Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 909 - Chương 909: Thiết Hỏa 9

Chương 909: Thiết hỏa 9 Chương 909: Thiết hỏa 9

Gió thu tiêu điều, tiếng trống trận nổ vang như mưa, trong ngọn lửa lớn cháy phừng phừng, không khí ban đêm đều tạm thời gần như cô đặc. Tiếng vó ngựa của người Nữ Chân chấn động mặt đất, tiến về phía trước, nghiền ép tới như thủy triều cuồng nộ. Hơi thở xuyên qua da thịt, tầm nhìn đều giống như bắt đầu hơi méo mó.

Giống như có một khoảng thời gian chân không tạm dừng yên tĩnh trước khi tiếp xúc.

Hậu trận Hắc Kỳ quân, Bảo A Thạch đè chặt cán thương, mở to miệng, thở ra chất khí một cách vô thức. Da đầu hắn hơi tê rần, mí mắt cũng đang liều mạng giật giật, tai không nghe thấy âm thanh bên ngoài nữa, phía trước, dã thú Nữ Chân đã tới.

Đây không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy người Nữ Chân, trước khi gia nhập vào Hắc Kỳ quân, hắn không phải là cư dân vốn sống ở Tây Bắc. Bảo A Thạch từng là người Thái Nguyên, lúc Tần Thiệu Hòa trấn thủ Thái Nguyên, cả một nhà Bảo A Thạch đều ở Thái Nguyên, hắn từng lên thành tham chiến, lúc thành Thái Nguyên bị phá, hắn dẫn theo người nhà chạy trốn, thê nhi may mắn sống sót, lão mẫu thân chết bởi họa binh trên đường. Hắn từng thấy cảnh tượng lúc Nữ Chân tàn sát thành, cũng vì vậy, càng hiểu được sự cường hãn và hung tàn của người Nữ Chân.

Người Nữ Chân tác chiến chủ yếu bằng kỵ binh, thường là quấy rối không thành sẽ lập tức rút lui. Tuy nhiên, một khi kỵ binh của người Nữ Chân triển khai xung kích, bên đó sẽ là tình cảnh không chết không thôi, trong thời khắc cần thiết, bọn họ không hề sợ hãi cái chết. Lúc này Bảo A Thạch đã trở thành quân nhân, cũng bởi vì vậy, hắn có thể hiểu được một nhánh quân này đáng sợ tới mức nào.

Hai phát hay ba phát pháo thùng sắt bay ra từ phía sau, rơi xuống trong đội ngựa đang xông tới, chớp mắt nổ tung lên, nhưng thế tấn công của bảy ngàn kỵ binh, thực ra quá to lớn, giống như hòn đá gợi lên chút bọt nước trong con sóng lớn, hết thảy sự to lớn đó, chưa từng thay đổi.

Trong lòng Bảo A Thạch đang sợ hãi. Hắn sợ hãi cái chết trong cuộc tấn công mà hắn sắp phải đối mặt, nhưng mà hết người này đến người khác bên cạnh, bọn họ không hề nhúc nhích.

- Không lùi……

Hắn vô thức nói trong lòng.

Vó ngựa càng lúc càng gần, âm thanh đã quay lại.

- Không lùi, không lùi……

Hắn vẫn vô thức nói, sau đó, sự chấn động bên cạnh dần dần biến thành tiếng hò hét, một người, một đám người, đội hình do hai ngàn người tạo thành biến thành một bức tường khổng lồ mang theo gai như sắt thép. Bảo A Thạch cảm nhận được hai mắt đỏ ngầu, mở miệng hò hét.

- Aaaaaaaaaaaaaa ——

Âm thanh cuồng loạn, đâm xuyên tất cả.

Phía sau khiên lớn, Niên Vĩnh Trường cũng đang hò hét.

Hắn đã là lão binh của Võ Thụy Doanh rồi, đi theo Tần Thiệu Khiêm từng chặn đánh Nữ Chân nam hạ, từng chịu thất bại, từng đánh Oán quân, từng liều mạng chạy trốn, hắn là hán tử bán mạng ăn lương, không có người nhà, cũng không có quá nhiều chủ kiến. Đã từng vô tri vô giác sống qua ngày, đợi khi người Nữ Chân giết tới, bên cạnh thật sự bắt đầu có lớp lớp người chết.

Hắn đã từng thấy qua đủ loại cái chết, cái chết của đồng bạn bên cạnh, bị người Nữ Chân tàn sát, truy đuổi, cũng từng thấy qua cái chết của rất nhiều thường dân, có một số khiến hắn thấy đau lòng, nhưng cũng không có cách nào. Cho đến sau khi đánh lui người Tây Hạ, Ninh tiên sinh tổ chức mấy lần xem mắt ở các nơi như Diên Châu, dưới sự hòa giải của mấy người Ninh tiên sinh, có một hộ gia đình nghèo khổ nhìn trúng sức lực và sự thật thà của hắn, vậy mà gả con gái cho hắn. Lúc thành hôn, cả người hắn đều mù mờ, chân tay luống cuống.

Là một Hán quân bán mạng, trước đó hắn cũng không phải chưa từng chạm qua nữ nhân, thường ngày bên cạnh quân doanh, có rất nhiều hắc kỹ viện, đối với người được ngày nào hay ngày nấy mà nói, phát tiền lương, nếu không phải tiêu vào việc ăn uống, thường sẽ tiêu cho nữ nhân. Trong phương diện này, Niên Vĩnh Trường không đi nhiều, nhưng cũng không phải kẻ non nớt nữa. Nhưng mà, hắn chưa từng nghĩ tới, bản thân mình có một ngày, sẽ có một gia đình.

Năm thành thân này, hắn đã ba mươi, nữ nhân mười tám, trong nhà tuy nghèo, nhưng là gia đình thật thà đứng đắn, tuy rằng không phải cực kỳ xinh đẹp, nhưng rắn rỏi, chịu khó, không chỉ có thể làm việc nhà, cho dù là việc đồng áng cũng đều biết làm cả. Quan trọng nhất là, nữ nhân dựa dẫm vào hắn.

Niên Vĩnh Trường thích nhất nụ cười của nàng.

Lần này trước khi ra ngoài, nữ nhân đã có thai. Trước khi xuất chinh, nữ nhân đang khóc, hắn ngồi trong phòng, không có cách nào cả —— không còn chuyện gì cần dặn dò thêm nữa. Hắn từng nghĩ tới sẽ nói với thê tử những điều mắt thấy tai nghe lúc hắn đi lính, những cái chết hắn từng thấy qua, nữ nhân bị mổ bụng moi gan lúc Nữ Chân thảm sát, thai nhi đói tới chết sau khi mẫu thân chết đi, hắn cũng từng cảm thấy đau lòng, nhưng loại đau lòng đó khác hoàn toàn khác với cảm giác nhớ lại trong một khắc này.

Nhưng cuối cùng hắn đã không nói.

Hắn là lão binh rồi, nhìn thấy quá nhiều cái chết, cũng từng trải qua quá nhiều chiến trận, đối với thời khắc xung phong sống chết này, chưa từng cảm thấy kỳ lạ. Hắn đang hò hét, chỉ là để duy trì cảm giác hưng phấn trong lúc nguy cấp nhất, chỉ trong một khắc này, trong đầu hắn, nhớ tới nụ cười của thê tử.

Muốn sống sót.

Muốn trở về.

Thiết kỵ lao tới như thủy triều ——

……

Phía nam, chiến trường thành Diên Châu.

La Nghiệp dùng sức chém một đao xuống kẻ địch vẫn đang chống cự cuối cùng, xung quanh đâu đâu cũng đều là máu tươi và khói lửa, hắn nhìn thấy bóng dáng Chủng gia quân và lớp lớp quân đội đầu hàng phía trước, dời ánh mắt nhìn sang phía bắc.

Tấn công Ngôn Chấn Quốc, bên này của mình tiếp theo đây là công việc nhẹ nhàng nhất, bên kia tầm mắt, va chạm với người Nữ Chân, nên bắt đầu rồi……

……

Cơn sóng cuồng nộ đang va chạm và lan rộng.

Ầm ——

Tiếng kỵ binh xung phong tốc độ cao đâm vào khiên chắn, rừng thương, từ chỗ gần nghe lại, khủng bố và quỷ dị, giống như một ngọn đồi khổng lồ sụp đổ, không ngừng đập lên cơ thể người. Tiếng la hét của cá nhân đột ngột dừng lại trong âm thanh sôi sục, sau đó hình thành thế tấn công và nghiền ép kinh người, có máu thịt đã hóa thành bột, xương cốt chiến mã vỡ ra khi va chạm, cơ thể người bay lên không trung, khiên chắn méo mó, nứt vỡ, thiết bổng chống đỡ trên đất đẩy đá và bùn đất, bắt đầu trượt đi.

Cuộc va chạm giữa đội hình hai ngàn người và kỵ binh bảy ngàn người, trong nháy mắt này, là một cảnh tượng kinh người đáng sợ, chiến mã hàng trước bị đâm vào đến chết, hàng sau vẫn đang không ngừng lao lên, tiếng hò hét cuối cùng bộc phát thành một mảnh. Một số nơi đã bị đẩy ra một lỗ. Dưới thế tấn công như vậy, tân binh Khương Hỏa là một thành viên đứng đầu sóng ngọn gió, trong tiếng hò hét cuồng loạn, áp lực dời non lấp biển đâm tới từ phía trước, cơ thể của hắn bị khiên chắn vỡ nát đập tới, không tự chủ được mà bay về phía sau, sau đó là chiến mã nặng nề nghiến lên người hắn, rầm một tiếng, hắn bị đè phía dưới chiến mã, một khắc này, hắn đã không thể suy nghĩ, không thể cử động, sức mạnh khổng lồ tiếp tục nghiền ép tới từ phía trên, phía dưới cùng của áp lực nặng nề, cơ thể hắn bị vặn vẹo, tứ chi bẻ gãy, lục phủ ngũ tạng vỡ nát. Thứ lóe qua trong đầu, là gương mặt của mẫu thân trong Tiểu Thương Hà.

Xác của chiến mã và người gần như chất thành đống trong va chạm của nhiều lỗ hổng, máu huyết sền sệt chảy tràn, chiến mã hí lên bi thảm đá loạn, có kỵ binh Nữ Chân rơi xuống đống người, trèo lên muốn chém bổ, nhưng mà sau đó bị trường thương đâm thành con nhím, người Nữ Chân không ngừng xông tới, mà binh sĩ Hắc Kỳ quân phía sau, dùng sức dồn lên phía trước!

Sinh mệnh hoặc dài đằng đẵng, hoặc ngắn ngủi. Trên sườn đồi xa hơn về phía bắc, Hoàn Nhan Lâu Thất suất lĩnh hai ngàn kỵ binh tiến tới đội hình tiền trận của Hắc Kỳ quân. Rất nhiều sinh mệnh lẽ ra phải kéo dài nhưng đã đi đến điểm cuối trong khoảnh khắc ngắn ngủi này.

Vô số phòng tuyến đứt gãy.

Hoàn Nhan Lâu Thất xông lên ở tuyến thứ nhất, hắn và cận vệ bên cạnh đã phá ra một lỗ hổng trong quân trận Hắc Kỳ quân, anh dũng chém giết. Hắn không chỉ dùng binh lợi hại, cũng là một trong những tướng lĩnh dũng mãnh nhất trong quân người Kim. Sớm mấy năm trước lúc quân đội người Kim không nhiều, hắn thường xung phong chém giết ở trận tuyến đầu, hai năm trước lúc hắn suất lĩnh đội quân công thành Bồ Châu, quân đội Vũ triều cố thủ, hắn từng leo lên thành bằng thang mây phòng thủ, anh dũng chém giết trên đầu thành cùng ba cận vệ, cuối cùng đứng vững gót chân trên đầu thành công phá thành Bồ Châu.

Tự mình lĩnh binh xung phong, đại diện cho sự coi trọng của hắn đối với trận chiến này.

Va chạm kịch liệt vẫn đang tiếp tục, có chỗ đã bị xông ra, nhưng sự chen chúc của binh sĩ Hắc Kỳ quân phía sau giống như đá ngầm cứng rắn. Binh cầm thương, binh chùy nặng tiến lên phía trước, mọi người chém giết trong tiếng hò hét. Trong đám đông, Trần Lập Ba mơ mơ màng màng đứng dậy, máu mũi miệng chảy đầy, tay trái nắm lấy chuôi đao bên tay phải, vậy mà không còn sức lực, quay đầu sang nhìn, trên cẳng tay đã phình ra một khúc to, đây là xương đã gãy rồi. Hắn lắc lắc đầu, người bên cạnh vẫn đang chống cự, cho nên hắn hít một hơi, giơ đao thép lên.

- Khiên chắn lên trước! Dựa sát vào ta ——

Người của đại đội áp sát tới, hợp thành đội hình mới. Trên chiến trường, người Nữ Chân vẫn đang xung đột, đội hình nhỏ, giống như lớp lớp đá ngầm, trận kỵ lớn, giống như thủy triều, trong lúc xung đột chính diện, bên cánh đã lan tràn qua, bắt đầu kéo dài vào giữa, không lâu sau đó, bọn họ sắp sửa bao phủ cả chiến trường.

Bọn họ đang chờ đợi nhánh quân này sụp đổ.

Đây là sự va chạm không chút hoa mỹ giữa sinh mạng và sinh mạng, kẻ lùi về sau, sẽ nhận được toàn bộ chết chóc.

Trong vô số cuộc chiến trước đây, không có bao nhiêu người có thể kiên trì trong sự va chạm bình đẳng này, người Liêu không được, người Vũ triều cũng không được, cái gọi là tinh binh, có thể kiên trì lâu hơn một chút. Lần này, có lẽ cũng sẽ không có quá nhiều ngoại lệ.

Kỵ binh lan tràn tới đã dùng tốc độ cực kỳ nhanh xông tới giữa trận, sườn núi rung chuyển, bọn họ muốn đèn Khổng Minh đó, muốn tất cả trước mắt. Tần Thiệu Khiêm rút trường kiếm ra:

- Xung phong theo ta ——

Bên cánh chiến trường, Hàn Kính dẫn theo kỵ binh giết tới, con sóng cuồng nộ hai ngàn kỵ binh và con sóng cuồng nộ một nhánh kỵ binh khác bắt đầu va chạm rồi.

Chém giết kéo dài đến hết thảy trước mắt, nhưng chí ít trong một khắc này, Hắc Kỳ quân chống cự trong thủy triều, vẫn lù lù bất động.

- Ngăn lại ——

- Tới đi, bọn Nữ Chân tạp nham ——

- Không lùi! Không lùi! ——

- Aaaaaaaaaaaaaa ——

Tiếng la hét hoặc kiên quyết hoặc phẫn nộ hoặc bi thương, thiêu đốt thành một mảnh, chùy nặng đập lên đe sắt, chùy nặng không ngừng đập lên đe sắt, nổ tung dưới bầu trời đêm.

Bên sườn thành Diên Châu, Chủng Liệt đang chuẩn bị thu nạp quân đội đột nhiên quay đầu sang, bên đó, khói lửa khẩn cấp đang bay lên trời, tiếng cảnh báo đột nhiên vang lên.

- Nữ Chân công thành ——

Trong một khắc phát động tiến công mạnh nhất đối với Hắc Kỳ quân, vị chiến thần Nữ Chân Hoàn Nhan Lâu Thất này, đồng dạng cũng hạ tướng xuống thành Diên Châu rồi.

………………..

Thung lũng Tiểu Thương Hà, bầu trời đầy sao trong vắt như một dòng sông dài, Ninh Nghị ngồi trên gốc cây trong sân ngắm cảnh dưới bầu trời đầy sao, Vân Trúc đi tới, ngồi xuống bên cạnh hắn, nàng có thể nhìn ra được sự không bình yên trong lòng hắn.

Vân Trúc nắm lấy tay hắn.

- Đánh trận rồi.

Ninh Nghị khẽ nói.

- Ừm.

Vân Trúc khẽ gật đầu.

……

Cùng lúc đó, ở vùng núi cách chiến trường Diên Châu vài dặm, một đội quân vẫn đang hành quân gấp với tốc độ chóng mặt, kéo dài về phía trước. Nhánh quân này có khoảng năm ngàn người, cờ xí màu đen đồng dạng gần như tan vào màn đêm, người lĩnh quân là một nữ tử, mặc áo choàng đen, đeo một cái mặt nạ răng nanh bằng đồng, trông rất đáng sợ.

Sinh lực cuối cùng mà trại Thanh Mộc có thể sử dụng, dưới sự dẫn dắt của Lục Hồng Đề, đã cắt ngang đường lui của đại quân Nữ Chân. Trên đường đi, họ gặp phải vô số quân đội tan rã từ Diên Châu, một nhánh đội ngũ vẫn còn biên chế trong đó gần như chạm trán với họ, rồi sau đó bỏ chạy trối chết như một con chó hoang.

Trong lúc tháo chạy, Ngôn Chấn Quốc ngã từ trên ngựa xuống, còn chưa đợi cận vệ tới đỡ, hắn đã bò lăn lộn trên đường rồi đứng dậy, vừa chạy về phía sau, vừa quay lại nhìn phương hướng mà đội quân kia biến mất:

- Hắc Kỳ quân, lại là Hắc Kỳ quân……

Phụ tá vội vàng tới gần:

- Bọn họ cũng là đi tới Diên Châu, gặp phải Hoàn Nhan Lâu Thất, khó có lý nào sống sót……

- ……Không sai, không sai.

Ngôn Chấn Quốc sững sờ, vô thức gật đầu. Buổi tối này, Hắc Kỳ quân phát điên rồi, trong một khoảnh khắc như vậy, hắn thậm chí đột nhiên có cảm giác Hắc Kỳ quân muốn nuốt chửng quân tây lộ Nữ Chân……

Bình Luận (0)
Comment