Ninh Hi nắm nắm tay ngồi đó, không nói gì, khẽ cúi đầu.
- Bản chất của mọi người chúng ta đều như nhau, nhưng cảnh ngộ đối diện không giống nhau, một người mạnh mẽ có trí tuệ, thì phải học sách xem hiểu được hiện thực, thừa nhận hiện thực, sau đó thay đổi hiện thực. Ngươi......mười ba tuổi rồi, làm việc bắt đầu có cách nghĩ và chủ kiến của mình, một đám người theo bên cạnh ngươi, đối xử với ngươi khác biệt, ngươi sẽ cảm thấy có chút không ổn......
- Con không có.
Thiếu niên cất tiếng phản bác.
- Thực ra......con rất tôn trọng mấy người Đỗ bá bá......
Ninh Nghị mím mím môi:
- Ừm, vậy......nói thế này đi. Hiện thực chính là, ngươi là con trai của Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi, nếu có người bắt ngươi, giết ngươi, người nhà ngươi tự nhiên sẽ đau lòng, có thể sẽ làm ra quyết định sai lầm, bản thân nó là hiện thực......
- Con sẽ không để bọn họ bắt được con.
- Vậy nếu bắt được đệ đệ muội muội của ngươi thì sao? Nếu như ta là kẻ xấu, ta bắt được......Tiểu Kha? Thường ngày nó không ngồi yên được, đối với ai cũng tốt, ta bắt nó, uy hiếp ngươi giao ra tình báo của Hoa Hạ quân, ngươi làm thế nào? Ngươi hy vọng chính Tiểu Kha chết sao?
Ninh Nghị ôm lấy vai hắn.
- Kẻ địch của chúng ta, chuyện gì cũng làm ra được.
- Chuyện này không công bằng đối với các ngươi, không công bằng đối với Tiểu Kha, cũng không công bằng với những hài tử khác, nhưng chúng ta sẽ phải đối mặt với chuyện như thế. Nếu ngươi không phải hài tử của Ninh Nghị, Ninh Nghị cũng sẽ có hài tử, nó còn nhỏ, nó phải đối diện chuyện này —— cũng sẽ có một người phải đối mặt. Trời định giáng cho người nào trách nhiệm lớn lao, nhọc nhằn gân cốt, thân xác bị đói khát, chịu nỗi khổ sở nghèo túng, làm việc gì cũng không thuận lợi (Mạnh Tử)......ngươi phải tiếp tục trở nên mạnh mẽ, trở nên lợi hại, trở nên cơ trí, đợi có một ngày, ngươi trở nên lợi hại giống như mấy người Đỗ bá bá, lợi hại hơn nữa, ngươi sẽ có thể bảo vệ người bên cạnh, ngươi cũng có thể......bảo vệ cẩn thận được đệ đệ muội muội của ngươi.
Ninh Hi ngồi đó trầm mặc.
- Có một số chuyện chúng ta nghĩ không thông, có thể từ từ nghĩ. Đệ đệ muội muội tạm thời không nói nữa, Ninh Hi, có phải ngươi có chút bạc đãi bằng hữu bên cạnh rồi không?
- A?
Ninh Hi ngẩng đầu lên.
- Sơ Nhất bị thương hai ngày rồi, ngươi không đi thăm cô bé nhỉ?
- Con......con đi thăm rồi......
- Hửm, hình như nói ngươi chưa đi mà......
Ninh Hi cúi đầu, không muốn nói là hắn giả vờ đi ngang qua rồi từ xa liếc nhìn một cái.
- Ta còn nhớ lúc nhỏ các ngươi rất tốt, lúc ở Tiểu Thương Hà, các ngươi ra ngoài chơi, bắt thỏ, cái lần ngươi bị ngã rách da đầu đó, có còn nhớ Sơ Nhất lo lắng đến thế nào không, sau đó nó cũng luôn là bằng hữu tốt của ngươi. Ta mấy năm không gặp các ngươi rồi, bên cạnh ngươi có đông bằng hữu, nên không tốt với nó nữa?
- Không phải, Sơ Nhất nàng, nàng chung quy......không giống......
- Sao lại không giống rồi, vì cô bé là nữ hài tử? Ngươi sợ người khác cười nó, hay là cười ngươi?
Sắc mặt Ninh Hi ửng hồng, Ninh Nghị vỗ vỗ vai hài tử, ánh mắt lại trở nên nghiêm túc:
- Nữ hài tử không thua kém ngươi, nó cũng không thua kém bằng hữu của ngươi, đã nói với ngươi từ lâu rồi, con người là bình đẳng, mấy người dì Hồng Đề, dì Tây Qua của ngươi, có mấy nam nhân có thể làm được mấy chuyện của họ? Dệt kim ở Tập Sơn, nữ công rất nhiều, tương lai sẽ còn nhiều hơn, chỉ cần bọn họ có thể gánh vác được trách nhiệm của mình, bọn họ và chúng ta không có khác biệt. Ngươi mười ba tuổi rồi, cảm thấy không thoải mái, không muốn để bằng hữu ngươi tiếp tục theo ngươi, ngươi có từng nghĩ tới, Sơ Nhất nó cũng sẽ cảm thấy quẫn bách và khó chịu, nó thậm chí còn phải chịu sự lạnh nhạt của ngươi, nó không làm tổn thương ngươi, nhưng có phải ngươi đã làm tổn thương bằng hữu của mình rồi không?
- Nếu như ngươi......không hy vọng con bé theo ngươi nữa, đương nhiên cũng được. Nhưng các ngươi cùng nhau lớn lên, cũng cùng theo Hồng Đề di nương học võ, nếu các ngươi có thể cùng đối mặt với kẻ địch, thực ra còn lợi hại hơn nhiều so với liên thủ với người khác. Hơn nữa, lấy độ lượng ra, Sơ Nhất là bằng hữu của ngươi, có gì đáng để khúc mắc, ngươi là nam tử, tương lai là nam nhân đội trời đạp đất, ngươi đương nhiên phải càng trưởng thành hơn so với người ta, ngươi là nhi tử của ta và mẹ ngươi, ngươi đương nhiên phải càng trưởng thành càng có trách nhiệm hơn những hài tử khác! Ngươi cảm thấy sẽ có lời ra tiếng vào, ngươi gánh vác trách nhiệm cưới cô bé thì có vấn đề gì nữa......
Gương mặt Ninh Hi trong chốc lát đỏ ửng, Ninh Nghị vốn dĩ vẫn đang nói:
- Ta và mẹ ngươi muốn đính ước từ nhỏ cho hai đứa......ây, được rồi, khoan hãy nói đã.
Phụ tử hai người ngồi ở đó một lúc, xa xa nhìn thấy có người đi tới chỗ này, nhân viên đi cùng cũng tới nhắc nhở Ninh Nghị hành trình tiếp theo, Ninh Nghị vỗ vỗ vai hài tử, đứng dậy:
- Nam tử hán đại trượng phụ, đối mặt với sự tình, phải rộng lượng, cục diện người khác không thể phá vỡ, không có nghĩa ngươi không làm được, một số chuyện nhỏ, bắt đầu làm có gì khó đến thế.
Hắn nói xong, đi cùng mọi người ra chỗ xa, lúc Phương Thư Thường đến gần, Ninh Nghị cảm thán với hắn vài câu:
- Ây dà, vì tiểu hài tử mà lo nghĩ nát ruột......
Phương Thư Thường không cho là vậy: "Ta cảm thấy, có phải ngươi có chút nhu nhược yếu đuối rồi không?
Phụ thân trong thời buổi này quyền uy chí thượng, hoặc nắm đấm tối thượng, tâm sự với tiểu hài tử thật sự là một chuyện kỳ quái.
- Mấy tiểu tử nhà ta, không nghe lời thì ăn đòn, giờ đều tốt cả, không có chuyện gì phải lo nghĩ. Hơn nữa đánh nhiều chắc thịt.
Xung quanh có người lén gật đầu.
Ninh Nghị bĩu bĩu môi:
- Nói thì dễ dàng, những tiểu hài tử này hiện giờ, trong đầu toàn là nhiệt huyết, lúc nào đó nóng máu lên ra chiến trường, dọa chết tên khốn nhà ngươi.
- Sớm muộn cũng phải rèn luyện một phen.
- Vậy cũng phải đợi mài giũa cẩn thận rồi hẵng đi, nóng máu lên liền đi, nương tử ta khóc chết ta mất......
- Đệ muội rất rộng lượng......nhưng mà vừa nãy chẳng phải ngươi nói, nó muốn đi ngươi cũng đồng ý......
- Đương nhiên phải vững chân trước đã, rồi cũng có ngày nó lên chiến trường, chí ít sau hai mươi tuổi đi......
- Tâm Ma quả nhiên danh bất hư truyền, đối với nhi tử đều là trọn bộ gài bẫy lừa gạt.
- Đâu chỉ có vậy, ta còn thủ đoạn tàn độc......người chết như đèn tắt, đau lòng là người sống, vẫn luôn hy vọng cơ hội sống sót của tiểu bối lớn hơn một chút......
Một đoàn người nói cười tiến lên phía trước, sau đó cuộc trò chuyện ngược lại trở nên nghiêm túc. Trên thực tế, nhân viên cao tầng đi tới một bước này, ai chẳng có mấy người thân bằng hữu đã chết trong chiến loạn, Ninh Nghị thủ đoạn độc ác, nhân viên chấp hành bên cạnh lúc làm việc, tính toán cũng đa phần đều lãnh khốc, chẳng qua là biết được cái giá của những sơ sẩy này mà thôi.
Người lớn dần đi xa, sau khi đưa tiễn phụ thân, Ninh Hi ngồi trên khúc củi đó suy nghĩ những chuyện này, đằng xa đám thiếu niên kia đá bóng, lớn tiếng huyên náo, qua một lúc sau, mấy người va vào nhau, bùng phát tranh cãi rồi đánh nhau. Hẳn đều là gia đình quân nhân, ra tay khá hung hãn, đánh nhau được một lúc thì bị mọi người ầm ĩ kéo đi.
Thiếu niên mười ba tuổi bước xuống, giơ hai tay ra, thở một hơi dài nhẹ nhõm, hắn lại nghĩ ngợi một lúc, mới bắt đầu cất bước đi về khu thành thị bên đó, đằng sau có hai thân ảnh tùy ý bám theo.
Ánh nắng từ trên bầu trời chiếu nghiêng xuống, bước chân thiếu niên cũng không được coi là kiên định, hắn do dự bên con đường trong thành thị một lúc, sau đó mới đi tới khu chợ, mua một hộp nhỏ kẹo vừng cầm trên tay. Cứ vậy một đường lúc sắp đi tới chỗ phòng của Sơ Nhất, phía trước có người đi đến, gương mặt tươi cười chào hỏi hắn, lại là Văn Hưng cữu cữu quản sự bên này.
- Tới thăm Sơ Nhất?
Ninh Hi thỉnh an thăm hỏi với Tô Văn Hưng, đối với vấn đề này, lại không tiện trả lời, hai cậu cháu vừa nói chuyện vừa đi một đoạn, thấy đã tới trưa, Ninh Hi từ biệt Tô Văn Hưng, đến nhà ăn gần đó ăn bữa trưa —— hắn bị chuyện này xen vào đến mức có chút muốn bỏ cuộc nửa đường.
Sau buổi trưa, Ninh Hi mới đi tới tiểu viện nhỏ nơi Sơ Nhất dưỡng thương, trong viện khá yên tĩnh, qua khung cửa sổ hơi hé mở, vị thiếu nữ cùng hắn lớn lên kia dường như đang say ngủ, trên tủ gỗ bên cạnh giường là ấm tách, nửa quả quýt, một quyển sách truyện có hình ảnh, Mẫn Sơ Nhất đọc sách biết chữ không tính là lợi hại, đối với sách cũng thích nghe người khác nói hơn, hoặc đọc những quyển có kèm hình ảnh, rất ấu trĩ.
Ninh Hi đi vào, ngồi xuống bên giường, đặt kẹo vừng xuống. Thiếu nữ trên giường mi mắt khẽ động, bèn mở mắt ra tỉnh lại, nhìn thấy là Ninh Hi, vội vàng ngồi dậy. Bọn họ đã có một khoảng thời gian không thể nói chuyện hẳn hoi, thiếu nữ rất mất tự nhiên, Ninh Hi cũng hơi có chút lo lắng, lắp ba lắp bắp nói chuyện, thỉnh thoảng gãi gãi đầu, hai người cứ vậy mà bắt đầu giao lưu một cách “gian nan”.
Đợi đến khi cùng trở về Hòa Đăng từ Tập Sơn, quan hệ của hai người đã khôi phục lại tốt như trước kia, Ninh Hi cũng trở nên cởi mở hơn so với ngày trước, không bao lâu, phối hợp võ nghệ với Sơ Nhất cũng có tiến bộ lớn.
Ngày tháng ở Hòa Đăng không được coi là nhàn nhã, sau khi trở về, một lượng lớn sự tình đè xuống bên phía Ninh Nghị. Hai năm hắn rời khỏi, việc mà Hoa Hạ quân làm là công tác “chuyển đổi sang loại bỏ Ninh Nghị”, chủ yếu là hy vọng phân công của cả cơ cấu hợp lý hơn, sau khi trở về, không có nghĩa có thể vứt bỏ toàn bộ mọi chuyện, rất nhiều điều chỉnh chỉnh hợp sâu tầng hơn, vẫn phải để hắn làm mới được. Nhưng bất luận thế nào, trong mỗi một ngày, hắn rốt cục cũng có thể nhìn thấy thê nhi của mình, thỉnh thoảng cùng ăn cơm, thỉnh thoảng ngồi dưới ánh nắng nhìn các hài tử vui đùa và trưởng thành......
Trong rất nhiều năm thời gian qua đi này, các thê tử đều có những biến đổi thế này thế khác, Đàn Nhi thành thục hơn, có lúc hai người sẽ cùng làm việc, tán gẫu, khoảnh khắc vùi đầu xem văn thư, ngẩng đầu nhìn nhau cười, thê tử và hắn càng giống như một người.
Tiểu Thuyền quản lý sự vụ trong nhà, tính cách lại dần trở nên yên tĩnh, nàng là nữ tử không hề mạnh mẽ, mấy năm này, lo lắng cho Đàn Nhi hệt như tỷ tỷ mình, lo lắng cho trượng phu của mình, cũng lo lắng cho hài tử, người nhà của mình, tính tình dần trở nên hơi u uất, niềm vui của nàng, càng giống như thay đổi cùng với người nhà, luôn lo lắng bận tâm, nhưng cũng dễ dàng thỏa mãn. Chỉ trong những khoảnh khắc ở riêng cùng Ninh Nghị, nàng không lo không phiền cười lên, mới có thể nhìn thấy dáng vẻ thiếu nữ có chút mơ hồ, lắc lư hai bím tóc năm xưa.
Vân Trúc càng thêm nhã nhặn ôn nhu, thời gian như nước lắng đọng lên người nàng, cũng luôn có thể cảm hóa cho người khác. Nàng dạy dỗ hài tử, viết một số thứ, nàng của ngày xưa sống tại tiểu lầu bên sông đó, ngây ngô và lo lắng muốn thử trở về mảnh trời đất đã bị tổn hại thuở ấu thơ kia, đến bây giờ, cứng cỏi và ôn nhu rốt cục đã định lên người nàng, nàng ở nhà chăm sóc hài tử, thay Tiểu Thuyền chia sẻ một số chuyện, thường ngày nếu Đàn Nhi, Hồng Đề làm việc quá muộn, cũng luôn là nàng xách đồ qua đó, dặn dò một phen sớm về nhà, nếu như vị tiểu thư nhà quan ngày xưa kia không từng trải qua nước mất nhà tan, có một ngày, có lẽ cũng sẽ dần dần trở thành dáng vẻ như hôm nay nhỉ.
Duy chỉ có Cẩm Nhi, vẫn nhảy nhảy nhót nhót như cũ, như nữ chiến sĩ không chịu ngừng nghỉ.
Còn có Hồng Đề tính cách nhu thuận, Tây Qua vì đại nghiệp “dân chủ” mà xông xáo, Quyên Nhi theo bên cạnh Ninh Nghị đảm nhận thư ký......
Có lúc Ninh Nghị rảnh rỗi hồi tưởng, thỉnh thoảng sẽ nhớ tới quá khứ của một quãng đời người kia, sau khi tới nơi này, bản thân vốn dĩ muốn sống một cuộc đời giản đơn, chung quy vẫn là đi tới tình trạng bận rộn tối tăm mặt mũi. Nhưng tình trạng này lại có chút khác với quãng thời gian xưa kia. Hắn nhớ tới trời trong gió nhẹ ở Giang Ninh, hoặc là mưa lớn nhu hòa bao trùm trời đất, mọi người qua lại trong ngoài viện, tường đỏ ngói đen, thiếu nữ nói cười ồn ào, những âm thanh tươi đẹp như vậy, còn có bãi cờ, tiểu lâu, lão nhân bày bãi cờ bên sông Tần Hoài. Hết thảy chung quy đã mất đi như nước chảy.
Hết thảy rồi sẽ mất đi như nước chảy, chẳng qua khoảng cách tương lai có thể ngừng chân vẫn còn bao lâu, hắn cũng không thể nào tính toán được rõ ràng.
Tin tức bên ngoài cũng đang không ngừng truyền tới.
Cùng lúc với con quái vật khổng lồ Hắc Kỳ tỉnh lại trong núi, chậm rãi giãn mở thân mình, mảnh đất Trung Nguyên, thế lực Ngạ Quỷ do Vương Sư Đồng suất lĩnh rốt cục cũng đã cuộn lên sóng lớn, khơi dậy tai nạn ngập trời.
Bắt đầu từ tháng tám, Vương Sư Đồng lùa theo “Ngạ Quỷ”, bắt đầu cuộc chiến công thành đoạt đất ở mạn bắc Hoàng Hà. Lúc này vụ mùa vừa qua, lương thực ít nhiều vẫn coi như đầy đặn, các “Ngạ Quỷ” buông ra sự kiềm chế cuối cùng, dưới chiều hướng đói khát và tuyệt vọng, hơn mười vạn Ngạ Quỷ bắt đầu tiến công trắng trợn vào phụ cận, bọn họ đổi lấy cái giá là hy sinh một lượng lớn, công hạ thành trì, cướp bóc lương thực, sau khi đốt giết bắt người cướp của liền cho một mồi lửa lên cả tòa thành, những người mất đi nhà cửa lập tức lại bị cuốn vào trong đại quân của Ngạ Quỷ.
Trong thời gian hai tháng, các Ngạ Quỷ hạ liên tiếp tám tòa thành trấn lớn nhỏ ở mạn bắc Hoàng Hà, thành trì hủy hết, người tử nạn vô số. Bình Đông tướng quân Lý Tế Chi phái ra đại quân năm vạn thử xua tan Ngạ Quỷ, nhưng mà dưới việc người trước ngã xuống người sau tiếp bước của nhóm Ngạ Quỷ binh lực bành trướng, quân đội bị biển người đói khát cứ thế đè tan nát.
Người phụ trách của Hắc Kỳ quân lưu lại đất bắc từng âm thầm có một lần thương lượng với Vương Sư Đồng, thử cố gắng hết lực lượng cuối cùng, tuy nhiên đã không còn ý nghĩa.
Quỷ Vương điên cuồng vẫn ghi nhớ ước nguyện ban đầu của hắn, nhóm nạn dân không ngừng bành trướng đang lan tràn dọc bờ Hoàng Hà, sau đó qua được sông lớn. Lúc này, tuyết đã bắt đầu rơi xuống.
Các nạn dân công hạ được tương đối ít thành trấn, sau khi cướp phá, đốt giết và cướp bóc sạch sẽ thì nhóm lên đống lửa lớn, sưởi ấm trong đống lửa, sau đó lại dần dần đông cứng đói tới chết trong trận tuyết dày, không ai biết được, sau khi trận tuyết lớn này qua đi, hai bờ Hoàng Hà sẽ có bao nhiêu xác chết thối rữa.
Thiên tai trì hoãn trận nhân họa này, các Ngạ Quỷ cứ vậy mà run lẩy bẩy trong lạnh giá, một lượng lớn chết đi, trong đó, có lẽ cũng có kẻ sẽ không chết, bèn chờ đợi sự khôi phục vào năm sau trong tuyết trắng xóa.
Mặt bắc, hiệp sĩ vác theo thiết bổng vượt qua Nhạn Môn Quan, hành tẩu trong tuyết lớn ngập trời của Kim quốc.
“Bát Tí Long Vương” của Xích Phong sơn, “Cửu Văn Long” Sử Tiến xưa kia, sau khi thương thế khỏi hẳn, giải tán tất cả lực lượng còn lại của Xích Phong sơn, một mình bước lên lữ trình.
Không am hiểu về đấu đá nội bộ giữa người với người, sau khi Xích Phong sơn nội chiến tan rã, hắn lại bại bởi Lâm Tông Ngô, Sử Tiến rốt cục cảm thấy mê muội đối với con đường phía trước. Hắn đã từng tham gia ám sát Niêm Hãn cùng Chu Đồng, mới hiểu được sức mạnh cá nhân nhỏ bé, nhưng mà trải nghiệm của Xích Phong sơn, lại nói với hắn một cách rõ ràng, hắn không có sở trường làm đầu lĩnh, đại loạn Trạch Châu, có lẽ vị kia của Hắc Kỳ mới là anh hùng chân chính có thể khuấy động thiên hạ, nhưng mà chuyện đã qua của Lương Sơn, cũng khiến hắn không thể nào đi tới phương hướng này.
Một đời này của ta, đã không còn nhiều giá trị nữa......hắn nghĩ như vậy, bèn trở lại trên con đường của Chu Đồng.
Vậy thì đi Kim quốc, giết Niêm Hãn.
Lúc này, cách từ lúc Chu Đồng hành thích Niêm Hãn, đã qua đi thời gian mười năm đằng đẵng.
Một đường lên bắc, trên đường cũng từng gặp được mấy người đồng hành, một nam tử láu cá tên Phương Thừa Nghiệp ngược lại trò chuyện với hắn khá vui vẻ, chỉ có điều sau khi đồng hành không lâu, lúc sắp gần đến Nhạn Môn Quan, đối phương cũng rời khỏi.
Phương Thừa Nghiệp ít nhiều có chút ngây ngốc.
Hắn hoạch định trận đại loạn nhắm vào Hổ Vương ở Trạch Châu kia, sau đó trùng phùng với sư phụ Ninh Nghị, Ninh Nghị đề xuất với hắn hai phương hướng, thứ nhất, khi đại quân Ngạ Quỷ trải qua đủ chiến tranh, thử trừ khử Vương Sư Đồng, tiếp nhận Ngạ Quỷ, thứ hai, giúp đỡ Cửu Văn Long xây dựng lại Xích Phong sơn. Hiện giờ Ngạ Quỷ hung diễm ngập trời, xem ra là thật sự mất kiểm soát rồi, cũng không biết sau trận tuyết tai này còn có thể có mấy người sống sót, Cửu Văn Long lại buông tay không làm, một mình đi tìm chết. Những chuyện này, cũng khiến hắn thực sự có chút không biết làm thế nào.
Cũng cùng lúc đó, trong nha môn nhỏ của Ốc Châu, nam tử dùng tên giả là Mục Dịch cũng đang hưởng thụ cuộc sống an yên khó có được, hắn có thê tử, có nhi tử, nhi tử đang từ từ lớn lên.
- Nếu như có thể mãi sống như vậy thì tốt.
Hắn thường xuyên nói như thế.
Tây Hạ, tướng lĩnh Mông Cổ tên Xích Lão Ôn suất lĩnh quân đội đã ba lần phát sinh va chạm với quân đội Kim quốc do Thuật Liệt Tốc suất lĩnh tại biên giới Kim quốc, kỵ đội Mông Cổ tới lui như gió, Kim quốc cũng đã thử đại pháo vừa lắp ráp, sau khi hai bên thận trọng giao thủ, người Mông Cổ cuối cùng đã từ bỏ thăm dò tấn công Đại Kim quốc.
Cho dù là người Mông Cổ hiếu chiến, cũng không bằng lòng trực tiếp gặm khúc xương cứng này trước khi lớn mạnh thực sự.
Tây Hạ đã diệt vong, để lại trước mặt họ, bèn chỉ có lựa chọn đường xa tây tiến, hoặc chọc ngang vào đông nam.
Mùa đông năm Vũ Kiến Sóc thứ tám dần qua đi, vào hôm trừ tịch (giao thừa), trong thành Lâm An đèn đuốc sáng trưng, ca múa tưng bừng, pháo hoa rực rỡ trên bầu trời tô điểm cho thành trì càng vô cùng náo nhiệt trong tuyết lớn, Hòa Đăng ngăn cách ngàn dặm là một ngày nắng rạng rỡ, hiếm khi có được ngày đẹp, Ninh Nghị tranh thủ thời gian, đi dạo nửa ngày một cách hẳn hoi với người nhà và một đám hài tử, hai bé gái ba tuổi Ninh Ngưng và Ninh Sương tranh nhau trèo lên vai hắn, hài tử xung quanh ồn ào náo nhiệt, thật là một cảnh tượng ấm áp.
Qua hết ngày hôm nay, bọn họ lại lớn thêm một tuổi.
Năm Kiến Sóc thứ chín, đang ép tới đỉnh đầu của tất cả mọi người......