Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 910 - Chương 910: Lẫm Phong 1

Chương 910: Lẫm phong 1 Chương 910: Lẫm phong 1

Cuối tháng tám, ngày cuối thu, thời tiết dần trở lạnh, cây rụng mảng lớn lá vàng, nhuộm màu sơn hà trong gió thu mênh mang.

Non sông của Vũ triều đang đổi màu.

Đây là năm tháng anh hùng hào kiệt ra lớp lớp. Hai bờ Hoàng Hà, vô số quân đội triều đình, nghĩa quân Vũ triều tre già măng mọc tham dự vào chiến đấu chống Nữ Chân xâm lược. Tông Trạch, Khăn Đỏ quân, Bát Tự quân, nghĩa quân Ngũ Mã Sơn, Đại Quang Minh giáo. . . Một đám người, từng đợt lực lượng, anh hùng và hiệp sĩ làm ra đấu tranh, hy sinh trong đợt sóng lớn hỗn loạn này.

Sau khi đại quân của Tông Phụ, Tông Bật công phá Ứng Thiên, tòa thành cổ này đã chịu khổ tàn sát giống như tòa thành ma. Tông Trạch qua đời không lâu sau, Biện Lương lần thứ hai bị phá. Nghĩa quân nam bắc Hoàng Hà mất đi quản lý thống nhất, dùng phương thức của mình lựa chọn đấu tranh. Khắp nơi trong Trung Nguyên tuy không ngừng có người đứng lên chống cự, nhưng khu vực bị người Nữ Chân thống trị vẫn không ngừng mà mở rộng.

Càng nhiều bình dân lựa chọn trốn về phía nam, trên tuyến đường chính từ nam hướng bắc, mỗi một tòa thành lớn đều dần chật kín người. Sóng chạy nạn và đất bỏ hoang ngẫu nhiên bùng nổ vào mùa đông không chỉ có một lần, đông người và rầm rộ khó mà nói rõ. Một, hai thành thị không chứa nổi, mọi người tiếp tục đi hướng nam, những nơi thái bình lâu ngày như Giang Nam cũng rốt cuộc rõ ràng cảm thụ được bóng ma chiến tranh ập đến, run rẩy trước đất trời xao động.

Thành Dương Châu là nơi Kiến Sóc đế Chu Ung ở tạm. Tục ngữ nói yên hoa tam nguyệt hạ Dương Châu*.

(*) Một câu nổi tiếng trong bài thơ tiễn biệt: Hoàng Hạc Lâu tống Mạnh Hạo Nhiên chi Quảng Lăng do Lý Bạch viết. Dương Châu ngày xưa được gọi là Quảng Lăng, có nhiều liễu rũ, vào tháng ba liễu xanh đung đưa tựa mái tóc người đẹp. Dương Châu vào tháng ba khung cảnh vô cùng nên thơ.

Lúc này thành Dương Châu là nơi phồn hoa số một vùng Giang Nam, danh môn hội tụ, phú thương tập hợp, thanh lâu sở quán đầy rẫy. Tiếc nuối duy nhất là Dương Châu có văn hóa của Giang Nam chứ không nằm trong Giang Nam, trên thực tế nó còn ở bờ bắc Trường Giang.

Khi Chu Ung rời khỏi Ứng Thiên vốn muốn qua sông về Giang Ninh, nhưng người bên cạnh cố gắng ngăn cản, bảo rằng hoàng đế rời khỏi Ứng Thiên đã quá mức rồi, nếu lại vượt Trường Giang sẽ làm mất hết sĩ khí. Tuy Chu Ung khinh thường, nhưng cuối cùng không vượt qua được những kẻ cố can ngăn, đành chọn ở lại Dương Châu tại bờ bắc Trường Giang.

Tuy nơi này không phải Giang Ninh vô cùng quen thuộc, nhưng Chu Ung có thể chấp nhận được. Hắn ở Giang Ninh làm vương gia nhàn tản tự do, chờ khi đăng cơ đi Ứng Thiên, ngôi vị hoàng đế khô khan phát mệt, mỗi ngày hắn chỉ ở hậu cung chơi đùa với phi tử mới. Vậy cũng không được yên, bị người trong thành kháng nghị, Chu Ung ra lệnh giết Trần Đông và Âu Dương Triệt kích động ý dân. Sau khi đến Dương Châu, không còn ai dám nói ra nói vào chuyện của hắn nữa, hắn có thể mỗi ngày sung sướng nếm thử thanh lâu phồn hoa trong thành thị này.

Mãi đến cuối tháng tám, Chu Ung bị đề cử lên ngôi suốt ngày chơi bời trong hành cung, bắt quan nhỏ ngoài cung tiến cống nữ nhân dân gian, chơi vui ngất ngây. Việc chính thì đa số giao cho đám người trong triều có công đưa hắn lên ngôi như Hoàng Tiềm Thiện, Uông Bá Ngạn, Tần Cối, lấy cớ là vô vi mà trị*.

(*) Đại ý là thống trị kiểu vô thưởng vô phạt, tầm thường không có lỗi lớn là được.

Hôm nay Quân Vũ chạy vào cung càn quấy, thúc giục về Giang Ninh, mắt hắn đỏ ngầu đuổi đám nữ nhân quanh Chu Ung đi. Chu Ung hơi bất đắc dĩ xua người xung quanh lui ra, kéo nhi tử sang một bên kể khổ.

- Trẫm đương nhiên biết ngươi muốn về Giang Ninh, vi phụ cũng rất muốn trở về. Ngươi hiện giờ là thái tử, trẫm là hoàng đế, ngày xưa qua sông, nhưng bây giờ muốn trở lại thì nói dễ hơn làm. Thôi thì ngươi giúp vi phụ nghĩ ra cách nào thuyết phục những đại thần này.

- Phụ hoàng chỉ muốn đi về né chiến!

Mắt Quân Vũ đỏ hoe trừng phụ thân mặc hoàng bào trước mặt mình:

- Nhi thần muốn trở về tiếp tục nghiên cứu tìm hiểu nguồn gốc! Không bảo vệ được Ứng Thiên, đồ vật của nhi thần đều ở Giang Ninh! Sắp nghiên cứu ra khí cầu nóng rồi, hiện giờ thiên hạ nguy vong, nhi thần không có thời gian để chờ! Vậy mà phụ hoàng . . . ngài . . . ngài mỗi ngày chỉ biết uống rượu tìm vui, ngài có biết bên ngoài đã thành bộ dạng gì rồi không?

- Sao trẫm không biết? Trẫm muốn ngự giá thân chinh, Quân Vũ, ngươi cảm thấy như thế nào?

Ánh mắt của Chu Ung trở nên nghiêm túc, thân thể ục ịch mặc long bào, nheo mắt lại toát ra chút khí thế uy nghiêm, nhưng giây sau uy nghiêm tan biến:

- Nhưng trên thực tế là đánh không lại! Quân Vũ, ngươi nói trẫm chỉ biết né chiến, trẫm không né chiến, mang người ra ngoài sẽ bị bắt ngay! Ngươi cho rằng vi phụ không biết bộ dạng của đám lính dày dạn, những đại thần kia là như thế nào sao? Nhưng so với bọn họ, vi phụ hiểu đánh nhau sao? Hiểu mấy trò quanh co để chơi với đám người kia sao?

- . . .

- Phụ thân của ngươi lúc ở Giang Ninh từng cầm búa đập bể đầu người ta, sau khi đập nát thì rất dọa người, trẫm không muốn đập lần thứ hai. Trẫm không hiểu chuyện trên triều đình, trẫm không nhúng tay vào là vì có một ngày sự tình loạn thì có thể cầm búa đập nát đầu bọn chúng! Quân Vũ, ngươi thông minh từ nhỏ, ngươi chơi thắng họ được thì hãy đi làm, vi phụ chống lưng cho ngươi, hoàng tỷ của ngươi sẽ giúp ngươi. Vậy . . . ngươi biết nên làm sao chứ?

Quân Vũ đỏ mắt không nói lời nào. Chu Ung vỗ vai của Quân Vũ, kéo hắn ngồi xuống bờ hồ trong góc vườn hoa. Hoàng đế mập mạp ngồi xuống giống như một con gấu buông thõng hai tay.

- Phụ thân của ngươi từ nhỏ làm vương gia nhàn tản, ở học đường có sư phụ dạy, ở nhà có người trông chờ, cũng chỉ là vương gia biết ăn uống chơi bời. Bỗng nhiên có một ngày bị kêu làm vua, sao mà làm giỏi được? Ta . . . trẫm không muốn nhúng tay sự tình gì, cho bọn họ làm, cho Quân Vũ nhà ngươi đi làm, chứ không thì còn cách nào khác?

Chu Ung xòe tay ra:

- Trẫm biết thiên hạ trông như thế nào, người Nữ Chân lợi hại như vậy, không ai ngăn được, không thể ngăn lại thì Vũ triều tiêu đời. Quân Vũ, bọn chúng đánh tới nơi, vi phụ . . . cũng rất sợ. Ngươi muốn vi phụ tiến lên, nhưng vi phụ không hiểu lãnh binh, lỡ như hai bên giao chiến, đám đại thần này chạy hết, còn lại trẫm không biết nên chạy khi nào. Vi phụ nghĩ dù sao không ngăn được, ta chỉ có thể chạy ra sau, chúng đuổi theo đến gần thì vi phụ chạy hướng nam. Vũ triều ta bây giờ yếu rồi, nhưng dù gì có nội tình hai trăm năm, không chừng lúc nào đó thật sự có anh hùng đi ra . . . rồi sẽ có thôi.

Bình Luận (0)
Comment