Dưới bóng đêm, trên cánh đồng mùa thu, ánh lửa lốm đốm đang trải dài dưới bầu trời bao la.
Chiến trường của mười vạn người, từ trên nhìn xuống gần như là quy mô của một tòa thành, doanh trướng dày đặc chi chít, nhìn thoáng qua không thấy điểm cuối, trong bóng tối và ánh sáng xen kẽ, đám người tập kết, xen lẫn như một đại dương thực sự. Mà sự xung phong của gần vạn người, cũng có cảm giác hung hãn không kém.
Năm ngàn người, đang xua đuổi hơn sáu ngàn bại binh, ép tới nơi đóng quân của bảy vạn người, giống như một cốc nước lạnh đổ vào dầu sôi.
—— Nổ tung rồi.
Bốn vạn người phòng thủ phía sau, vẫn còn hơn ba vạn người, đang đối diện với thành trì họ muốn tấn công. Mà cùng với sự xung phong của Hắc Kỳ quân, cổng thành Diên Châu cũng đã mở ra, quân đội của Chủng gia bắt đầu xuất hiện, dần dần, càng lúc càng nhiều, sau mấy lần sắp xếp đội hình, mở cuộc tấn công đối với bên này.
Đội kỵ ngàn người của Nữ Chân tiến xuống từ phía bắc, đe dọa ở bên rìa nơi đóng quân, cùng lúc đó, chủ lực Hắc Kỳ quân hơn một vạn người đâm xiên từ phía đông bắc tới, muốn giết vào giữa chủ lực Nữ Chân và đại quân của Ngôn Chấn Quốc với tư thế hùng hổ dọa người, lúc bước chân của một vạn hai ngàn người này chấn động mặt đất, cũng là một mảnh kinh người.
Mũi tên lửa bay lên không trung, đâu đâu cũng là biển người lan tràn, máy bắn đá dùng để công thành đang từ từ hoạt động trở lại, ném đá lên trời. Ba khí cầu khổng lồ vừa bay về phía Diên Châu, vừa ném các gói thuốc nổ xuống, âm thanh và ngọn lửa khổng lồ trong đêm đó cực kỳ kinh người.
Sau khi đến thành Diên Châu, vì để lập tức bắt đầu công thành, nên công sự phòng ngự ở nơi đóng quân của Ngôn Chấn Quốc, bản thân nó được làm một cách qua loa đại khái —— hắn không thể nào làm ra một thành trại phòng thủ cho mười vạn người. Do số lượng quân đội của mình lớn, cộng thêm người Nữ Chân áp trận, toàn bộ sức mạnh của đội quân đều đặt vào việc công thành, thật sự nếu có người đánh tới, nếu nói phòng ngự, đó cũng chỉ có thể là trận địa chiến. Mà lần này, một luồng sức mạnh được coi là số lượng đông đảo nhất trên chiến trường, quân đội của hắn đã thực sự rơi vào vũng lầy của thần tiên đánh nhau tiểu quỷ gánh vạ rồi.
- Hoa Hạ quân ở đây! Kẻ trở giáo chém giết không chết! Những kẻ còn lại giết không tha ——
- Không được tới đây! Đều là huynh đệ của mình ——
- Mẹ kiếp, tránh ra cho ta aaa ——
- Còn tới nữa là giết đấy ——
- Dù sao cũng là chết, lão tử kéo các ngươi cùng chết ——
Ở mặt đông, sáu bảy ngàn người bị năm ngàn Hắc Kỳ quân cưỡng chế xông vào bản trận của đại quân có thể là người chịu giày vò nhất. Bọn họ đương nhiên không muốn chém giết với bản trận, nhưng mà hung thần phía sau tốc độ cực nhanh, thủ đoạn tàn độc, không nhận hàng binh, cho dù có quăng binh khí vứt mũ giáp quỳ xuống đất đầu hàng, đối phương cũng sẽ chỉ chém một đao vào đầu, bại binh hai bên, số ít kỵ binh của Hắc Kỳ quân chạy nhanh xua đuổi. Mảnh sóng người cuộn trào mãnh liệt này, đã mất đi cơ hội chạy tan tác.
Mà ở phía trước, trận thế phòng ngự mấy vạn người, cũng không thể nào mở ra một lỗ hổng đề bại binh tiến vào trước. Đôi bên đều đang hò hét, trong khoảnh khắc cuối cùng khi bước vào khoảng cách một tầm tên, trong bại binh dâng trào vẫn có mấy nhánh tiểu đội đứng vững, chém giết tới Hắc Kỳ quân phía sau, rồi lập tức bị tan rã trong biển máu.
- Tránh ra! Tránh ra ——
- Lão tử cũng không cần mạng nữa ——
- Ngôn Chấn Quốc đầu hàng chó Kim, làm điều ngang ngược, các ngươi đào ngũ đi ——
- Hoa Hạ quân tới rồi! Đánh không lại đâu! Hoa Hạ quân tới rồi! Đánh không lại đâu ——
Tiếng người đang sôi trào kịch liệt trong sự xung đột, đối với một số người mà nói, đây chính là tiếng gào khóc cuối cùng của bọn họ.
Mặt tây, quân đội Chủng gia xung kích đã ngã xuống giữa những tảng đá khổng lồ và mũi tên bay, Chủng Liệt suất lĩnh đại quân, đã triển khai va chạm với biển người này, tiếng chém giết ầm ĩ. Bản thân chủ lực của Chủng gia cũng là lính tinh nhuệ đã trải qua khảo nghiệm, không hề sợ hãi sự tấn công như vậy. Thời gian trôi qua, chiến trường rộng lớn đều đang sụp đổ trong cuộc xung đột điên cuồng, đại quân bảy vạn của Ngôn Chấn Quốc như đang bị đun sôi trong ngọn lửa nấu chảy vàng và sắt. Ngôn Chấn Quốc thử cầu cứu người Nữ Chân, tuy nhiên phản hồi nhận được chỉ là nghiêm lệnh tử thủ của người Nữ Chân, tướng lĩnh Nữ Chân Táp Cáp Lâm dẫn binh tới đốc chiến, cũng không dám phái kỵ binh dưới trướng tham gia vào chiến trường mười vạn người có thể sụp đổ bất cứ lúc nào này.
Mặt bắc, cuộc chiến xảy ra không to lớn điên cuồng như vậy, trời đã tối, bản trận của người Nữ Chân sáng lên ánh lửa, không có động tĩnh. Tướng lĩnh Nữ Chân được Lâu Thất phái ra tên là Mãn Đô Ngộ, suất lĩnh hai ngàn đội kỵ Nữ Chân, vẫn luôn quấy rối xung quanh Hắc Kỳ quân bằng hình thức binh lính rải rác.
Những người Nữ Chân này rất điêu luyện trong việc cưỡi ngựa, theo nhóm ba hoặc năm người, có người cầm đuốc, gào thét tiến lên. Đội hình của họ không dày đặc, tuy nhiên đội ngũ hơn hai ngàn người giống như một đàn cá nhìn có vẻ phân tán nhưng lại linh hoạt, không ngừng bơi đến rìa chiến trận, khi đã áp sát bản trận của Hắc Kỳ quân, bọn họ châm lên mũi tên lửa, bắn rải rác lốm đốm về phía này, sau đó bèn nhanh chóng rời đi. Bên rìa đội hình của Hắc Kỳ quân giơ tấm khiên lên, cẩn thận chờ đợi, cũng có cung thủ đáp trả tương tự, nhưng cực kỳ khó để bắn trúng kỵ binh Nữ Chân với đội hình phân tán.
Trên sườn núi cách bản trận không xa, Hàn Kính suất lĩnh hai ngàn kỵ binh, từ đầu đến cuối luôn theo dõi nhánh quân đội Nữ Chân nhàn tản này, mà dưới sự bảo vệ của kỵ binh thỉnh thoảng hoạt động, một quả khí cầu hiện đang bay trên bầu trời, mấy con chiến mã đang kéo nó thay đổi vị trí bằng sợi dây thừng dài. Quả khí cầu này không bay cao, nhưng cũng đủ để quan sát, người quan sát bên trên thỉnh thoảng hò hét, hoặc bắn pháo hoa, thả ống tre xuống theo sợi dây thừng, báo cáo sự biến hóa của chiến cục. Trong quá trình bản trận của Hắc Kỳ quân tiến lên, hai ngàn tinh kỵ Nữ Chân đó nhiều lần quấy rối, đều muốn tìm được cơ hội xông tới bắn tên vào khí cầu bên này, nhưng lần nào cũng bị đội quân của Hàn Kính chặn lại.
Bản trận Hắc Kỳ quân, tướng sĩ ở bên rìa giơ tấm khiên lên, sắp xếp trận hình, đang cẩn thận dịch chuyển. Giữa trận, Tần Thiệu Khiêm nhìn xem tình hình bên phía đại doanh Nữ Chân kia, ra hiệu cho bên cạnh, mộc pháo và thiết pháo được tháo từ trên ngựa thồ xuống, lắp bánh vào đẩy lên phía trước. Phía sau, trên chiến trường chém giết gần mười vạn người có ánh lửa to lớn, nhưng nơi đó chưa từng là trọng tâm, kẻ địch nơi đó đang sụp đổ. Thứ thật sự quyết định tất cả, vẫn là đại quân Nữ Chân hơn vạn trước mặt này.
Ngay trong quá trình Hắc Kỳ quân bắt đầu tiến công tới quân doanh Nữ Chân, một khắc nào đó, ánh lửa sáng bừng lên. Đó không phải là một chút ánh sáng, mà là trong chớp mắt, đại doanh Nữ Chân vốn dĩ trầm mặc trên sườn đồi đối diện kia, tất cả ánh lửa đều đều đang bốc cao.
Hắc Kỳ quân không sợ chiến đấu, Hoàn Nhan Lâu Thất tương tự cũng không sợ chiến đấu.
Ngay sau đó, người Nữ Chân đã hành động.
....................
Phía đông nam, đội quân chống cự của Ngôn Chấn Quốc đã sụp đổ.
Mọi người hò hét tháo chạy, chạy tán loạn như ruồi mất đầu. Có người lựa chọn đào ngũ, hô lớn khẩu hiệu, bắt đầu múa đao xung phong liều chết về phía người mình, nơi đóng quân rộng lớn lan tràn, tình thế loạn đến mức như nước sôi sùng sục.
Chạy trốn sớm đã xuất hiện, càng có nhiều người là trong nhất thời vẫn không biết nên chạy đi đâu, năm ngàn Hắc Kỳ quân đã giết tướng tới, đi đến đâu cũng dấy lên gió tanh mưa máu, sự kháng cự tan rã tầng tầng lớp lớp. Trong lúc xung phong, Trác Vĩnh Thanh theo chân Mao Nhất Sơn, không thể giết được ai, người kháng cự có, nhưng kẻ đầu hàng cũng thật sự quá nhiều, một số người theo chân Hắc Kỳ quân xung phong giết tới phía trước, cũng có tướng lĩnh hiên ngang lẫm liệt, nói bọn họ coi thường Ngôn Chấn Quốc hàng Kim, sớm đã có ý đào ngũ. Trác Vĩnh Thanh chỉ chém một người trong lúc hỗn loạn, nhưng không giết chết đối phương.
Khí tức của máu và lửa hun đến đáng sợ, người thật sự là quá nhiều rồi, sau mấy bận xung phong chém giết, khiến người ta choáng váng đầu óc. Trác Vĩnh Thanh dù sao cũng coi như lính mới, cho dù thường ngày huấn luyện rất nhiều, nhưng đến lúc này, tinh thần khẩn trương cực độ đã hao kiệt tâm sức, lúc lao tới bên cạnh một chỗ chất đống vật phẩm, hắn khẽ dừng lại, vịn vào một cái rương gỗ nôn khan mấy tiếng, lúc này, trong bóng tối không xa, hắn nhìn thấy có người động đậy.
Đó là một binh sĩ ẩn nấp, hắn và Trác Vĩnh Thanh nhìn nhau một cái, khựng lại ngay đó, một khắc sau, binh sĩ kia “Aaa ——” một tiếng, vung đao nhào tới.
Trong tích tắc ánh đao bổ xuống trước mặt, Trác Vĩnh Thanh nghiến chặt răng, vô thức vung lên trường đao như động tác huấn luyện thường ngày, cơ thể hắn lùi về sau một chút, sau đó toàn lực chém ra phía trước. Máu tươi sền sệt ập vào mặt hắn, xác chết đó nhào ra ngoài, Trác Vĩnh Thanh đứng đó, thở hổn hển hồi lâu, máu tươi trên mặt khiến hắn buồn nôn muốn ói, hắn quay đầu nhìn xác chết dưới đất, ý thức được, một đao vừa nãy kia, thực ra là lướt qua trước mặt hắn.
Đám người cách đó không xa xông xáo, có người đang hét lớn:
- Ngôn Chấn Quốc đâu?! Ta hỏi ngươi Ngôn Chấn Quốc ở đâu —— dẫn ta đi!
Trác Vĩnh Thanh nghiêng nghiêng đầu, giọng nói này là đại đội trưởng La Nghiệp, thường ngày đều có vẻ văn nhã, cởi mở, nhưng có một biệt hiệu là La Điên, lần này lên chiến trường, Trác Vĩnh Thanh mới biết tại vì sao, phía sau cũng có đồng bạn của mình lao qua, có người nhìn thấy hắn, nhưng không ai để ý xác chết dưới đất. Trác Vĩnh Thanh lau đi máu trên mặt, đi qua theo hướng tiểu đội trưởng của mình.
Khi Hắc Kỳ quân xuyên qua thành Diên Châu từ phía đông nam sang phía tây, Chủng Liệt suất lĩnh quân đội vẫn đang chiến đấu ác liệt ở phía tây, nhưng kẻ địch đã bị giết tới không ngừng lùi về sau. Quân đội hơn vạn người đối đầu với mấy vạn người, hơn nữa không lâu sau đó, đối phương đã hoàn toàn tan rã, Chủng Liệt đánh tới mức cực kỳ sảng khoái, chỉ huy đội quân tiến lên phía trước, gần như muốn hô lớn đã ghiền.
Sau đó, khói hiệu cảnh báo xuất hiện trên tường thành, tiếng vó ngựa ập đến từ phía bắc!
Nhánh kỵ binh Nữ Chân đột ngột giết tới này phóng tên ra, bắn chính xác vào bên cánh Chủng gia quân vì tấn công mà chưa kịp bày ra thế trận phòng ngự, đội kỵ ngàn người vẫn đang tăng tốc, Chủng Liệt ra lệnh cho kỵ binh của mình lao vào đánh chặn, nhưng đã chậm hơn một bước. Đội kỵ Nữ Chân ngàn người đó chia thành hai nhóm trong lúc xung kích, một đội bốn trăm người trong đó vừa bắn tên vừa lao tới kỵ binh Chủng gia đang vội vã xông lên, một đội sáu trăm kỵ binh khác đã xông vào chỗ yếu đằng sau Chủng gia quân, dùng đao thép và tên xé ra một lỗ hổng.
Mé sau Chủng gia quân nhanh chóng thu lại, sáu trăm kỵ binh kia sau khi xung phong tới thì gấp rút xoay trở về, bốn trăm kỵ binh và kỵ binh Chủng gia thì lượn vòng bắn lẫn nhau, lướt qua trước trận của đội quân Ngôn Chấn Quốc, hội tụ với sáu trăm kỵ binh cách đó không xa. Sau khi một ngàn kỵ binh này sát nhập, lại bắn thoảng qua một vòng tên, rồi nghênh ngang rời đi.
Một lần tấn công chớp nhoáng này của Táp Cáp Lâm, tuy rằng không thể vãn hồi đại cục, nhưng cũng khiến cho Chủng gia quân tăng thêm mấy trăm thương vong, trong nhất thời phấn chấn sĩ khí một phần quân đội dưới trướng Ngôn Chấn Quốc. Mà chính trong lúc Hắc Kỳ quân đang một đường giết xuyên tới này, mặt bắc, ánh lửa đã sáng lên.
Kỵ binh Nữ Chân lao ra khỏi đại doanh như thủy triều, bọn họ mang theo một chút ánh lửa, nhìn trong đêm tối, giống như hai con trường long, đang mênh mông cuồn cuộn vây quanh bản trận của Hắc Kỳ quân. Không lâu sau đó, những mũi tên từ mọi hướng rơi xuống như mưa!
Binh sĩ Hắc Kỳ quân tay cầm khiên chắn, sống chết phòng thủ, âm thanh leng keng không ngừng vang lên. Một mé khác, hai ngàn kỵ binh do Mãn Đô Ngộ suất lĩnh cũng đang vòng tới như rắn độc, lúc này, Hắc Kỳ quân tụ tập, người Nữ Chân phân tán, mũi tên đánh trả đối với bọn họ, ý nghĩa không lớn.
Trong quân trận, Tần Thiệu Khiêm nhìn vào đội kỵ Nữ Chân đã sắp hình thành hình bán nguyệt khổng lồ trong bóng tối, hít sâu một hơi......
Chiến tranh, khai hỏa từ đây ——