Hai mươi lăm tháng tám năm Kiến Sóc thứ hai, đến đêm vào khoảng giờ Tuất hai khắc, va chạm lần thứ nhất giữa Hắc Kỳ quân và quân tây lộ Nữ Chân, đã xảy ra ở giữa đồi núi phía đông bắc thành Diên Châu.
Hai bên giao chiến lần đầu nên chiến thuật tác chiến cũng không quá hoa mỹ. Với ánh lửa rực sáng bất ngờ của đại doanh Nữ Chân, tinh kỵ Nữ Chân cuồn cuộn bao vây tới như dòng nước, khí thế này đích thực đã đạt tới đỉnh cao trong nháy mắt, nhưng mà đối diện với cảnh tượng như vậy, mọi người trong Hoa Hạ quân cũng chỉ căng thẳng trong chốc lát, khi mũi tên bay ra, rơi xuống như mưa, binh sĩ vòng ngoài cũng đã sớm nâng khiên chắn lên, để mũi tên từ trên không rơi xuống soạt soạt trên khiên chắn theo tư thế đã sớm huấn luyện vô số lần.
Lúc này, trống trận đã nổi lên. Trận hình đội quân tiến lên, giãn ra về phía trước, bước tiến không tăng quá nhanh, nhưng kiên định và uy nghiêm. Trung đoàn số Một do Hà Chí Thành suất lĩnh ở phía trước, trung đoàn số Bốn do Tôn Nghiệp ở cánh trái và phía sau, hơn hai ngàn bộ binh của Lữ Lương Sơn bên phải, chính giữa trộn lẫn đội ngũ trang bị của trung đoàn đặc chủng. Phía đông nam chiến trường, hai ngàn kỵ binh do Hàn Kính suất lĩnh đã phát động bước tiến, đón lấy kỵ binh do Mãn Đô Ngộ suất lĩnh.
Phía nam, đại quân của Ngôn Chấn Quốc đã gần sụp đổ toàn tuyến, trên chiến trường to lớn chỉ còn hỗn loạn. Tiếng trống trận phía bắc kinh động màn đêm, sự chú ý và ánh mắt của rất nhiều người đều bị thu hút qua đó. Ba quả khí cầu trên bầu trời đã đang bay qua tường thành Diên Châu, binh sĩ trên khí cầu nhìn về chiến trường từ xa xa. Nếu như nói mũi tên mà kỵ binh người Nữ Chân bắn ra giống như thủy triều ập tới, vậy Hắc Kỳ quân lúc này giống như một con thuyền khổng lồ chống lại thủy triều, nó phá vỡ con sóng, kiên định tiến tới nơi đóng quân của người Nữ Chân trên sườn núi nhỏ kia.
Trận kỵ binh bắn tên ra vẫn đang lan rộng khuếch tán. Phía đông nam, kỵ binh của Hàn Kính và kỵ binh của Mãn Đô Ngộ bắt đầu bắn tên lẫn nhau, phía nam, khí cầu do đội ngựa kéo tiến gần đến hậu trận của Hoa Hạ quân. Mấy ngàn tinh kỵ Nữ Chân ra từ đại doanh đã chạy tới hai cánh, mà quân trận của Hoa Hạ quân như vật sống khổng lồ, cũng đang không ngừng biến dạng. Trận khiên bố trí chặt chẽ, mũi tên cũng không ngừng được bắn sang đội kỵ Nữ Chân ở đằng xa từ trong đội hình để phản công, nhưng cả đội ngũ, vẫn không ngừng một khắc nào mà đẩy tới đại doanh Nữ Chân.
Lấy bộ binh đối kháng kỵ binh, về mặt chiến pháp, không có nhiều thứ để lựa chọn. Trong tình huống kỵ binh hành động nhanh chóng đồng thời trận hình phân tán, số người ngang nhau, độ chính xác khi bắn tên của bộ binh quá thấp, nhưng kỵ binh không có giáp trụ và khiên chắn, bắn từ xa tuy rằng có thể tạo áp lực, đối đầu với trận hình nghiêm ngặt, thứ có thể dựa vào chỉ là quyền chủ động mà thôi.
Đây là trạng thái bình thường của kỵ binh Nữ Chân đối đầu với quân đội Vũ triều. Quân đội Vũ triều thường sử dụng chiến thuật co cụm để ép lùi đối phương, sau đó báo cáo tỷ lệ thắng lên trên, cuối cùng tỷ lệ thắng vậy mà tích tụ lên đến tám mươi phần trăm, tuy nhiên một khi kỵ binh Nữ Chân nhắm chuẩn thời cơ quyết định xung phong, quân đội Vũ triều cho dù là trận hình hoàn chỉnh, trong cuộc chém giết liều mạng cũng luôn thất bại thảm hại. Điều này không liên quan gì đến chiến pháp, thuần túy là kết quả do một đội quân không có ý chí quyết tử lên chiến trường dẫn tới mà thôi.
Nhưng mà, Hoa Hạ quân không giống vậy……
………………..
Ầm!
Ầm!
Ầm ầm!
Từng tiếng trống kèm theo tiếng bước chân tiến lên phía trước làm rung chuyển cả bầu trời đêm. Xung quanh là những mũi tên như hạt mưa, mang theo điểm sáng của ánh lửa bay và rơi xuống từ hai phía, con người như đang ở dưới đáy cốc mưa tên.
Tiếng truyền lệnh, tiếng quân quan la hét tiếp nối nhau vang lên từng hồi một, có lúc, thậm chí sẽ nghe được tiếng cười một cách vô cùng hoang đường.
Cờ xí Hắc Kỳ phần phật phấp phới, Tần Thiệu Khiêm cưỡi trên ngựa, thỉnh thoảng quay đầu quan sát tình hình xung quanh. Binh sĩ Hắc Kỳ quân đầy khắp núi đồi đều đang tiến lên theo đơn vị đại đội, đằng xa là đội kỵ Nữ Chân mênh mông cuồn cuộn. Đội ngựa đang kéo khí cầu cũng đã tiến lên từ phía sau.
Không có một con mắt, có đôi lúc rất bất tiện.
Hắn đang nhíu mày, không ai biết, trong tâm trạng căng thẳng đang nổi lên của hắn lúc này, lại lóe qua một suy nghĩ như vậy.
Khi con người ta căng thẳng, đôi khi sẽ lóe lên một số cảm xúc không hợp với thời điểm. Nữ Chân……đây không phải lần đầu tiên hắn đối mặt với người Nữ Chân. Trong mấy trận chiến vừa qua, sự bi thảm đó……không thể nói là trận chiến bi thảm, chỉ có thể nói là tan tác và tàn sát bi thảm, vô số tiếng kêu la thảm thiết bên ngoài thành Biện Lương dường như vẫn đang quanh quẩn trong đầu hắn, cuộc đấu tranh tuyệt vọng đó. Mỗi lần vào lúc này, gương mặt của phụ thân, mái tóc hoa râm đó sẽ lóe qua trước mắt hắn, và cả gương mặt của huynh trưởng……
Trong nhà, hắn không được tính là sự tồn tại kiểu trụ cột, huynh trưởng mới là người kế thừa y bát và học thức của phụ thân, bản thân hắn được mẫu thân cưng chiều, lúc thiếu niên tính tình lông bông khác người. Cũng may có phụ thân và huynh trưởng chỉ dạy, cũng không đến nỗi quá không hiểu chuyện. Con đường văn mạch trong nhà phụ thân và huynh trưởng phải đi đến cuối cùng, chính hắn bèn đi tòng quân, một là phản nghịch, hai là cũng bởi vì sự kiêu ngạo trong lòng, nếu đã tự biết không thể vượt qua huynh trưởng trên con đường văn nhân, bản thân cũng không thể quá kém cỏi mới được.
Nếu như nói một nam nhân luôn nhìn bóng lưng của một nam nhân khác để tiến về phía trước, ý nghĩ trong lòng hắn ban đầu, có lẽ cũng là hy vọng một ngày nào đó, trên một phương hướng khác, trở thành một người như phụ thân vậy. Chỉ đáng tiếc, sự thối nát của quân đội, bè lũ xu nịnh của đồng liêu, rất nhanh đã khiến những suy nghĩ trong lòng hắn bị chôn vùi.
Vũ triều phồn hoa đó, ca vũ thái bình, quân đội có vấn đề thì có sao chứ? Nạn thổ phỉ vẫn bị trấn áp xuống rồi. Sự thăng tiến của hắn trong quân đội không phải là không có sự giúp đỡ của mối quan hệ với phụ thân và huynh trưởng, nhưng vậy thì sao, thật sự nếu như thiên hạ thái bình, cứ sống như vậy cả đời cũng không sao cả —— nhưng dù sao thiên hạ cũng không thái bình.
Người Nữ Chân nam hạ, ép sức nặng xuống. Hắn dẫn theo đồng bạn đáng tin tưởng bên cạnh xung kích một cách tuyệt vọng, thứ nhìn thấy vẫn là đồng bạn chết thảm, người Nữ Chân như thế bẻ cành khô, cũng may sau đó có hùng tài như Lập Hằng, có phụ thân và huynh trưởng đấu tranh, và cả sự hy sinh của càng nhiều người, đánh lui được Nữ Chân lần thứ nhất.
Một lần đó, bản thân cho rằng sẽ có hy vọng……
Mà lần này, chính mình dẫn theo một nhánh đội ngũ không giống trước lần nữa giết tới tiền trận của người Nữ Chân. Lần này không có Vũ triều, không có phụ thân và huynh trưởng, không có hàng ngàn hàng vạn lê dân bá tánh ở sau lưng, không có danh phận đại nghĩa, chẳng có gì cả.
Nếu phụ thân và huynh trưởng còn sống, có lẽ sẽ không thích trạng thái hiện giờ của mình cho lắm, có lẽ cũng không thích nổi Lập Hằng. Nhưng bọn họ chung quy đã không còn nữa.
Một con mắt mất đi, trời đất đều khác cả……
Tiền trận của đội quân hung hãn xông tới chính diện đại doanh của người Nữ Chân, trận thuẫn tiến về phía trước, trong đại doanh Nữ Chân, có ánh lửa sáng lên, một khắc sau, trận mưa tên với ngọn lửa bốc lên bầu trời.
Hạt mưa lửa ào ào rơi xuống, trận thuẫn chặt chẽ đó lù lù bất động, đã là cuối thu rồi, mưa tên lốm đa lốm đốm đốt cháy cỏ khô trên đất.
Lưu Thừa Tông phất tay, trận pháo tiến lên phía trước.
Nếu như nói trong sự đối đầu chốc lát này, người Nữ Chân biểu hiện ra là nhanh như gió và lướt như lửa, vậy Hoa Hạ quân biểu hiện ra bèn là chầm chậm như rừng và bất động như núi. Đón lấy mưa tên và quấy rối, trực tiếp đẩy đối phương đến nơi bắt buộc phải cứu, trực tiếp nổ tung cửa lớn của ngươi, kỵ binh cứ việc chơi là được!
Lúc này, trên một góc tường vây của đại doanh Nữ Chân, Hoàn Nhan Lâu Thất yên lặng nhìn cảnh tượng này. Hỏa khí và đèn Đại Khổng Minh đó của đối phương, hắn đều có hứng thú, mắt thấy đối phương đã giết tới gần, hắn nói một câu với cận vệ bên cạnh:
- Đây đích thực là đội quân Vũ triều có tính xâm lược nhất mà ta từng thấy.
Trong quân trận Hoa Hạ quân, Tần Thiệu Khiêm ngẩng đầu, khẽ nhíu mày, nói:
- Đợi đã……
Trên bầu trời phía sau quân trận đột nhiên biến đổi, một con Hải Đông Thanh bay từ bóng đêm tới né tránh mưa tên, cào ra một lỗ hổng trên tường ngoài của khí cầu, bởi vì bay không cao, khí cầu đang chầm chậm rơi xuống.
Phía trước trận hình, binh sĩ nhìn thấy cảnh tượng này đốt ngòi nổ, hỏa pháo bắn ra xé nát bầu trời đêm, trong phút chốc, vô số ánh lửa nổ tung vang lên, chấn động mặt đất! Hoàn Nhan Lâu Thất đứng ở bên bức tường gỗ lần đầu tiên chứng kiến uy lực của hỏa pháo, hắn dùng nắm đấm đập vào tường gỗ trước mặt, đột ngột quay người, bỏ đi.
………………..
Ánh lửa bốc lên cùng với tiếng nổ, đứng phía trước đội hình, Trần Lập Ba dường như có thể cảm nhận được sự rung chuyển mà cánh cửa doanh trại bằng gỗ đó phải chịu đựng. Hắn là đại đội trưởng đại đội Ba tiểu đoàn Một trung đoàn Một dưới trướng Hà Chí Thành, đứng hàng thứ hai trong trận khiên, đồng bạn dày đặc chi chít bên cạnh đều đã nắm chặt đao. Nhìn thấy cảnh tượng vụ nổ, đồng bạn bên cạnh nghiêng nghiêng đầu, Trần Lập Ba rõ ràng thấy được động tác nghiến răng của đối phương.
- Kỵ binh lợi hại thì đã làm sao, tấn công địch tất phòng thủ, kỵ binh Nữ Chân có nhiều đi chăng nữa cũng không đến nỗi không có quân nhu, xem Hoàn Nhan Lâu Thất hắn làm thế nào.
- Khó khăn nhất ở phía sau, không được lơ là thiếu cảnh giác. Nếu như dựa theo kiểu đã giảng bài……ớ……
Trần Lập Ba khẽ sững sờ, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, lập tức lắc lắc đầu, không đến mức đó đâu……
Lúc này, hỏa pháo đã bắn xong, một nửa cửa doanh trại của đại doanh Nữ Chân phía trước đã bị đánh sập, còn lại vẫn đang bốc cháy ngùn ngụt, lung lay muốn đổ. Binh sĩ xung quanh đều đã ngầm hít thở, chuẩn bị sẵn sàng để xung phong. Một khắc sau, mệnh lệnh đột nhiên truyền tới, đó là tiếng hò hét của một binh sĩ truyền lệnh có giọng nói to:
- Truyền lệnh cho các bộ, giữ vững!
Trần Lập Ba ngẩng đầu, ánh mắt nhìn sang bên trên tường gỗ không xa:
- Đó là cái gì!
Phịch một tiếng, có binh sĩ Nữ Chân ném một cái thùng gỗ xuống, sau đó bèn nhìn thấy từng cái thùng gỗ bị đẩy xuống trên tường doanh trại dài miên man, có cái lăn xuống dốc, có cái trực tiếp đập nát xuống đất, chất lỏng màu đen đổ ra đầy đất, chỉ một lúc sau hơi thở gay mũi truyền tới. Sườn đồi này không tính là dốc, chất lỏng màu đen đó cũng không đến nỗi lan tới bên ngoài khoảng cách một tầm tên chỗ Hoa Hạ quân đang đứng, nhưng một lúc sau, ngọn lửa bùng cháy dữ dội, thứ lan tới trước mắt Hắc Kỳ quân, đã là một bức tường lửa khổng lồ.
Đó là dầu hỏa.
Trong đại doanh Nữ Chân, Hoàn Nhan Lâu Thất đã xách thương lên ngựa, binh sĩ Nữ Chân ném dầu hỏa đi chạy về chiến mã của mình, tiếng kèn hiệu vang lên, tiếng kèn hiệu đó ngân vang lanh lảnh, là tín hiệu người Nữ Chân bắt đầu săn bắt chém giết. Phía nam, tổng cộng bảy ngàn kỵ binh Nữ Chân đã nghe thấy tín hiệu, bắt đầu đảo ngược và hợp nhất, tạo thành một đợt triều cường khổng lồ.
Hơn hai ngàn người ở hậu trận Hoa Hạ quân, đột nhiên bắt đầu rút gọn trận hình, khiên chắn trước mặt hung hăng cắm xuống đất, phía sau dùng thiết bổng chống đỡ, mọi người chen chúc lại với nhau, dựng nên trận thương như rừng, ấn xuống cán thương, cho đến khi chen chúc đến mức không thể nhúc nhích nữa.
Trung trận, bên cánh của đội quân đã bắt đầu tràn về, binh sĩ của trung đoàn đặc chủng đẩy đại pháo điên cuồng trở về. Mà bảy ngàn kỵ binh Nữ Chân đã hợp thành thủy triều, mưa tên ngập trời mà đến.
- Giữ vững.
Tiếng hò hét to lớn, cuồng loạn ——
Quay ngược thời gian một chút, trước khi bắn pháo. Tần Thiệu Khiêm ngẩng đầu nhìn bầu trời kia, nhìn ra ánh lửa lốm đốm đằng xa, khẽ nhíu mày:
- Đợi đã……
Hắn nói.
- Số lượng tên quá ít rồi……
Đây là lần đối kháng đầu tiên giữa Hắc Kỳ quân và người Nữ Chân, tất cả mọi cân nhắc chiến lược, đều dựa trên tiền đề chiến lực siêu phàm gần như thiên hạ vô địch của người Nữ Chân, bọn họ có sự tự tin và kiêu ngạo của bản thân mình, mà Hoàn Nhan Lâu Thất, càng có chiến tích gần như chói lọi nhất trong toàn thiên hạ. Nhưng Hắc Kỳ quân không có lý do để lùi bước —— bởi vì căn bản không thể lùi bước, trong tình huống có hỏa pháo, bên phía Hắc Kỳ quân cũng kiên quyết chọn cách đánh cứng rắn nhất, mọi người tính toán rất nhiều loại tình huống có thể gặp phải, nhưng luôn có một số chuyện, là khó có thể tưởng tượng được.
Hoàn Nhan Lâu Thất thực sự coi Hắc Kỳ quân là đối thủ để cân nhắc, thậm chí là dự phòng hỏa khí và khí cầu với mức độ coi trọng vượt xa tưởng tượng, trước khi đối đầu lần thứ nhất, đã rút đi toàn bộ quân nhu và bộ binh của nơi đóng quân……
Tấn công địch tất thủ, nhưng nghĩ ngược lại, hắn không thủ thì sao?
Bên phải tiền trận, tiếng vó ngựa đã truyền tới, không chỉ dưới sườn núi, còn có một bên của đại doanh Nữ Chân đang bùng cháy kia, một nhánh kỵ binh đang vòng qua bên mé mà ra, lần này, người Nữ Chân dốc toàn lực tới rồi.
Trần Lập Ba bỗng dưng bật cười, hắn nói với thuộc hạ xung quanh:
- Quả nhiên không đơn giản như vậy.
Người bên cạnh vẫn đang ngơ ngác, tiếp đó cũng cười ha hả theo.
- Biến trận.
Trận khiên dày đặc bắt đầu thay đổi phương hướng, rừng thương bị ép xuống, cự mã làm bằng sắt đơn giản được đẩy ra trước trận! Có người hò hét:
- Chúng ta là gì!?
Vô số người hò hét
- Hoa! Hạ!!!
Lúc này, trên sườn dốc là tường lửa bốc cháy ngùn ngụt lan tới, không xa dưới sườn dốc, bảy ngàn kỵ binh Nữ Chân đã hình thành thế tấn công, trước không có đường, sau có truy binh rồi.
Trần Lập Ba thở ra một hơi trong lồng ngực, nụ cười trở nên dữ tợn:
- Bọn Nữ Chân ngu xuẩn……
Hắn nghĩ.
Phía trước, thế tấn công của đội kỵ Nữ Chân, đã càng lúc càng rõ ràng.
……
Hình thành va chạm.