tướng lĩnh Nữ Chân Táp Cáp Lâm Khảm Mộc suất lĩnh hơn ngàn kỵ binh theo đuôi mà đến, phát sinh va chạm với đội ngũ của Hàn Kính trong đêm. Đây vốn dĩ là va chạm mang tính thăm dò, nhưng sau đó lại nhanh chóng leo thang, có lẽ đây là chuyện mà đôi bên đều không ngờ tới.
Tướng lĩnh Nữ Chân Táp Cáp Lâm vốn dĩ chính là hầu cận dưới trướng Hoàn Nhan Lâu Thất, đội quân suất lĩnh đều là tinh nhuệ trong quân tây chinh lần này. Bọn họ một đường nam hạ, trên chiến trường dũng mãnh không sợ hãi, mà quân đội người Hán trước mắt bọn họ, thường cũng thảm bại dưới một hai lần tấn công.
Hai bên gặp mặt trực diện, dàn hàng tấn công, cưỡi ngựa bắn tên, lúc bắt đầu còn coi như có bố cục, nhưng dù sao cũng là đêm tối, sau hai vòng dây dưa, Táp Cáp Lâm nhớ đến mệnh lệnh muốn lấy vật bay trên trời đó của Hoàn Nhan Lâu Thất, bắt đầu đâm xuyên qua bên đó của đối phương mang tính thăm dò, vòng xung đột đầu tiên đã nổ ra.
Kỵ binh bên này của Hàn Kính, cũng đâu phải kẻ tầm thường, vốn chính là đám người liều mạng nhất trong Lữ Lương Sơn, lúc không có cơm ăn, dũng cảm, không sợ hy sinh, chém giết với người ta đều là chuyện thường ngày như cơm bữa, trong đó không ít người còn từng tham gia trận chiến với Oán quân ở Hạ Thôn. Khi Hắc Kỳ quân của Tiểu Thương Hà đánh bại đại quân mười lăm vạn Tây Hạ, những hán tử ngập tràn sự kiêu ngạo trong lồng ngực này cũng đã khát khao một trận chiến từ lâu.
Mà ghê gớm nhất, vẫn là một năm trở lại đây, Ninh Nghị đã tuyên truyền trận chiến trên Đổng Chí Nguyên ở các nơi trại Thanh Mộc và Tiểu Thương Hà, lúc đó khi Vũ Tàng Ma dẫn dắt khinh kỵ binh xông vào gây ra uy hiếp với đội ngũ, trưởng quan tham mưu trung đoàn đặc chủng Chu Hoan suất lĩnh mấy trăm người xung phong với phương thức cực kỳ dữ tợn, cuối cùng mấy trăm kỵ binh cứng rắn đè bẹp sĩ khí của mấy ngàn kỵ binh. Chuyện Tiểu Thương Hà có thể làm được, trại Thanh Mộc có gì mà không làm được!
Khi đôi bên trong lòng đều nung nấu khí thế, lại là ban đêm, sau khi xung đột và chém giết vòng đầu tiên “không cẩn thận” nổ ra, cả buổi đêm bỗng nhiên sôi trào, tiếng hò hét cuồng loạn bỗng nổ tung bầu trời đêm. Trong tình huống non nửa phía trước đã lăn lộn vào nhau, người lĩnh quân hai bên đều không dám kêu gọi rút quân, chỉ có thể cố gắng hết sức kiềm chế thủ hạ, nhưng trong bóng tối cái loại chuyện ai là ai này, thường chỉ có thể xông đến trước mặt mới có thể nhìn rõ. Trong khoảnh khắc, những âm thanh chém giết, la hét, húc nhau và lộn nhào cuồn cuộn dưới bầu trời đêm!
Với tính toán và binh lực trong tầm tay của hai bên, hai đội quân này mới chỉ là đội ngũ tiên phong lần đầu gặp nhau, có thể vẫn chưa làm rõ mục đích. Trong khoảnh khắc tiếp xúc này, tình huống nâng cao sĩ khí đôi bên đến cực điểm, sau đó biến thành chém giết dây dưa, quả thực không thường thấy. Nhưng lúc phản ứng lại, đôi bên đều đã là thế cưỡi trên lưng cọp rồi.
Tổng cộng cũng có khoảng một ngàn binh sĩ đã tham gia vào trận hỗn chiến bi thảm trong đêm này, mà những người còn lại cũng không hề nhàn rỗi, bắn tên lẫn nhau, quấn vào nhau, tên có lửa hoặc chưa châm lửa lốm đốm lác đác bay loạn xạ. Phía người Nữ Chân bắn pháo rút lui trước, sau đó bên phía Hàn Kính cũng truyền lệnh rút lui, nhưng đã muộn rồi.
Chém giết hỗn loạn trong bóng tối sớm đã lan rộng. Sự hỗn loạn quy mô lớn dần dần chuyển thành đánh chớp nhoáng, ác chiến bằng hỏa lực theo quy mô nhỏ, các nhóm nhỏ. Trong đêm này, mấy nhánh đội ngũ dây dưa lâu nhất đại khái đã một đường giết ra bên ngoài mười dặm. Quân nhân bước ra từ Lữ Lương Sơn đối đầu với thợ săn bước ra từ Trường Bạch Sơn, ngay cả khi hai bên trở thành những nhóm nhỏ không có tổ chức, đều không hề mất đi sức chiến đấu trong vùng núi tối tăm. Suốt nửa đêm, chém giết đẫm máu giữa núi rừng, gần như đều chưa từng dừng lại trên con đường các bên tháo chạy, tìm kiếm đồng bạn và đại đội của mình.
Khi đã gần nửa đêm, đội quân tiếp ứng do Hoàn Nhan Lâu Thất phái tới đã đến, Hàn Kính suất lĩnh thủ hạ thản nhiên thối lui, đối phương cũng không chọn đuổi theo. Mà nhân mã của Hàn Kính sau khi lùi về sau vài dặm bèn dừng lại, dựng trại đóng quân, không định rời đi.
Đêm nay, sự náo nhiệt xảy ra ở phụ cận thành Diên Châu tiếp tục kéo dài suốt đêm. Mà đối với Ngôn Chấn Quốc, người suất lĩnh đại quân chín vạn lúc này vẫn đang vây thành mà nói, đối với việc xảy ra chuyện gì, vẫn là một sự mờ mịt ngơ ngác to đùng. Đến ngày thứ hai, bọn họ mới đại khái làm rõ được tối qua Táp Cáp Lâm đã xảy ra xung đột với một nhánh quân không biết tên nào đó, mà lai lịch của nhánh quân này, lờ mờ chỉ về hướng......trong núi mặt đông bắc.
Ngôn Chấn Quốc gọi mấy người phụ tá Long Chí Dụng, Mộ Văn Xương mở một cuộc họp trong doanh trại. Tuy rằng hắn là Chế trí sứ* của lộ Tần Phượng, nhưng một vùng lộ Tần Phượng, đa số vốn là địa bàn của Tây quân, điều này khiến hắn quyền vị tuy cao, nhưng thực tế địa vị không lớn. Khi người Nữ Chân giết tới, hắn được đằng này hỏng đằng kia, chạy cũng không chạy thoát, cuối cùng bị bắt giữ, bèn dứt khoát đầu hàng Nữ Chân, bị xua đuổi tới đánh thành Diên Châu, ngược lại cảm thấy sau này sẽ không còn đường lui nữa, trở nên thông suốt. Nhưng mà ở bên này thời gian dài như vậy, hắn vẫn rõ ràng về các thế lực khác nhau xung quanh mình.
*Chế trí sứ: được thiết lập vào năm thứ năm Đường Đại Trung, thời Tống sơ thường không có, nhiệm vụ phân chia quân vụ phòng thủ biên giới, kiểm soát trật tự địa phương.
- Tây Bắc lúc này, Chiết gia đã hàng, nếu không phải giả hàng, trước mắt người ra đây, sợ rằng chính là Hỗn Thế Ma Vương trong Lữ Lương Sơn đó, đội quân này hung hãn, sợ là có thể liều một trận với người Nữ Chân. Nếu như đến đây, chúng ta không thể không phòng bị từ trước.
Lúc này bên ngoài vẫn đang công thành, Ngôn Chấn Quốc tính tình thư sinh, nghĩ tới chuyện này, ít nhiều gì đều hơi đau đầu. Phụ tá Long Chí Dụng bèn an ủi:
- Đông chủ yên tâm, Hắc Kỳ quân đó tuy rằng dũng mãnh, nhưng hành động giết vua đủ để thấy bố cục của hắn có hạn. Người Nữ Chân quét sạch thiên hạ, khí thế nuốt chửng sơn hà, Hoàn Nhan Lâu Thất lại là danh tướng hiếm có, dùng binh ổn trọng, lúc này án binh bất động chính là hiện rõ cách thức của hắn. Nếu Hắc Kỳ quân đó thật sự tới, học sinh cho rằng chắc chắn khó địch lại đại thế Kim binh. Đông chủ chỉ cần yên lặng quan sát sự biến đổi là được.
Mục Văn Xương đó nói:
- Đại quân mười vạn chúng ta, thừa sức công thành, nếu chủ nhân đã lo lắng, thứ nhất, cố gắng nhanh chóng phá thành, như vậy, dù Hắc Kỳ quân có đến, thành Diên Châu cũng đã không thể cứu viện, nó không có Tây quân giúp đỡ, chiến nữa cũng vô ích; thứ hai, chúng ta dành ra hai vạn người bày trận ở phía sau, bày thế phòng ngự là được. Hắc Kỳ quân đó đích thực là Hỗn Thế Ma Vương, nhưng hắn người không đông, lại có đại soái Lâu Thất bên cạnh, nếu hắn muốn đối phó chúng ta, giải nguy cho Diên Châu, chỉ cần hơi dây dưa một chút, đại soái Lâu Thất há sẽ không nắm lấy cơ hội này……
Mục Văn Xương nói xong, Ngôn Chấn Quốc mỉm cười, gật đầu khen hay, sau đó phái tướng lĩnh phân ra hai vạn nhân mã, đóng quân ở phía sau trận doanh, để phòng ngự mặt đông có địch.
Lúc này là buổi chiều ngày hai mươi tư tháng tám, trận chiến tiến công và phòng thủ Diên Châu vẫn đang chém giết kịch liệt, ở phía sau phe công thành, lại phân ra quân trận hơn hai vạn người. Đầu thành Diên Châu, cảm nhận được cường độ công thành càng kịch liệt hơn, Chủng Liệt toàn thân đẫm máu lờ mờ phát giác được một vài chuyện gì đó đang diễn ra, sĩ khí trên đầu thành cũng theo đó mà chấn động.
Mà thời điểm chập tối, giữa chân núi phía đông, một nhánh quân đã nhanh chóng lao ra từ giữa núi. Nhánh quân này bước tiến nhanh chóng, cờ xí màu đen phần phật phấp phới trong gió thu, năm trung đoàn của Hoa Hạ quân, đội hình hơn một vạn ba ngàn người kéo dài miên man mấy dặm, đến bên ngoài núi, mới dừng lại nghỉ ngơi một lúc.
Lính cấp dưỡng phát màn thầu và canh thịt.
Trác Vĩnh Thanh là lính mới trong Hắc Kỳ quân, vốn chính là người Diên Châu, lúc này ngồi cạnh bờ ruộng, ăn màn thầu và uống canh ào ào, một hàng đồng bạn bên cạnh hắn đa phần cũng là tư thế như vậy. Sắc đêm dần xuống, nhưng mà xung quanh phóng mắt nhìn ra, trong đất trời hoang vu, bên đường đều là bóng dáng binh sĩ Hắc Kỳ quân, từng hàng từng nhóm phảng phất như căn bản không phải ở nơi hoang dã, hắn bèn cố nén những căng thẳng của mình xuống.
Hắc Kỳ quân thường ngày huấn luyện không ít, hành quân thời gian một ngày, đối với đám người Trác Vĩnh Thanh mà nói, cũng chỉ hơi cảm thấy mệt mỏi, nhiều hơn cả vẫn là cảm giác căng thẳng sắp tới chiến trường. Cảm giác căng thẳng này trên người lão binh cũng có, nhưng rất ít có thể nhìn ra, tiểu đội trưởng của Trác Vĩnh Thanh là Mao Nhất Sơn, thường ngày tốt tính, chất phác dễ nói chuyện, cũng rất quan tâm người khác, Trác Vĩnh Thanh khẽ hỏi hắn:
- Tiểu đội trưởng, mười vạn người là dáng vẻ như thế nào?
Mao Nhất Sơn đang cắm đầu ăn, nhìn hắn một cái:
- Ăn cho ngon, không nói chuyện.
Sau đó lại cắm đầu ăn thịt trong canh.
Tất cả mọi người đều lấy màn thầu vét sạch một lượt trong đáy bát, sau khi nghỉ ngơi một chút, đội quân lại khởi hành lên đường, đi thêm khoảng năm dặm nữa mới hạ trại, trên đường Mao Nhất Sơn nói với Trác Vĩnh Thanh:
- Cũng không khác mấy với một vạn người.
Trong màn đêm, bó đuốc trải dài, cùng bước tiến với quân nhân và đồng bạn, sự nhất trí như vậy kỳ thực khiến cho tâm trạng căng thẳng của Trác Vĩnh Thanh biến mất.
Ngoại trừ nghỉ ngơi cần thiết, Hắc Kỳ quân gần như không hề ngừng lại, ngày thứ hai, là đoạn đường hai mươi lăm dặm, đến chiều, Trác Vĩnh Thanh đã có thể lờ mờ nhìn thấy đường nét của thành Diên Châu, đằng xa phía trước, là người và quân trướng đầy khắp núi đồi, mà trên đầu thành Diên Châu, lờ mờ có thể thấy dấu vết màu đỏ màu đen hỗn tạp, đủ thấy sự khốc liệt của trận chiến công thành.
Nhánh quân của Trác Vĩnh Thanh nghỉ ngơi một lúc, phía trước, có một nhánh quân không biết bao nhiêu người đang chậm rãi tiến tới. Trác Vĩnh Thanh được gọi lên, đội quân bắt đầu bày trận, hắn đứng ở hàng thứ ba, nâng khiên, cầm đao, hai bên, trước sau người hắn, đều là bóng dáng của đồng bạn, giống như mỗi lần bọn họ huấn luyện, bày trận chờ đợi.
Bên cạnh, tiểu đội trưởng Mao Nhất Sơn đang khẽ dùng miệng thở ra một hơi thật dài, Trác Vĩnh Thanh bèn làm theo. Mà ở phía trước, có người hét lớn:
- Lời nói lúc xuất phát, còn nhớ hay không! Gặp phải kẻ địch, chỉ có hai chữ ——
Trác Vĩnh Thanh dừng lại một lúc, sau đó, có tia máu dâng lên trong mắt hắn, hắn dùng sức hét ra, một khắc này, cả quân trận đều đang hét:
- Hung! Tàn ——
Cả cánh đồng đều bị chấn động vang lên ong ong.
Hắn không biết bên cạnh mình có bao nhiêu người, nhưng gió thu đã nổi lên, khí cầu khổng lồ bay qua đỉnh đầu họ.
Trên thành Diên Châu, Chủng Liệt buông kính viễn vọng chất lượng kém trong tay mình xuống, khẽ nghi hoặc mà nhíu mày:
- Bọn họ……
Hai mươi lăm tháng tám, Hắc Kỳ quân chia binh hai đường, một nhánh tám ngàn người, hội họp với Hàn Kính ở mặt đông bắc thành Diên Châu, một vạn hai ngàn người sau khi hội họp, chậm rãi đẩy về phía quân doanh của người Nữ Chân. Đồng thời, hơn năm ngàn người của trung đoàn số Hai trung đoàn số Ba, triển khai đối đầu với đại quân công thành chín vạn do Ngôn Chấn Quốc suất lĩnh ở nơi chếch về phía nam.
Hoàn Nhan Lâu Thất ra lệnh cho đội quân của Ngôn Chấn Quốc phát động tiến công đối với Hắc Kỳ quân, Ngôn Chấn Quốc không dám làm trái, ra lệnh cho hơn hai vạn người tiến tới bên này. Nhưng mà trước khi giao chiến, hắn vẫn có chút chần chừ:
- Có phải nên phái sứ giả, đến chiêu hàng trước?
Phụ tá ngẫm nghĩ, trả lời:
- Lời này của đại nhân rất đúng, hợp với đạo lý tiên lễ hậu binh.
Lúc chạng vạng tối, bọn họ phái sứ giả ra, tới bên phía hơn năm ngàn người, mới đi được một nửa, nhìn thấy ba khí cầu khổng lồ bay tới, năm ngàn người bày trận tiến về phía trước. Mặt bắc, chủ lực hai quân đang đối đầu, tất cả động tĩnh, đều sẽ động một phần nhỏ mà ảnh hưởng đến toàn cục, tuy nhiên Hắc Kỳ quân một đường đánh chớp nhoáng đến đây căn bản không hề do dự, cho dù đối mặt với chiến thần Nữ Chân, bọn họ cũng không cho đối phương bất cứ thể diện nào.
Một quả khí cầu trong đó ném gói thuốc nổ xuống vị trí soái kỳ của hơn hai vạn người. Trác Vĩnh Thanh cùng đồng bạn bên cạnh lao về phía trước, triển khai chém giết theo dáng vẻ của tất cả mọi người. Khi màn đêm mênh mông bắt đầu nuốt chửng đất đai, máu và lửa bùng lên trên quy mô lớn……