Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 977 - Chương 977: Phụ Thân Phỉ Hào, Huyết Thủ Nhân Đồ 2

Chương 977: Phụ thân phỉ hào, Huyết Thủ Nhân Đồ 2 Chương 977: Phụ thân phỉ hào, Huyết Thủ Nhân Đồ 2

- ......Đầu tháng bảy, biến loạn phát sinh trên thế lực Điền Hổ mọi người đều biết rồi, từ sau biến Điền Hổ, “Ngạ Quỷ” triển khai công phạt ở mạn bắc Hoàng Hà, phía nam, Tương Dương hai lần đại chiến, Bối Ngôi quân đại thắng liên quân Kim, Tề. Nội bộ Nữ Chân tuy có trách cứ khiển trách, nhưng tới nay vẫn chưa có hành động, dựa theo phản ứng của triều đường Nữ Chân, rất có khả năng sắp có hành động lớn......"

- ......Ở bên ngoài, các người có thể nói, Vũ triều và Hoa Hạ quân không đội trời chung, nhưng cho dù chúng ta đã giết hoàng đế, hiện giờ chúng ta vẫn là có chung kẻ địch. Nếu Nữ Chân tới, phía ta không hy vọng Vũ triều thảm bại, một khi thảm bại, là sinh linh đồ thán, trời đất lật đổ! Vì để ứng phó chuyện này, chúng ta đã quyết định, tất cả nhà xưởng toàn lực đẩy nhanh tốc độ, không tính hao tổn bắt đầu chuẩn bị chiến đấu! Giá cả thiết pháo tăng lên ba phần, đồng thời, xuất hàng dự định của chúng ta, cũng tăng lên năm phần, các người có thể không chấp nhận, đợi đến khi đánh xong, giá cả tự nhiên hạ xuống, đến lúc đó các người lại đến mua cũng không vấn đề gì ——

- ......Thời cục nguy cấp, quyết định tăng giá, trong hai năm bên phía Hắc Kỳ sẽ không thay đổi nữa, giá thiết pháo chỉ có tăng chứ không giảm! Giống như trước đây, giá cả hoặc có điều chỉnh, tất cả làm theo ước định khi chúng ta định ra khế ước. Các người trở về nói với các đại nhân đằng sau, mua hay không, chúng ta không ép buộc......

Một phen trình bày như vậy đám đông làm sao chịu dễ dàng chấp nhận, đủ loại tiếng nói phía trước một mảnh ầm ĩ, có người trách cứ Hắc Kỳ hét giá trên trời, cũng có người nói, thường ngày đám đông vận chuyển lương thực vào trong núi, mà giờ Hắc Kỳ trở mặt vô tình, đương nhiên cũng có người vội vàng ký kết khế ước với Hắc Kỳ, cảnh tượng ồn ào và náo nhiệt. Ninh Hi nhìn hết thảy mọi thứ, nhíu mày, qua một lúc dò hỏi rằng:

- Cha, sắp đánh rồi sao?

- Còn sớm, không cần lo lắng.

- Vâng.

Ninh Hi rầu rĩ gật gật đầu, qua một lúc.

- Cha, con không lo lắng.

Ninh Nghị nhìn hài tử bên cạnh, đột nhiên cười cười, hiểu ra. Tuyên truyền trải qua thời gian dài của Hắc Kỳ bi tráng và khảng khái, cho dù là hài tử, kẻ sợ chiến không nhiều, sợ rằng muốn chiến mới là chủ yếu. Hắn vỗ vỗ vai Ninh Hi:

- Trận chiến tranh này có lẽ sẽ kết thúc sau khi đời các ngươi thành tài, có điều ngươi yên tâm, chúng ta sẽ đánh bại đám tạp chủng đó.

- Vâng.

Ninh Hi lại rầu rĩ gật gật đầu.

Đám đông ngồi trên lầu xem một lúc, Ninh Nghị nói với Ninh Hi:

- Hay là các ngươi ra ngoài chơi trước một chút?

Ninh Hi gật đầu:

- Được.

- Dẫn theo Sơ Nhất đi dạo xung quanh, ngươi là đàn ông, phải học cách chăm sóc người khác.

Ninh Nghị cười nói. Hắn nói vậy, Ninh Hi lại ít nhiều trở nên có chút mất tự nhiên, thiếu niên mười hai mười ba tuổi, đối với nữ hài tử bên cạnh, luôn có vẻ không thoải mái, hai người vốn dĩ có chút tâm chướng, bị Ninh Nghị nói như vậy, ngược lại còn rõ ràng hơn. Thấy hai người ra ngoài, lại đẩy mấy người tùy tùng bên cạnh đi, lúc đóng cửa lại, trong phòng bèn chỉ còn hắn và Hồng Đề.

Bên ngoài cửa sổ vẫn còn hơi ồn ào, Ninh Nghị ngồi xuống ghế, giang hai tay về phía Hồng Đề, Hồng Đề cũng chỉ mím mím môi, qua đó ngồi vào lòng hắn. Ninh Nghị không câu nệ lễ pháp, đối với lão phu thê hai người mà nói, sự thân mật như vậy cũng đã sớm quen rồi.

Trong hai năm Ninh Nghị rời xa ba huyện Hòa Đăng, đám người Vân Trúc và Cẩm Nhi ít nhiều còn tranh thủ thời gian rảnh lén lút tới thăm hắn, chỉ có hai người Đàn Nhi, Vân Trúc, là bốn năm chưa gặp. Ngày vừa về tới nhà đó, Ninh Nghị và Đàn Nhi đến trước mộ Tô Dũ cúng mộ, Hồng Đề lại dẫn theo người dọn dẹp nội gián thêm bước nữa, đợi khi sự việc hoàn thành, cũng đã tới đêm, Ninh Nghị chờ nàng quay lại, thì thầm trò chuyện một hồi, sau đó tùy hứng kéo nàng và Đàn Nhi cùng ngủ chung.

Hồng Đề và Đàn Nhi đều không từ chối, chỉ là ba người nằm cạnh nhau, ngược lại không có tâm tình làm bừa, nắm tay nhau thấp giọng trò chuyện đến sáng sớm, tựa vào nhau ngủ thiếp đi, đến ngày thứ hai, Ninh Nghị cảm thấy vẫn là chia ra ngủ có cảm xúc hơn.

Người một nhà chia cách quá lâu, đôi bên cũng có thời kỳ thích ứng, sau khi Ninh Nghị trở về, cũng không hề rảnh rỗi, những tháng ngày này vừa làm việc vừa tranh thủ thời gian chọc ghẹo mấy người bên cạnh mình, trước mắt cũng coi như trộm được nửa ngày nhàn nhã ở cõi phù sinh, Ninh Nghị trước nay thích nhất là nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ lại thuận theo của thê tử võ nghệ cao cường này, nhưng hôm nay ngồi đây, cũng chẳng làm mấy hành động nhỏ gì đó giữa phu thê, lắng nghe âm thanh bên ngoài, hắn rót một tách trà cho mình, vừa nói chuyện phiếm với Hồng Đề, vừa chờ đợi một số chuyện nào đó sắp xảy ra.

- Tính kế hài tử của mình, ta luôn cảm thấy có chút không ổn.

Hồng Đề gác cằm lên vai hắn, khẽ giọng nói.

- ......Đúng vậy.

Ninh Nghị uống một hớp trà.

......

Ninh Hi và Sơ Nhất một trước một sau đi trên đường, thiếu niên mười ba tuổi kỳ thực tướng mạo thanh tú, mày nhíu lại, thoạt nhìn cũng có mấy phần trầm ổn và uy nghiêm nhỏ, chỉ có điều lúc này ánh mắt ít nhiều có chút lo lắng. Lúc đi qua một chỗ tương đối vắng lặng, thiếu nữ phía sau áp sát tới.

- Ngươi......

Ninh Hi không muốn đi song song với nàng, trên một loại ý nghĩa nào đó, tuy rằng giờ hắn được coi như “thái tử gia” của Hắc Kỳ quân, nhưng trên thực tế không quá yếu ớt —— chí ít bề ngoài không có —— xưa nay hắn đối xử với mọi người hiền hòa, thích giúp đỡ người khác, cảnh tượng khổ nạn và người chết lúc theo đám đông xuôi nam, khiến hắn cực kỳ trân trọng người bên cạnh, rất nhiều lúc giúp đỡ làm việc, cũng không ngại vất vả, không đến lúc cả người đầy mồ hôi sẽ không chịu ngừng.

Chỉ là đối với thiếu nữ bên cạnh, đó là tâm tình không giống nhau. Hắn không thích người cùng tuổi luôn giữ tâm tư “bảo vệ hắn”, giống như nàng thấp hơn hắn một bậc, mọi người cùng nhau lớn lên, dựa vào cái gì nàng phải bảo vệ ta chứ, nếu như gặp phải kẻ địch, nàng chết rồi thì phải làm sao —— đương nhiên, nếu như là người khác đi theo, hắn thường sẽ không có tâm trạng khó chịu như vậy, thiếu niên mười ba tuổi trước mắt vẫn chưa phát giác được những chuyện này.

- Có người bám theo......

Sơ Nhất cúi đầu, khẽ nói một câu. Ánh mắt thiếu niên trở nên bình tĩnh, nhìn vào đầu hẻm phía trước, chuẩn bị nhìn thấy người tuần tra thì lập tức hét lên.

Nhưng mà sự tình phát sinh còn nhanh hơn hắn tưởng tượng.

Bóng người phía sau đột nhiên ép tới gần, Mẫn Sơ Nhất soạt một tiếng quay người rút kiếm:

- Là người nào ——

Người đó giọng nói khàn khàn:

- Ha ha, con trai của Ninh Nghị?

Thân ảnh đan xen, thiếu nữ được chân truyền của Hồng Đề kiếm quang bay lượn, nhưng quyền phong ác liệt của người kia đã đánh đổ một cái lều, mảnh gỗ bay tung tóe. Ninh Hi đi lên phía trước, miệng hét lớn:

- Gian tế —— tới đây nhanh ——

Chộp lấy một cây gậy gỗ ven đường quay người trở về, Mẫn Sơ Nhất nói:

- Ninh Hi đi mau ——

Còn chưa dứt lời, một chưởng của người kia đã in lên vai nàng.

Mẫn Sơ Nhất lui về phía sau mấy bước, gần như va vào người Ninh Hi, miệng nói:

- Đi ——

Ninh Hi hét:

- Bắt hắn lại!

Cầm gậy gỗ lên đánh, nhưng chỉ vỏn vẹn hai chiêu, cây gậy gỗ đó bị một quyền cứng rắn đánh gãy, cự lực trào tới, lồng ngực Ninh Hi bức bối, hổ khẩu hai tay đau đớn, quyền thứ hai của người đó đã vung đến.

Mẫn Sơ Nhất xông lên từ bên cạnh, trường kiếm ép lui quyền đầu kia, Ninh Hi lùi hai bước, trong lúc vội vã Mẫn Sơ Nhất cũng tiếp được hai chiêu với kẻ bịt mặt đó, quyền phong gào thét như đại giang cuồn cuộn, sắp sửa đánh lên đầu Ninh Hi. Từ nhỏ bên cạnh hắn cũng đều là danh sư dạy dỗ, phương diện võ nghệ, học theo những cao thủ như Hồng Đề, Tây Qua, Trần Phàm, cho dù thiên phú trên phương diện này không cao, hứng thú không sâu, cũng đủ để nhìn ra được thân thủ đối phương lợi hại đến đáng sợ, trong nháy mắt này, Ninh Hi chỉ là vung vẩy côn gãy trả lại một gậy, Mẫn Sơ Nhất lao tới ôm lấy hắn, sau đó hai người bay lộn ra ngoài, máu tưới bắn lên mặt hắn.

- Đi mau......

Âm thanh của thiếu nữ gần như rên rỉ, Ninh Hi ngã nhoài trên đất, đầu óc phút chốc trống rỗng. Hắn dù sao cũng chưa từng lên chiến trường, đối diện với sự nghiền ép của thế lực tuyệt đối, khoảnh khắc sống chết, sao còn có thể phản ứng nhanh chóng. Ngay lúc này, chỉ nghe thấy đằng sau có người hét:

- Kẻ nào đó ——

- Dừng lại!

Tiếng đánh nhau vang lên, lần lượt có người tới, thích khách kia tung người trốn xa, chớp mắt đã tháo chạy ra ngoài tầm mắt. Ninh Hi ngồi dậy từ trên đất, tay đều đang run rẩy, hắn ôm lấy cơ thể mềm mại của thiếu nữ, nhìn máu tươi chảy ra từ trong miệng nàng, nhuộm đỏ nửa gương mặt, thiếu nữ vẫn cố gắng cười với hắn, trong nhất thời cả người hắn đều ngây ngốc, nước mắt cứ thế chảy ra:

- Này, này, ngươi......đại phu tới nhanh đi......

Một lúc sau, hắn dốc hết toàn lực tập trung ý chí, nhìn tình hình của thiếu nữ, ôm nàng lên, vừa hét, vừa chạy ra khỏi ngõ hẻm......

......

- ......Đúng vậy.

Trong gian phòng của quán trà, Ninh Nghị uống một hớp.

- Đáng tiếc......không có hoàn cảnh bình thường đợi nó dần trưởng thành. Có vài trắc trở, mô phỏng trước một chút đi......

Hồng Đề nhìn hắn một hồi:

- Ngươi cũng sợ.

- Ừm, rất sợ.

Cánh tay Ninh Nghị ôm lấy nàng dùng lực một chút, một lúc sau.

- Đợi nó ba mươi tuổi hẵng nói với nó.

Âm thanh hỗn loạn đằng xa truyền tới, Hồng Đề đứng dậy, Ninh Nghị gật gật đầu với nàng, bóng dáng thê tử đã chui qua cửa sổ, lao vút đi dọc theo mái hiên, mảnh ngói, vài lần nhấp nhô bèn biến mất trong ngõ hẻm đằng xa.

Ninh Nghị đẩy cửa ra ngoài, nhíu chặt mày, người xung quanh đã theo lên, theo hắn nhanh chóng xuống dưới:

- Xảy ra chuyện gì rồi, gọi tất cả mọi người giữ vững vị trí, hốt hoảng cái gì......

Xung quanh đều đã bắt đầu chuyển động.

Ánh mặt trời đầu đông lười biếng treo trên bầu trời, Lương Sơn quanh năm như mùa xuân, không có nóng bức và giá lạnh, cho nên mùa đông cũng cực kỳ thoải mái. Có lẽ nhờ phúc của thời tiết, chuyện thích khách xảy ra trong hôm nay không hề tạo thành tổn thất quá lớn, Mẫn Sơ Nhất bảo vệ Ninh Hi bị một số thương tích nhẹ, chỉ là cần nghỉ ngơi cẩn thận mấy ngày rồi sẽ khỏe lại......

……….

Khi ánh mặt trời rọi xuống mây, lá cây rừng lá rộng thường xanh còn đang vi vu trong gió, trên núi không nhìn thấy dấu vết của mùa đông, trên sân bóng cách đó không xa, một nhóm thiếu niên đang chạy đuổi theo một quả bóng màu xám, tranh cướp dữ dội.

Ninh Hi đang ngồi trên một thanh củi gỗ bắc ngang sườn núi, từ xa xa nhìn vào cảnh tượng này.

Trong Hoa Hạ quân vũ phong hưng thịnh, bắt đầu từ thời kỳ Trúc Ký, một hạng mục giải trí lớn giữa nhân viên đã có thi đấu tranh đoạt lôi đài của đệ nhất cao thủ, đến sau khi dung hòa Võ Thụy Doanh, chính thức chuyển hóa thành Hoa Hạ quân, các loại tỷ võ, đấu xúc cúc (loại hình bóng đá xuất hiện từ thời cổ đại) trong nội bộ bèn trở nên phong phú. Bộ phận tuyên truyền của Trúc Ký lồng vào thói xấu của Ninh Nghị, một mặt cho ra câu chuyện võ hiệp, một mặt làm ra bảng xếp hạng cao thủ “Thập đại”, “Bách đại” (top mười, top một trăm) trong và ngoài, vì để tranh đoạt loại xếp hạng và phúc lợi này, trên dưới quân đội trong phương diện này đều rất náo nhiệt.

Trong đám thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, Ninh Hi cũng được coi như là kiện tướng vận động, nhưng lúc này nhìn vào cuộc thi đằng xa kia, lại ít nhiều có chút không tập trung.

Một là cộng sự của hắn đa phần ở bên phía Hòa Đăng, Tập Sơn, tuy rằng cũng có mấy người quen biết, nhưng dù sao cũng không qua lại mật thiết. Hai là, trong lòng hắn lúc này cũng có chuyện phiền não, không có tâm trạng nghĩ tới cái khác.

Trận ám sát của hai ngày trước đó, chấn động rất lớn đối với thiếu niên, ám sát qua đi, Sơ Nhất bị thương vẫn đang ở bên này dưỡng thương. Phụ thân lại lập tức tiến vào trạng thái làm việc bận rộn, mở họp, chỉnh đốn lực lượng phòng ngự của Tập Sơn, đồng thời cũng bóng gió nhắc nhở người từ ngoài tới đây buôn bán lúc này.

Từ khi phụ thân trở về Hòa Đăng, tuy chưa từng chính thức lộ mặt trước tất cả mọi người, nhưng đối với hành tung của người đã không còn che giấu quá nhiều như trước, có lẽ đồng nghĩa với việc thái độ Hắc Kỳ và Nữ Chân giao tranh lần nữa đã trở nên rõ ràng. Bên phía Tập Sơn việc nâng giá thiết pháo trong nhất thời dẫn đến xao động, nhưng sau vụ ám sát, tin tức và bầu không khí thu chặt đã đè xuống một số tiếng nói.

Sinh phải thời loạn, dò núi khuấy biển của người Nữ Chân, tàn phá bừa bãi thiên nam chỉ mới vài năm về trước. Tuy rằng Hắc Kỳ có giai đoạn ẩn nấp, sút kém hai năm, ban đầu lúc đặt chân ở Lương Sơn thậm chí có vẻ nín nhịn chịu nhục, nhưng đến lúc này, sau khi hơi phai đi diện mạo ôn hòa của việc làm ăn buôn bán, người ta vẫn là ngay lập tức ý thức được, nhánh thế lực chính diện đối đầu với Nữ Chân mà không rơi xuống thế hạ phong ở Tây Bắc, không phải chuyện đùa.

Nhưng đối với Ninh Hi mà nói, hắn xưa nay nhạy cảm, hiện tại cũng không phải đang cân nhắc mấy thứ này.

Trong lòng hắn trở nên hoang mang, nhất thời không biết nên đối mặt với thiếu nữ bị thương thế nào, mấy ngày nay nghĩ tới nghĩ lui, thực ra cũng chưa có kết quả, trong nhất thời cảm thấy bản thân sau này nhất định sẽ gặp phải ám sát nhiều hơn, vẫn là không nên qua lại với đối phương thì tốt hơn, trong nhất thời lại cảm thấy như vậy không thể giải quyết vấn đề, nghĩ tới cuối cùng, thậm chí bắt đầu lo lắng cho huynh đệ tỷ muội trong nhà. Hắn ngồi trên khúc củi đó rất lâu, đằng xa có người đi tới bên này, đi đầu là phụ thân hai hôm nay bận rộn chưa từng có quá nhiều chuyện trò cùng hắn, lúc này xem ra, công việc bận rộn đã tới hồi kết.

Hắn đứng dậy, cung kính hành lễ thỉnh an. Ninh Nghị đi tới khoát khoát tay, vỗ vai hắn ngồi xuống. Lần trước chia tay với phụ thân Ninh Hi chỉ mới chín tuổi, trong ấn tượng lúc ấy, bóng dáng của phụ thân đội trời đạp đất, lúc này trùng phùng, mới phát hiện trong một loại cao thủ lục lâm, thân hình của phụ thân không được coi là cao lớn tráng kiện, nhưng người trầm ổn, tùy ý, có sự thong dong của núi. Điều này khiến Ninh Hi rất hâm mộ, nếu bản thân có một ngày cũng có thể như vậy, có lẽ sẽ không sợ một tên thích khách kia đâu nhỉ.

- Thực ra cũng là một chuyện tốt.

Ngồi một lúc, Ninh Nghị cười cười mở lời.

- A?

Tiểu Ninh Hi hơi cảm thấy nghi hoặc.

- Mấy năm vừa qua, ta không ở nhà, vì để bảo vệ các ngươi, mấy người mẹ ngươi, Hồng Đề, Tây Qua di nương, Đỗ bá bá đã phí rất nhiều tâm sức. Chúng ta vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn khả năng ngươi......thậm chí đệ đệ muội muội của ngươi, gặp phải bất trắc......

Lời nói bình tĩnh của phụ thân lướt qua trong gió, Ninh Hi mới đầu chỉ là nghi hoặc lắng nghe, đợi khi Ninh Nghị nói ra câu “đệ đệ muội muội của ngươi” này, hắn cúi đầu xuống, song quyền mới đột nhiên nắm chặt, Ninh Nghị nhìn về phía xa, lời nói không dừng lại.

- Nhưng sau đó, bên mình đều vẫn coi như kiềm chế, có mấy lần, chuyện vẫn chưa ảnh hưởng đến các ngươi thì đã bị tiêu diệt. Đây là chuyện tốt, cũng chưa chắc coi là tốt, bởi vì những thứ này, ngươi chung quy là phải trải nghiệm.

Hắn nói hết những mấy lời này, lời nói dừng lại,

Ninh Hi cũng trầm mặc một lúc, ngẩng đầu lên nhìn phía trước:

- Cha, con không sợ.

Ninh Nghị cười cười. Qua một lúc sau, mới tùy ý cất tiếng.

- Ngươi cũng không phải sẽ kế nhiệm ta.

Ninh Nghị nhìn hài tử mười ba tuổi bên cạnh, xoa xoa đầu hắn, Ninh Hi ngước nhìn phụ thân, trong ánh mắt, xem ra cũng không hề bận tâm tới điều này.

- Nếu như có một ngày, ngươi muốn cầm đao thương lên chiến trường, ta và mẹ ngươi cũng sẽ để ngươi đi.

Hắn nói tới chuyện này, trong mắt Ninh Hi ngược lại sáng rực và trở nên phấn khích, trong bầu không khí của Hoa Hạ quân, thiếu niên mười ba tuổi sớm đã có ý chí hào hùng lên trận giết địch, hiện tại phụ thân có thể nói vậy, hắn trong nhất thời chỉ cảm thấy đất trời đều trở nên rộng lớn.

Ninh Nghị quan sát biểu cảm của thiếu niên, sau đó mới quay đầu:

- Nhưng mà, sống chết đều có giá trị. Nhi tử của ta có một ngày có lẽ sẽ không trở thành người lãnh đạo của Hoa Hạ quân, nhưng ta hy vọng, hắn có thể trở thành một nam nhân có thể chịu trách nhiệm với người bên cạnh. Cho dù không thể chiếu cố được cả Hoa Hạ quân, chăm sóc người trong nhà, chăm sóc mẹ ngươi, chăm sóc đệ đệ muội muội của ngươi, là trách nhiệm mà ngươi không thể chối từ.

Bình Luận (0)
Comment