Quân Vũ cúi đầu:
- Bên ngoài đã kín người hết chỗ, mỗi ngày nhi phát lương bố thí, nhìn bọn họ thì trong lòng rất khó chịu. Người Nữ Chân đã chiếm một dải Hoàng Hà, không đánh bại chúng thì sớm muộn gì có một ngày sẽ đánh tới đây.
Chu Ung gật đầu:
- Ừm.
- Nhi sốt ruột, giờ mới hiểu lúc nhóm người Tần gia gia ở Biện Lương thì ôm tâm trạng thế nào.
Chu Ung lại gật đầu, nói:
- Ừm, sư phụ của ngươi vì chuyện này mà giết luôn Chu Triết.
- Hắn . . .
- Ài, vi phụ nghĩ rằng chưa chắc mình làm vua tốt, có khi nào một ngày nào đó có người giống như vậy đến giết vi phụ không.
Chu Ung vỗ vai của nhi tử:
- Quân Vũ à, nếu ngươi gặp người như vậy thì hãy lôi kéo trọng dụng hắn. Ngươi từ nhỏ đã thông minh, tỷ của ngươi cũng vậy, ta vốn nghĩ các ngươi thông minh thì có ích gì, tương lai vẫn mang số làm vương gia nhàn tản thôi. Vốn muốn khiến ngươi ngốc một chút, nhưng sau này ngẫm lại thì để mặc hai tỷ đệ tự phát triển. Mấy năm nay vi phụ không quản ngươi là vì nghĩ có lẽ về sau ngươi có thể làm vua tốt. Khi trẫm lên ngôi cũng nghĩ như vậy.
Cho tới nay hai phụ tử ít khi giao lưu, lúc này nghe Chu Ung dốc hết tâm can ra nói, Quân Vũ hết giận nổi.
Qua một lúc, Chu Ung hỏi:
- Hàm Vi hết bệnh chưa?
Quân Vũ lắc đầu, nói:
- Mãi không thấy khỏe.
Quân Vũ cưới chính thất tên là Lý Hàm Vi, nữ nhi của vọng tộc Giang Ninh, vẻ ngoài xinh đẹp, tính tình đọc sách hiểu lý. Sau khi hai người thành thân, xem như tương kính như tân. Nhưng Quân Vũ lên kinh rồi vội vàng trở về Dương Châu, chặng đường đi khiến nữ nhân ngã bệnh, đến bây giờ chưa thấy khỏe lại, Quân Vũ bức bối cũng có nguyên nhân lớn là vì chuyện này.
- Nữ nhân như y phục, ngươi không cần quá đau lòng.
Hoàng đế phất tay, nói ra an ủi nghe rất cặn bã.
Có đoạn đối thoại này, Quân Vũ không còn cách nào trách móc phụ thân nữa.
Quân Vũ một đường ra cung, khi về phủ thì thấy đám hòa thượng, vu y đang thắp nhang, đốt nến làm này làm kia, nhớ tới thê tử gầy đến nỗi da bọc xương càng khiến hắn thấy bức bối hơn. Quân Vũ ra lệnh lái xe lại ra ngoài, xuyên qua đường phố Dương Châu vẫn phồn hoa tinh trí, gió thu thổi rào rạt, người đi đường vội vàng, cứ thế chạy đến tường thành thì bắt đầu thấy nạn dân.
Leo lên lâu thành, ngoài thành rậm rạp nạn dân. Mặt trời lặn phía tây, thành trì và non sông đều thật tráng lệ, nhưng trong lòng Quân Vũ càng lúc càng khó chịu.
Trong khoảng thời gian này Quân Vũ trông thấy càng nhiều việc, nếu nói khi phụ thân nhận ngai vàng thì hắn còn tinh thần phơi phới, nhưng bây giờ nhiều ý tưởng đều đã bị phá vỡ. Đúng như phụ hoàng đã nói, những đại thần, quân đội có bộ dạng như thế nào thì hắn đã rõ ràng, dù chính mình tham dự vào cũng chưa chắc làm tốt hơn bọn họ.
Chính mình dù sao chỉ là người trẻ tuổi mới mở mắt ra xem vùng trời này, nếu ngốc một chút thì có lẽ sẽ hào hùng xắn tay vào chỉ huy lung tung. Ngặt nỗi hắn lờ mờ xem hiểu, biết chính thức nhận làm việc thì quan hệ trong đó rắc rối phức tạp đến mức nào. Quân Vũ có thể ủng hộ đám tướng lĩnh Nhạc Phi đi luyện binh, nhưng nếu tiến thêm một bước sẽ động chạm hệ thống khổng lồ, làm một việc có lẽ sẽ phá hỏng ba, bốn việc khác. Dù Quân Vũ là thái tử cũng không dám xằng bậy.
Mấy năm trước Tần gia gia và lão sư ở Biện Lương có lẽ cũng gặp phải chuyện như vậy. Thành trì nhìn như bình an này thật ra đã lung lay sắp đổ. Trời sắp nghiêng đất sắp sập, mảnh đất này giống như thê tử da bọc xương nằm liệt giường, muốn cứu vãn nhưng bất lực, trước mắt nhìn vận rủi ập đến. Quân Vũ đứng trên đầu tường, bỗng chảy giọt lệ.
Không bao lâu nữa người Nữ Chân sẽ công phá phòng tuyến cuối cùng đi thông Dương Châu là Từ Châu, nghiền áp về phía Dương Châu.
Lúc này bọn họ còn chưa biết rằng phương hướng Tây Bắc, Hoa Hạ quân và Nữ Chân Tây Lộ quân đụng trận vẫn đang rất kịch liệt.
Phạm Hoằng Tế cưỡi ngựa chạy nhanh trên đường núi gập ghềnh, tuy rằng phong trần vất vả, nhưng quan phục sứ thần mặc trên người chưa tới mức lôi thôi.
Sau khi Hoa Hạ quân và người Nữ Chân khai chiến, đây là lần cuối cùng Phạm Hoằng Tế đại biểu Kim quốc đi sứ Tiểu Thương Hà.
Tuy rằng chiến tranh đã chính thức bắt đầu, nhưng cường giả ra vẻ khiêm tốn không có gì phải thấy mất mặt. Đương nhiên điều này cũng có nghĩa là Hoa Hạ quân ra tay, biểu hiện ra sự dũng mãnh khiến người kinh ngạc.
Thời gian quay về tối ngày hai mươi lăm tháng tám hôm nay. Hoa Hạ Hắc Kỳ quân và tinh kỵ Nữ Chân do Hoàn Nhan Lâu Thất tự mình dẫn dắt bắt đầu đụng trận. Bị kỵ binh Nữ Chân trên vạn người ngay mặt đánh sâu vào, bộ binh Hắc Kỳ số người ít hơn bị nhấn chìm, nhưng chưa từng bị đẩy lùi. Nhiều quân trận vẫn giữ nguyên trận hình trong khi bị đánh úp, một phần trận hình phòng ngự bị đẩy ra, nhưng giây sau trong tiếng la hét và chém giết, binh sĩ tới gần đồng bạn bên cạnh lập thành đại đội, tiểu đoàn, lần thứ hai tổ hợp thành trận hình phòng ngự vững chắc.
Khi tiếng pháo bắt đầu lục tục vang lên thì trận hình phòng ngự thậm chí tiến lên, chủ động gặt và chặn tuyến đường tiến lên của kỵ binh Nữ Chân. Sự nhạy bén trong trận đánh của người Nữ Chân, hoặc nên nói là Hoàn Nhan Lâu Thất lúc này đều bày ra, ba phân đội kỵ binh gần như dán sát hàng Hắc Kỳ quân, xem bọn họ là phông nền, phân đội kỵ binh Nữ Chân xông thẳng đến giữa trận Hắc Kỳ có đại pháo. Tần Thiệu Khiêm chỉ huy trong trận tập kết ngoan cường chống cự, chỗ trận mỏng bị kỵ binh Nữ Chân đánh nát một lần, nhưng cuối cùng vẫn trám lại được.
Kỵ binh Nữ Chân tấn công một lần không thành công thì tham ngộ xông pha thoát khỏi chiến trường. Dưới sự chỉ huy của Hoàn Nhan Lâu Thất, phía đông chiến trường xuất hiện chém giết kịch liệt đến tột đỉnh, giống như hai tảng đá lớn va chạm. Pháo binh tiến lên, Hoàn Nhan Lâu Thất cũng cố gắng tập kết kỵ binh Nữ Chân đang xông trận giữ sức uy hiếp mạnh mẽ vừa cố thoát khỏi chiến trường, vòng quanh chiến trường bắn mưa tên ép Hàn Kính thụt lùi, sau đó xung phong qua phía bắc thành Diên Châu.
Chỉ riêng một đợt chém giết mà va chạm hung hiểm kịch liệt vô cùng, cường độ chiến đấu mạnh mẽ khiến người líu lưỡi. Trong thời gian ngắn ngủi, Hắc Kỳ quân bày ra năng lực hợp tác trận hình đỉnh cao. Bên Nữ Chân thì biểu hiện ra độ nhạy bén siêu cao trong khi đánh trận của Hoàn Nhan Lâu Thất, cùng với năng lực khống chế kỵ binh, khi sắp rơi vào vũng bùn thì nhanh chóng thu về đại đội, một mặt áp chế Hắc Kỳ quân, một mặt mệnh lệnh toàn quân dũng mãnh xung phong rút khỏi vũng lầy. Pháo trận của Hắc Kỳ quân khi đối phó những kỵ binh nhìn như rời rạc kỳ thực mục tiêu nhất trí này thậm chí không thể tạo thành thương vong quy mô lớn, thương vong ít hơn nhiều so với số người chết khi lao vào giết nhau.
Chân chính tạo thành ảnh hưởng cho kỵ binh Nữ Chân thứ nhất là xung đột trực diện, thứ hai là quân đội với tuyến đường nước có trang bị cường nỏ quy mô lớn, khi Hắc Kỳ quân bắt đầu bảo vệ trận hình, cự ly gần dùng cung nỏ bắn kỵ binh, thành quả chiến đấu tuyệt đối khiến Hoàn Nhan Lâu Thất đau thắt ruột.
Sau va chạm kịch liệt ngắn ngủi, kỵ binh Nữ Chân vốn bày ra tư thái một trận chiến quyết hủy diệt Hắc Kỳ quân hơi hiếu chiến xông thẳng đến thành Diên Châu. Lúc này phía Tây Bắc thành Diên Châu, Hoàn Nhan Lâu Thất sắp xếp bộ binh sớm rút lui đuổi theo quân trận do trọng binh hợp thành đã bắt đầu thừa dịp loạn công thành.