Một năm bắt đầu bằng mùa xuân. Vũ triều, sau khi tiễn cũ đón mới, trời đất khôi phục, trong triều đường, thông lệ sẽ có đại triều hội kéo dài, tổng kết năm trước, nhìn ra năm sau, Quân Vũ đương nhiên phải tham gia.
Một năm này, ở lại kinh thành nửa tháng, lý luận sắc bén trên triều hội cũng bùng nổ nửa tháng. Quân Vũ là thái tử tôn quý, không ai dám công khai không cung kính với hắn, nhưng mà sau một phen ca tụng, trong lời nói của các triều thần, cũng đã để lộ ra ác ý, những đại nhân này trần thuật các loại vấn đề xuất hiện đằng sau sự phồn hoa của Vũ triều, nguyên nhân gây trở ngại, đến cuối cùng, không ai nói gì, nhưng đủ loại dư luận chung quy vẫn ép tới bên phía thái tử phủ.
Cho dù mất đi Trung Nguyên, sự phát triển mạnh mẽ mấy năm của Nam Vũ, sự khuếch trương của kinh tế, dồi dào của quốc khố, đến cả sự tăng trưởng võ bị, dường như đều đang chứng minh sự hùng mạnh của một vương triều sau khi rút kinh nghiệm xương máu. Những con số không ngừng nhảy vọt này chứng thực sự hiền minh của quân vương và các đại thần, mà nếu hết thảy đều đang tăng trưởng, thì một số tì vết phía sau, bèn là thứ có thể lý giải, có thể nhẫn nhịn.
Không ai có thể chứng minh, sau khi mất đi tính khuynh hướng, quốc gia còn có thể bay vọt lên như vậy. Vậy thì, một số tì vết, đau từng cơn có lẽ là sự tồn tại tất yếu. Mà trước có mối nhục Tĩnh Bình, sau có Nữ Chân vẫn đang nhìn chằm chằm như hổ đói, nếu như triều đình toàn diện nghiêng về việc vỗ về nạn dân phương bắc, vậy thì, quốc khố còn cần nữa không, thị trường có cần phát triển nữa không, võ bị có cần tăng thêm nữa không.
Các đại Nho lưu loát trích dẫn kinh điển, luận chứng tính tất yếu của rất nhiều sự vật, trong mơ hồ, lại làm nổi bật lên một nhánh thái tử, công chúa không đủ hiền minh trở thành trở ngại cho sự phát triển của Vũ triều. Quân Vũ dây dưa nửa tháng trong kinh thành, bởi vì một tin tức nào đó trở về Giang Ninh, một đám đại thần bèn dâng tấu tới, khẩn thiết khuyên thái tử phải hiền minh nhận lời can gián, sao có thể vừa tức giận đã vội đi, Quân Vũ cũng chỉ có thể hồi đáp từng người một đã tiếp nhận giáo huấn.
Giữa tháng hai tháng ba, tuyết chảy băng tan, chim bay cỏ mọc, Văn Nhân Bất Nhị trấn giữ ở kinh thành cũng tới, hai người chủ khách đứng tại đầu thành Giang Ninh, nhìn vào khí cầu vàng rực khổng lồ trên bầu trời.
Trong giỏ treo của khí cầu, có người ném một thứ ra ngoài, thứ đó rơi xuống từ trên cao, rơi xuống đồng cỏ rầm một cái, bùn đất bay tứ tung. Quân Vũ cau mày, qua một lúc, mới lục tục có người chạy tới:
- Không nổ tung ——
- Mười năm trước, bên phía sư phụ kia......đã nghiên cứu ra khí cầu, bên ta khó khăn trắc trở mãi không có tiến triển lớn, sau đó phát hiện bên kia vậy mà dùng bột giấy để bịt kín không khí, đèn Khổng Minh dùng giấy có thể bay lên trời, nhưng quả cầu to như vậy, đốt lửa lên, ngươi không ngờ tới vậy mà còn có thể dùng giấy! Lại lỡ dở hai năm, Giang Ninh bên đây mới rốt cục có được cái này, may mà ta vội vàng quay lại......
Trên tường thành gió lớn, giọng nói của Quân Vũ cũng cao, thái tử điện hạ hai mươi sáu tuổi bào phục rộng rãi, sau khi để hai chòm râu cũng khá uy nghiêm, lúc này cánh tay khẽ vung, càng có vẻ hăm hở. Văn Nhân Bất Nhị chỉ nghiêm mặt chắp tay.
- Đối với kẻ phản nghịch kia, điện hạ cẩn trọng lời nói.
- Văn Nhân sư huynh nói đúng, ác tặc giết vua kia, ta và hắn không đội trời chung.
Quân Vũ thản nhiên cười nói. Văn Nhân Bất Nhị chính là đệ tử của Tần Tự Nguyên, Quân Vũ thuở nhỏ cũng từng được hắn dạy bảo, hắn tính cách tùy ý, nhưng lại rất nể trọng Văn Nhân Bất Nhị, rất nhiều lúc, xưng hô bằng sư huynh.
- Điện hạ giận dữ rời kinh, triều đường Lâm An lại đã sôi sùng sục, tương lai vẫn cần thận trọng.
- Phải, đây là sai lầm trong tính cách của ta.
Quân Vũ nói.
- Ta cũng biết nó không tốt, mấy năm nay đều đã nhẫn nại, nhưng có những lúc lòng vẫn phẫn uất khó nguôi ngoai, đầu năm ta nghe nói chuyện này có tiến triển, dứt khoát bỏ lại triều đường chạy về, ta nói là vì khí cầu này, nhưng sau nghĩ lại, cũng chẳng qua không nhịn nổi mấy việc vụn vặt trên triều đường, nên tìm cớ.
Hắn thừa nhận sai lầm, Văn Nhân Bất Nhị cũng không nói thêm nữa, hai người dọc theo tường thành đi xuống, Quân Vũ nói:
- Nhưng mà, kỳ thực nghĩ đi nghĩ lại, ta vốn dĩ chính là tính tình không thích hợp làm thái tử, ta yêu thích tìm tòi nghiên cứu học thuyết truy nguyên, nhưng những năm này, đủ loại sự tình quấn lấy người, truy nguyên đã rơi xuống từ lâu. Thiên hạ rung chuyển, ta có trách nhiệm, lại không có huynh đệ, nghĩ đến che chắn một phen cho đám người Nhạc Phi, Hàn Thế Trung, tiếp đó cứu lấy những nạn dân trốn từ đất bắc, gắng gượng làm, nhưng mà thân ở trong đó, mới biết có bao nhiêu vấn đề.
Hắn đi xuống bậc thang của tường thành, bước chân thoăn thoắt:
- Thế gia đại tộc, hơn hai trăm năm điều hành, thế lực rắc rối phức tạp, lợi ích liên quan sớm đã thâm căn cố đế, tướng quân thiển cận sợ chết, văn quan tham ô không có đức hạnh, đã thành một tấm lưới lớn. Mấy năm trước ta nhúng tay vào việc người bắc dời về nam, trên bề mặt đám đông khen hay, quay đầu đi, xúi giục người gây chuyện, đánh chết người, đến nỗi kích động tạo phản, giết người theo luật, quan hệ này quan hệ nọ, cuối cùng làm ầm đến trước phụ hoàng, đâu chỉ một lần. Cuối cùng nói người nam về nam, người bắc về bắc, còn nói thực sự bất đắc dĩ —— Phương bắc làm sao về! Phương bắc bị đánh nát rồi!
- Nhìn xem bên phía Nhạc tướng quân kia, hắn làm người cương trực, đối với đủ loại thứ trong địa phận quản hạt đều nắm trên tay, tuyệt đối không thỏa hiệp với người, cuối cùng duy trì được một nhánh quân mạnh như thế. Mấy năm nay, tấu sớ nói hắn ương ngạnh, bá đạo, tranh lợi với dân thậm chí có ý phản, đâu chỉ vài trăm, đây còn là trong tình huống có ta đằng sau canh chừng, nếu không hắn sớm bị kẻ có tâm chặt đầu rồi. Bên phía Hàn Thế Trung, hắn càng hiểu cách xoay vòng, nhưng mà đút lót từng đại thần một trong triều, tiền tiêu cũng lắm, ta thấy quân giới của hắn còn phải kém một chút so với Nhạc Phi.
Hai người đi xuống khỏi tường thành, lên xe ngựa, Quân Vũ phất tay:
- Không làm như vậy thì có thể thế nào? Ờ, ngươi luyện binh, hôm nay một tên văn quan tới, nói ngươi nên luyện thế này, ngươi đưa ta chút tiền, nếu không ta làm một bản vạch tội ngươi. Ngày mai đến một tên, nói tiểu cữu đến chỗ ngươi làm doanh quan, hôm sau tiểu cữu hắn cắt xén quân hưởng (lương bổng và lương thực của quân đội), ngươi muốn giết hắn, hắn nói tỷ phu hắn là quốc tướng! Vậy đừng đánh trận nữa, đi chết hết là được rồi.
Xe ngựa đi ra khỏi cửa thành, lên quan đạo bên ngoài, sau đó đường rẽ ra đồng ruộng, Quân Vũ phát tiết một hồi, thấp giọng nói:
- Ngươi biết tạo phản tại sao phải giết hoàng đế?
- Điện hạ cẩn trọng lời nói!
- Lấy ví dụ, ngươi muốn làm......một chuyện lớn. Người dưới tay ngươi, có qua lại với đám người này, ngươi muốn làm trò lá mặt lá trái trước, hi hi ha ha lấy lệ với bọn họ một hồi, giống như......qua quýt hai ba năm đi, nhưng phía trên ngươi không có chỗ dựa nữa, hôm nay tới một người, phân chia một ít thứ của ngươi, ngươi nhịn, ngày mai nhét một tên tiểu cữu, ngươi nhịn, ba năm sau, ngươi phải làm chuyện lớn rồi, quay mình nhìn lại, người bên cạnh ngươi toàn bộ đều giống như bọn họ......ha ha. Ha ha.
Văn Nhân Bất Nhị nheo mắt, Quân Vũ hôm nay, tâm trạng rõ ràng có chút không đúng, hơi phấn khích, cũng càng thêm không kiêng nể gì, tình trạng như vậy thường ngày chưa từng thấy bao giờ:
- Điện hạ, ngài có phải......gặp phải chuyện gì rồi?
- Không có.
Quân Vũ phất tay, sau đó vén màn cửa sổ xe nhìn về phía trước, khí cầu vẫn ở đằng xa.
- Ngươi xem, khí cầu này, vào thời điểm làm, ngự sử năm lần bảy lượt tới hạch tội, nói vật này đại nghịch không lành, bởi vì mười năm trước, nó có thể đưa người vào hoàng cung, nó bay cao hơn cả tường cung, có thể thăm dò cung đình......cái gì mà đại nghịch không lành, đây là có ý nói ta muốn giết vua đấy à. Vì chuyện này, ta để mấy nhà xưởng lại Giang Ninh, chuyện lớn chuyện nhỏ hai đầu chạy, bọn họ vạch tội, ta liền xin lỗi nhận sai, xin lỗi nhận sai không vấn đề gì......ta rốt cục đã làm ra rồi.
- Điện hạ......
- Văn Nhân sư huynh, thế đạo này, tương lai có lẽ sẽ có một dáng vẻ khác, dáng vẻ mà ta và ngươi đều nhìn không hiểu.
Quân Vũ nhắm mắt.
- Năm ngoái, trước khi Tả Đoan Hữu qua đời, ta đi thăm viếng ông ta. Lão nhân gia nói, mấy lời ở Tiểu Thương Hà đó, có lẽ là đúng, chúng ta muốn đánh bại hắn, chí ít phải biến thành người như hắn, hỏa pháo làm ra rồi, còn ngày càng tốt hơn, khí cầu làm ra rồi, ngươi không có, làm sao đánh với người ta. Lý Tần đang nói tới Nho gia mới, cũng không bỏ qua truy nguyên. Những người trong triều này, những thế gia đại tộc đó, nói cái này nói cái kia, thứ có liên hệ với bọn họ, toàn bộ đều không có kết quả tốt, nhưng có lẽ tương lai học thuyết truy nguyên hưng thịnh, sẽ có biện pháp khác thì sao?
Xe ngựa rung lắc một chút, dừng lại tại một mảnh đồng cỏ xanh, không ít thợ thủ công đều đang tụ tập gần có, còn có một quả khí cầu đang được bơm hơi, Quân Vũ và Văn Nhân xuống khỏi xe ngựa.
- Đối với học vấn Nho gia, ta cũng không được coi là cực kỳ tinh thông, cũng không biết biến pháp và tiến bước cụ thể như thế nào. Rắc rối phức tạp của hai ba trăm năm, bên trong đều hỏng cả rồi, cho dù ngươi khát vọng rộng lớn, tâm tính thanh cao, tiến vào chỗ này, ngàn vạn người ngăn cản ngươi, ngàn vạn người bài xích ngươi, hoặc là ngươi trở nên xấu xa, hoặc là biến đi. Cho dù ta có chút may mắn, trở thành thái tử, dốc hết sức lực cũng chẳng qua bảo vệ được mấy người Nhạc tướng quân, Hàn tướng quân này, nếu có một ngày làm hoàng đế, đến lúc hành xử theo ý mình cũng không được, vậy đến những ngày cũng không bảo vệ nổi nữa.
- Chỉ dựa vào bọn họ, không đánh lại được Nữ Chân.
Quân Vũ đứng đó, vẫn còn đang nói, khí cầu phía trước cũng đang căng phồng, cao lên, kéo động giỏ treo:
- Nhưng cũng may có học thuyết truy nguyên, có lẽ......có thể dựa vào những người này, sức này, tìm được chút cơ hội chuyển biến, cho dù ta bị cái tiếng cứng đầu ngoan cố, cũng không muốn buông xuống cục diện này, ta chỉ nhìn thấy có hy vọng ở đây.
- Điện hạ......
Quân Vũ đi tới phía trước:
- Ta muốn lên trời xem thử, Văn Nhân sư huynh có muốn đi cùng không?
- Điện hạ ——
Hắn vừa nói xong lời này, xung quanh lập tức là một mảnh ầm ĩ, mấy lời như “điện hạ suy nghĩ kỹ”, “điện hạ không được”, “vật này không an toàn” vang lên ầm ầm, những thợ thủ công phụ trách kỹ thuật bị dọa tới quỳ xuống đất hàng loạt, Văn Nhân Bất Nhị cũng xông lên trước, nỗ lực khuyên ngăn, Quân Vũ chỉ cười cười.
- Cuối năm đến năm nay, khí cầu này đã liên tiếp bay lên bay xuống sáu lần, rất an toàn, ta cũng từng tham gia quá trình chế tạo khí cầu, nó có vấn đề gì, ta đều biết, các ngươi không gạt được ta. Liên quan đến việc này, ý ta đã quyết, không nên nhiều lời, hiện giờ, vận khí của ta chính là vận khí của chư vị, nếu hôm nay ta từ trên trời rơi xuống, chư vị cứ coi như vận khí không tốt, bồi táng cùng ta vậy. Quân Vũ tại đây cảm tạ mọi người......Văn Nhân sư huynh.
Thái tử đứng bên giỏ treo quay đầu lại:
- Muốn lên đó xem thử không?
Văn Nhân Bất Nhị trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn là thở dài một hơi. Những năm này, Quân Vũ nỗ lực gánh vác trách nhiệm, tuy rằng vẫn còn chút sự bốc đồng của người trẻ tuổi, nhưng trên tổng thể coi như cực kỳ lý trí. Chỉ là khí cầu này vẫn luôn là vướng bận lớn trong lòng thái tử, lúc hắn niên thiếu nghiên cứu truy nguyên, cũng chính vì vậy, muốn bay lên, muốn lên trời xem thử, sau đó thân phận thái tử khiến hắn không thể không phân tâm, nhưng đối với ước mơ bay lên trời này, vẫn một mực canh cánh trong lòng, nhớ mãi không quên.
Vật này thật sự chế tạo thành mới có thời gian hai ba tháng, dựa vào thứ như vậy bay lên bầu trời, sự nguy hiểm trong đó, nỗi sợ khi rời khỏi đất, hắn làm sao không hiểu, chẳng qua lúc này ý hắn đã quyết, khó mà thay đổi, nếu không phải như vậy, sợ rằng cũng sẽ không nói ra mấy lời vừa nãy.
Nho thuật của quá khứ......thuật trị nước, trước mặt kẻ địch hùng mạnh như Nữ Chân, không còn đường nữa.
- Thần đương nhiên đi theo thái tử.
- Nếu ngươi sợ cao, tự nhiên có thể không đi, cô chỉ cảm thấy, đây là thứ tốt mà thôi.