Khí cầu khổng lồ bay cao trên bầu trời chạng vạng, Hắc Kỳ quân chậm rãi tiến lên, khi tiến vào phòng tuyến giao chiến, mưa tên như châu chấu vẫn xẹt ngang bầu trời, phóng ra đen kịt.
Bên phía Hắc Kỳ đánh trả tương tự.
Quân trận hàng ngàn hàng vạn người, hàng ngàn hàng vạn mũi tên, trải dài phạm vi mấy dặm. Trong biển người này, Trác Vĩnh Thanh nâng khiên của mình lên, phủ xuống đồng bạn đang bắn tên bên cạnh, sau đó bèn là âm thanh tách tách bộp bộp, có mũi tên bắn lên tấm khiên của hắn bị văng ra. Xung quanh là sự xôn xao kích động, có người hò hét, có người hét lên đau đớn, Trác Vĩnh Thanh rõ ràng có thể nghe thấy có người đang hét:
- Ta không sao! Không sao! Mẹ kiếp xúi quẩy……
Sau một hơi thở, tiếng hò hét truyền tới:
- Nhanh ——
Đồng bạn bên cạnh cơ thể căng cứng, sau đó, Trác Vĩnh Thanh lớn tiếng hét ra:
- Nhanh!
Một khắc này, mấy ngàn người đều đang hò hét, cùng lúc đó, cầm khiên, ra sức, bỗng nhiên chạy nhanh ra, tiếng bước chân trong nháy mắt giận dữ như thủy triều, đạp rung chuyển mặt đất trên trận tuyến dài đến mấy dặm.
- Giết ——
Tiếng hò hét dời non lấp biển, đối diện là trận địa hai vạn người, phân thành mấy nhóm trước sau, những mũi tên vừa rồi chỉ tạo thành một chút gợn sóng đối với mảnh biển người này, tầng tầng lớp lớp tướng lĩnh lĩnh binh đang hét lớn:
- Ngăn lại ——
Phía trước đội quân kết thành trận thuẫn rừng thương. Chủ tướng lĩnh binh bên này tên là Phàn Ngộ, không ngừng truyền lệnh phóng tên —— trái ngược với năm ngàn người xông tới, đội quân dưới trướng mình gấp gần năm lần đối phương, sau vòng đầu tiên bắn đồng loạt, cung tiễn vẫn có thể lần lượt bắn ra, nhưng mà vòng thứ hai thưa thớt không tạo ra quá nhiều ảnh hưởng. Hắn mở to mắt nhìn cảnh tượng này, hai hàm răng bất giác nghiến chặt, chân răng đau nhức.
Đây không phải là cách đánh chính thống, cũng căn bản không giống với đội ngũ của Vũ triều. Đội quân chỉ hơn một vạn người này sau khi nhảy ra khỏi núi, tiến thẳng đến chiến trường chính diện, sau đó trực tiếp mở cuộc tiến công chính diện đối với hai vạn binh của mình, và cả hơn bảy vạn người áp trận đằng sau bằng năm ngàn người đã tách ra. Loại khí thế không cần mạng này, càng giống quân đội của người Kim hơn. Tuy nhiên người Kim vô địch thiên hạ, là có đạo lý của họ. Nhánh quân đội này tuy rằng cũng có chiến tích lừng lẫy, nhưng mà……cũng không đến mức có thể ngang hàng với người Kim chứ.
Trước đó hắn đã nghĩ như vậy, nhưng ít nhất trong giờ khắc này, hành động kinh người mà đối phương bộc phát ra, khiến suy nghĩ trong lòng người ít nhiều có chút dao động:
- Chặn lại cho ta ——
Hắn quát ầm lên, đồng thời dặn dò thủ hạ, xem thử có thể dùng cường nỏ bắn hạ “yêu pháp” trên trời đó không. Phía trước trận hình, khoảng cách một tầm tên đã rút ngắn bằng không!
Tiếng ầm ầm, tiếng nổ vang kéo dài như thủy triều, đến từ sự va đập giữa các tấm khiên, đủ loại âm thanh hòa hét hòa vào thành một. Trong khoảnh khắc đến gần, thành viên phong tuyến của Hắc Kỳ quân cố gắng hết sức tránh né, để mình không phải va vào mũi thương đang đâm ra, người đối diện la hét điên cuồng, mũi thương rút đâm, người của hàng thứ hai húc lên. Tiếp đó là hàng thứ ba, Trác Vĩnh Thanh dùng hết sức lực tối đa đẩy lên người đồng bạn của mình!
- Aaaaaaaaaaaaa ——
Bước chân khỏe khoắn không ngừng đạp về sau, đẩy lên phía trước! Trận khiên giằng co trong chốc lát. Hàng thứ hai lên, La Nghiệp gần như cảm nhận được rõ ràng âm thanh cọ xát của quân trận đối phương lui về phía sau, kẻ địch phòng thủ tại chỗ không chống đỡ được xung lực trong chớp nhoáng này. Hắn hít sâu một hơi:
- Nào —— Một!
Người xung quanh đều đang chen chúc, nhưng âm thanh hưởng ứng vang lên lác đác lẻ tẻ:
-Hai ——
Lúc tiếng thứ ba vang lên, âm thanh của người một trung đoàn xung quanh này đã trở nên chỉnh tề. Bọn họ cùng lúc hét lớn:
- Ba ——
Tất cả mọi người đều đang dùng sức trong khoảnh khắc này!
Phía trước, tấm khiên và kẻ địch sau tấm khiên bị đẩy bay ra, La Nghiệp và tướng sĩ bên cạnh vung mạnh đao thép lên, soạt một tiếng thanh đao chém xuống, thân thương làm bằng gỗ Bạch Lạp bị chẻ gãy, bay trong không trung, La Nghiệp đã nhìn thấy ánh mắt của binh sĩ phía trước, xem ra cũng hùng hổ hung ác, mắt lộ ra huyết quang, chỉ là trong ánh mắt có thần sắc hoảng loạn —— vậy là đủ rồi.
Phát đao thứ hai của hắn bổ xuống, bên cạnh là vô số người đang tiến lên, giết vào đám người, trường đao chém trúng một tấm khiên, ầm một tiếng mạt gỗ bay lả tả, La Nghiệp ép lên phía trước, nhằm vào gương mặt kẻ địch đang phóng to trước mắt mà chém thêm một đao. Dưới ánh đao được tung ra bằng hết sức lực của mình, hắn gần như không cảm nhận được rào cản do xương người gây ra, cơ thể của đối phương chỉ rung lên một cái, máu xương bay tung tóe!
Đao dùng tốt thật……
Trong lòng hắn lóe qua một chút suy nghĩ như vậy, màu đỏ sền sệt đã lan tràn ra. Có người phát ra tiếng gào rống từ chỗ dã man nhất trong tận đáy lòng.
- Giết aaaaaaaaaaaa ——
Mặt giáp giới của cuộc chém giết đang lan tràn về phía trước như thủy triều cuồng nộ.
Một quả khí cầu ném gói thuốc nổ xuống, vang lên tiếng ầm vang chấn động gần cờ soái của Phàn Ngộ, một số binh sĩ nhìn thoáng về phía sau, Phàn Ngộ ngược lại không có việc gì, hắn lớn tiếng gào thét, ra lệnh cho binh sĩ xung quanh tiến lên, lệnh cho binh sĩ hàng đầu không được lùi, lệnh cho đội quân pháp lên trước, tuy nhiên ở tiên phong giao chiến, một làn sóng gợn máu thịt dài đến mấy dặm đang điên cuồng đẩy ra xung quanh.
Trác Vĩnh Thanh không ngừng tiến về phía trước, phía trước xem ra có rất nhiều người, bọn họ có người đang chống cự, có người bỏ chạy, dưới tình huống người người chen nhau, cực kỳ khó tăng tốc, có người bị đẩy ngã lăn trên đất, binh lính Hắc Kỳ cầm lấy trường thương đâm qua từng người một. Không lâu sau, Trác Vĩnh Thanh vung ra đao thứ nhất, một đao này vung lên không trung —— đó là một kẻ địch đang liều mạng muốn rút lui, nghiến răng nghiến lợi chém về bên này, Trác Vĩnh Thanh vẫn vung đao ra bằng tất cả sức lực như mỗi lần huấn luyện trước kia, kẻ kia đổ gục về phía sau, liều mạng rút lui, đồng bạn lao qua Trác Vĩnh Thanh, đâm trường thương vào bụng người đó, một đồng bạn khác thuận tay một đao chém kẻ địch này ngã xuống.
Thủy triều không ngừng đẩy về phía trước, mở rộng diện tích trên cánh đồng lúc hoàng hôn này, có người trực tiếp quỳ xuống, hét lớn:
- Ta tình nguyện hàng! Ta tình nguyện hàng!
La Nghiệp dẫn đội ép giết tới, vừa tiến lên, vừa hét lớn:
- Quay đầu chém giết, có thể tha chết!
Có người vẫn đang do dự, bèn bị hắn một đao chém lăn.
Đội quân phía sau quân trận chém lăn mấy tên bỏ chạy, trấn giữ biên giới chiến trường, nhưng không lâu sau đó, người bỏ chạy càng lúc càng nhiều, có binh sĩ vốn đang ở trung tâm đội hình, chạy ra hai bên đã muộn, mắt đỏ ngầu vung đao chém giết tới. Sau khi khai chiến chỉ vỏn vẹn chưa tới nửa khắc, sự tan rã của hai vạn người cuốn ngược tới như thủy triều, đội quân pháp trấn giữ được một hồi, mà sau đó không kịp bỏ chạy cũng bị thủy triều này nuốt chửng.
Phàn Ngộ trợn mắt há mồm nhìn hết thảy những thứ này, hắn nhìn nhìn phía sau, bên phía bản trận bảy vạn người đó, đám người Ngôn Chấn Quốc thiết nghĩ cũng đang trợn mắt há mồm mà nhìn, ngoài ra, còn có Chủng Liệt trên tường thành, thiết nghĩ cũng có cả Hoàn Nhan Lâu Thất ở bên đó. Hắn nghiến chặt răng, trong mắt đầy máu, phát ra một tiếng gào thét “Aaa —— ”, rồi sau đó dẫn theo cận vệ thúc ngựa chạy trốn về phía mặt nam của chiến trường.
Cùng với sự chạy trốn của Phàn Ngộ, bên phía đại doanh Ngôn Chấn Quốc kia, cũng có một đội ngựa lao ra, đuổi theo về phía Phàn Ngộ. Đây là kết quả của việc Ngôn Chấn Quốc giậm chân hò hét trong đội quân:
- Ta phải giết hắn! Ta phải giết hắn! Lập tức phái người bắt hắn về cho ta, sau trận chiến này, ta giết cả nhà hắn, ta phải giết cả nhà hắn ——
Ánh mắt đầy máu điên cuồng hò hét đã đại diện cho tâm trạng của Ngôn Chấn Quốc lúc này, công thành mấy ngày, tổn thất của đội quân dưới trướng hắn đều không tính là quá lớn, tuy nhiên dưới một trận chiến trước mặt, chớp mắt đã đón lấy sự tan rã của hai vạn người. Trong lòng hắn ngoại trừ hoang mang, không thể tin nổi ra, tận đáy lòng đã có hàn ý mơ hồ.
Sự tan rã của hai vạn người, chưa từng nhanh đến như vậy? Hắn có nghĩ cũng nghĩ không thông, Nữ Chân sở trường kỵ binh, quân đội Vũ triều tuy yếu, bộ chiến vẫn không được coi là kém, rất nhiều lúc kỵ binh Nữ Chân không muốn bỏ ra thương vong quá lớn, cũng đều là cưỡi ngựa bắn cung quấy rầy một hồi sau đó chạy mất. Nhưng ở ngay trước mắt này, bộ binh đối đầu bộ binh, chẳng qua chỉ một chút thời gian, đại quân đã tan rã, Phàn Ngộ bỏ chạy như kẻ điên. Cho dù đã bày ra trước mắt, hắn đều khó mà thừa nhận đây là sự thực.
Nhưng tan rã vẫn không phải là tệ hại nhất.
Trong đội quân tan rã đó lúc này, có một nửa chạy trốn về hai bên, đội quân của Hỗn Thế Ma Vương đối diện đương nhiên không tiện truy đuổi, nhưng vẫn có một lượng lớn bại binh bị kẹp vào giữa, lao đến chỗ này.
Những binh sĩ tan tác này cố nhiên không muốn quay đầu chém giết với quân tiên phong và bản trận, nhưng muốn tháo chạy sang hai bên đã hơi muộn rồi, Hắc Kỳ quân chém giết tới không những không dừng lại nghỉ ngơi, mà thế tiến tới đó thậm chí còn hung hăng hơn nhiều, hậu trận tạm thời biến thành tiền trận, xua đuổi đại quân Phàn Ngộ tan tác với một tư thế hình bán nguyệt, một đường giết tới.
Hai bên lúc này cách nhau không quá hai ba dặm, ánh tịch dương trên bầu trời đã bắt đầu ảm đạm, ba quả cầu bay khổng lồ đó, vẫn đang nhích tới gần. Đối với Ngôn Chấn Quốc mà nói, chỉ cảm thấy thứ trước mắt gặp phải, rõ ràng lại là một nhánh quân Nữ Chân hung tàn, những kẻ ngang ngược này đã không thể suy luận theo lẽ thông thường.
Hắn đã từng biết một chút chuyện về Tiểu Thương Hà, về Hỗn Thế Ma Vương đó, chẳng qua theo hắn thấy, cho dù đối phương có thể đánh bại Tây Hạ, nếu so sánh với người Nữ Chân, chung quy vẫn có khoảng cách. Nhưng đến tận một khắc này, áp lực mà người Tây Hạ từng đối mặt, đã thực sự ép xuống đầu hắn.
Sự xuất binh lần này của đối phương, hiển nhiên là nhắm tới chiến thần Nữ Chân Hoàn Nhan Lâu Thất đó, mặt bắc, một vạn hai ngàn người kia vẫn đang giằng co với quân tây lộ Nữ Chân với tư thế hùng hổ dọa người. Mà bên mình này, rất hiển nhiên, là phải bị xem như kẻ vướng víu mà quét sạch trước. Dùng năm ngàn người quét sạch mười vạn, thoạt nghĩ tới, rất căm phẫn rất uất ức, nhưng đối phương đều chưa từng thể hiện chút do dự nào.
Hơn nữa, bằng chiến lực mà đối phương đã tỏ rõ ý đồ cứng rắn đối đầu với người Nữ Chân để đánh giá, hai vạn người tháo chạy nhanh như vậy, mấy vạn người bên mình này có thể đánh lại đối phương hay không, hắn đích thực không có chút niềm tin nào cả.
Giống như thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ gặp tai vạ vậy.
Đương nhiên, bất luận tâm trạng thế nào, chuyện nên làm, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi miễn cưỡng đi làm, hắn một mặt phái người cầu viện Nữ Chân, một mặt điều động quân đội, phòng ngự phía sau đại doanh công thành.
Lúc này, đám người La Nghiệp đang xua đuổi bại binh gần sáu bảy ngàn người, đang lao tới bản trận của Ngôn Chấn Quốc với quy mô lớn. Hắn và đồng bạn bên cạnh vừa chạy, vừa hò hét:
- Hoa Hạ quân ở đây! Kẻ quay đầu chém giết, có thể tha chết! Kẻ còn lại giết không tha ——
Hai bên biển người, trung đoàn trưởng trung đoàn số Hai Bàng Lục An phái ra một số ít kỵ binh đuổi theo chém giết những bại binh muốn bỏ chạy về hai phía, phía trước, công sự phòng ngự của nơi đóng quân công thành vốn dĩ có chín vạn người tụ tập qua loa một cách kinh người, lúc này bèn phải chịu khảo nghiệm rồi.
Bên phía quân đội Nữ Chân, Hoàn Nhan Lâu Thất phái ra một nhánh quân ngàn người từ miền nam đến đốc chiến, Hắc Kỳ quân giằng co với hắn không hề khách khí, tiến tới giữa đại doanh công thành và đại doanh Nữ Chân, Hoàn Nhan Lâu Thất phái thêm một nhánh đội kỵ binh hai ngàn người nữa, bắt đầu tiến hành bắn nhanh quấy rối về bên này. Thành Diên Châu, đại quân Chủng gia đang tập kết, Chủng Liệt mặc giáp cầm mâu, đang sắp xếp và chuẩn bị cho việc mở cổng thành.
Hắn từng lôi kéo Hắc Kỳ quân, hy vọng đôi bên có thể kề vai tác chiến, bị đối phương từ chối, cũng cảm thấy không coi là bất ngờ. Nhưng chưa từng nghĩ tới, vào một khắc khi Hắc Kỳ quân lao ra từ trong núi, tư thế của họ lại dữ dội hung tàn đến như vậy —— bọn họ vậy mà muốn chính diện chiến đấu cứng rắn với Hoàn Nhan Lâu Thất.
Chỉ mới nghĩ thôi, đều cảm thấy máu nóng đang sục sôi thiêu đốt.
Đại phu trong nhà đi tới khuyên nhủ về vết thương của hắn, thuyết phục hắn phái người khác lãnh binh, Chủng Liệt chỉ cười ha hả.
- Nếu hôm nay bại, trên dưới cả thành Diên Châu, không có lý nào may mắn sống sót. Phò nguy định nan, da ngựa bọc thây, đại trượng phu nên có một ngày như vậy.
Hắn giơ trường kích lên:
- Người của Chủng gia, ai bằng lòng đi theo ta!?
Xung quanh truyền tới tiếng đáp lời.
Màn đêm buông xuống, mặt bắc, sự va chạm thăm dò của hai nhánh quân đang tiến hành tới lui, có thể nổ ra xung đột quy mô lớn bất cứ lúc nào.
Mà dưới chân thành Diên Châu, biển người lao vào nhau, mãnh liệt cuồn cuộn, khí cầu bay tới ném xuống thứ gì, Ngôn Chấn Quốc rời khỏi soái kỳ của hắn, vẫn đang không ngừng truyền lệnh:
- Giữ vững —— giữ vững cho ta ——
Mở đầu của trận chiến này, mười vạn người va chạm chém giết, đã hỗn loạn không thể tả xiết……