Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 980 - Chương 980: Tận Trời Xanh, Dưới Suối Vàng 2

Chương 980: Tận trời xanh, dưới suối vàng 2 Chương 980: Tận trời xanh, dưới suối vàng 2

Không đếm xỉa đến đám người quỳ đầy đất xung quanh, hắn không nói lời nào trèo vào trong giỏ, Văn Nhân Bất Nhị cũng qua đó, bên trong giỏ treo vẫn còn một thợ thủ công điều khiển bay lên, quỳ ở đó, Quân Vũ liếc nhìn hắn:

- Dương sư phụ, đứng dậy làm việc, chẳng lẽ ngươi để ta tự mình thao tác à? Ta cũng không phải không biết làm.

Thợ thủ công đó run rẩy đứng dậy, qua một lúc sau, bắt đầu ném bao cát đối trọng xuống phía dưới.

Quân Vũ một tay nắm chặt vào dây thừng cạnh giỏ treo, đứng yên đó, cơ thể khẽ lắc lư, mắt nhìn phía trước.

- Các đại nhân trong triều đình cảm thấy, chúng ta còn có thời gian bao lâu?

- Thừa tướng và mấy vị của Xu Mật Viện cho rằng, thời cục không tốt thì hai ba năm, nếu vận khí tốt, có lẽ còn có năm năm có thể nghỉ ngơi lấy lại sức.

Văn Nhân Bất Nhị cũng nhìn về phía trước, cơ thể cứng đờ và căng thẳng.

- Sau khi Nữ Chân công hạ Trung Nguyên, lập Lưu Dự làm vua, vốn chính là vì tộc nhân quá ít, cần ổn định cả lãnh thổ nước Liêu trước. Sau khi bọn họ ổn định và củng cố hoàn toàn ở mạn bắc Nhạn Môn Quan, việc cần làm đầu tiên, chính là chính thức thôn phệ, tiêu hóa Trung Nguyên.

Khí cầu khổng lồ lắc lư, bắt đầu bay lên trời.

- Chỉ là Trung Nguyên nguyên bản tuy bị đánh tan, sự kiểm soát của Lưu Dự lại khó mà cường đại độc lập, nam bắc Hoàng Hà kẻ có lòng khác liên tiếp xuất hiện, bọn họ rất nhiều người bên ngoài thần phục Nữ Chân, không dám ngóc đầu, nhưng nếu Kim quốc thật sự tiến hành việc thôn tính này, người sẽ đứng dậy phản kháng cũng không phải số ít. Đánh bại và thống trị khác nhau, muốn chính thức thôn tính Trung Nguyên, sức lực mà Kim quốc phải bỏ ra ngược lại còn lớn hơn, vì vậy, có lẽ vẫn còn thời gian nghỉ ngơi hai ba năm......ơ ——

Tầm mắt của phía dưới không ngừng thu nhỏ, bọn họ đã bay lên trời, lời trần thuật vốn dĩ vì căng thẳng của Văn Nhân Bất Nhị lúc này cũng bị cắt ngang. Quân Vũ đã không còn nghe nữa, hắn đứng đó, nhìn xuống cánh đồng, ruộng đất bên dưới, những người đang gieo mạ trong ruộng, trâu ngựa đang kéo cày, đằng xa, phòng ốc và khói bếp đều đang lan rộng, tường thành Giang Ninh trải dài, con sông chảy xuyên qua, người chèo thuyền trên thuyền mui đang chống một cây sào dài......trong mùa xuân rạng rỡ, sức sống tràn trề lan tỏa như một bức tranh cuộn.

Sáu năm trước, dò núi khuấy biển của người Nữ Chân từng tới nơi này, Quân Vũ vẫn còn nhớ thi thể bên ngoài thành trì đó, và cả Khang gia gia mất ở đây. Bây giờ, hết thảy sinh linh này lại sống một cách rực rỡ như thế, tất cả sinh mệnh tươi sáng đáng yêu, đáng hận, khó có thể phân loại này, chỉ nhìn thấy bọn họ đang tồn tại, đã có thể khiến người ta hạnh phúc, mà dựa vào sự tồn tại của bọn họ, lại sản sinh ra vô số đau khổ......

Khí cầu nhiệt bay lơ lửng trên bầu trời.

Trong cả cuộc đời, Chu Quân Vũ đều không thể nào quên được, mảnh đất mà hắn từng nhìn thấy trong mắt mình lúc này.

Mùa xuân năm Vũ Kiến Sóc thứ chín, hắn lần đầu tiên bay lên bầu trời.

....................

Dưới cùng một mảnh bầu trời, vượt qua mạn bắc Nhạn Môn Quan, lúc tuyết chảy băng tan, Tây Kinh Đại Đồng của Kim quốc, đón lấy thời kỳ cao điểm của thương lữ qua lại.

Hàng hóa luân chuyển, khách thương qua lại, ngựa xe như nước. Trải qua cướp đoạt, tiêu hóa, tĩnh dưỡng nội bộ hơn mười năm, chính quyền mới sáng lập Kim quốc này, cũng dần dần ấp ủ ra diện mạo phồn hoa hưng thịnh. Vào từ bốn cửa của Đại Đồng, cờ xí trên tường thành tung bay đón gió như rừng, đi lại các nơi trên tường thành lớn kia, là từng đội từng đội binh sĩ Nữ Chân cung mạnh đao sắc, chợ búa trong thành trải dài, người qua lại như mắc cửi, quan sai tuần tra ưỡn thẳng lưng đi trong đó, thỉnh thoảng nhìn thấy ẩu đả trong đám đông, đến lúc ầm ĩ không can ra được mới lên trước ngăn cản —— dân phong đất bắc nhanh nhẹn dũng mãnh, loại chuyện này nhìn mãi cũng quen.

Trong các tiệm rèn sắt buôn bán phát đạt vang lên tiếng coong coong, hỏa khí ghẹo người, trong tửu lầu quán ăn, món ăn, điểm tâm trời nam đất bắc đều có bán, nhưng đa số vẫn là làm hợp với khẩu vị người Kim, người kể chuyện kéo hồ cầm, đập thước gõ xuống.

Trong chỗ ở hỗn tạp của nô lệ người Hán ăn mặc lam lũ, có người thân hình gầy yếu như que củi, trên người bị quấn dây xích, chỉ dùng làm gia súc, trong mắt sớm đã không còn sinh khí, cũng có chân chạy vặt, đầu bếp trong đủ loại quán ăn, cuộc sống có lẽ tốt hơn một chút, nhưng trong mắt cũng chỉ là sợ hãi rụt rè không dám nhìn người lâu. Giữa ngõ phố son phấn phồn hoa, trong một số thanh lâu kỹ trại lúc này vẫn có nữ tử người Hán bị bắt từ phương nam tới, nếu như xuất thân từ cửa nhỏ nhà nghèo, thì chỉ là thứ để người ta phát tiết như súc vật, cũng có phu nhân, tử nữ của đại tộc công gia, lại thường có thể ra giá cao, nữ tử hoàng thất cũng có mấy người, hiện giờ vẫn là cây rung tiền của mấy kỹ viện này.

Ngay trong người Nữ Chân, cũng có không ít người yêu thích thơ văn, đến thanh lâu càng bằng lòng trò chuyện một hồi với phu nhân tiểu thư có tri thức hiểu lễ nghĩa của mặt nam. Đương nhiên, nơi này không giống với phương nam.

Chỗ này không có thanh quán nhân.

Nữ tử mặc áo hoa, điên cuồng nhảy múa ngoài đầu đường, ê ê a a hát ca khúc của Trung Nguyên, sau đó bị người Nữ Chân hào sảng tới kéo vào trong cửa lớn của thanh lâu, kéo vào trong phòng, tiếng cười hi hi ha ha vẫn chưa dứt. Tiếng của Vũ triều, hiện giờ rất nhiều người ở đây cũng đều đã nghe hiểu, nữ tử điên đó đang cười: "Ha ha, tướng công, chàng đến đón ta rồi......ha ha, a —— ha ha, tướng công, chàng đến đón ta......"

Trong căn phòng đó, nàng vừa bị cưỡng bức vừa truyền ra âm thanh này. Nhưng người gần đó đều biết, trượng phu của nàng đã bị giết từ lâu —— đó vốn dĩ là thợ thủ công, muốn phản kháng trốn chạy, bị chém đầu ngay trước mặt nàng, cái đầu bị chế thành đồ uống rượu......lúc theo tiêu đội đi qua đầu đường, Sử Tiến cúi đầu lắng nghe âm thanh đó, đồng bạn bên cạnh thấp giọng nói một số chuyện.

- ......Đại hiệp, ngươi đừng nghĩ nhiều nữa, những chuyện này nhiều lắm, hoàng đế của Vũ triều, mỗi năm còn quỳ trong hoàng cung làm chó đấy, vị hoàng hậu kia, cũng như vậy......ồ, đại hiệp ngươi xem, bên đó chính là đại tạo viện của Hi Doãn công......

Sử Tiến ngẩng đầu nhìn, thấy viện lạc trải dài bên đầu kia dòng sông, chỉ thấy từng cột khói bốc lên nghi ngút, xung quanh binh sĩ tuần tra, phòng bị nghiêm ngặt. Đồng bạn kéo vạt áo của hắn:

- Đại hiệp, không đi được đâu, ngươi cũng đừng để bị nhìn thấy......

Sử Tiến gật đầu, thu hồi ánh mắt.

Hắn đến phương bắc đã được ba tháng rồi.

Sử Tiến trời sinh hiệp nghĩa phóng khoáng, mấy tháng trước vừa tới đất bắc, nhìn thấy vô số nô lệ người Hán chịu khổ, không nhịn được vùng lên ra tay giết người, sau đó bị Kim binh truy bắt trong ngày tuyết lớn. Sử Tiến võ nghệ cao cường, ngược lại cũng không sợ chuyện này, hắn vốn dĩ đã bỏ mặc sống chết, xoay vần trong ngày tuyết lớn hơn một tháng, giết ngược được mười mấy Kim binh, huyên náo xôn xao. Sau này hắn một đường lên phía bắc, ra tay cứu lấy một tên tiêu sư, mới coi như tìm được đồng bạn, kín tiếng đến Đại Đồng.

Đất bắc tuy rằng có đông nô lệ người Hán, nhưng đương nhiên cũng có người Hán, người Liêu vốn sinh sống ở chỗ này, chẳng qua Vũ triều yếu nhỏ, người Hán ở bên này, tuy cũng có thể có thân phận lương dân, nhưng xưa nay có phần bị ức hiếp khinh thường. Tiêu sư trong tiêu đội này đa phần là dân địa phương của mười sáu châu Yến Vân, trước chịu sự ức hiếp của người Liêu, sau chịu sự ức hiếp của người Kim, là hạng người liếm máu trên lưỡi đao, đối với bậc hào hiệp như Sử Tiến thì rất khâm phục, ngay cả biết Sử Tiến bất mãn với người Kim, nhưng cũng bằng lòng đưa hắn theo một đoạn đường.

Tuy Sử Tiến đồng hành cùng những người này, nhưng đương nhiên chưa từng nói với bọn họ về ý nghĩ muốn ám sát Niêm Hãn. Trong một đường tới phía bắc, hắn nhìn thấy binh sĩ người Kim tụ tập, bầu không khí của Đại Đồng vốn chính là trung tâm quân chính lại bắt đầu trở nên lạnh lẽo, không khỏi muốn thăm dò một phen, sau đó nhìn thấy hỏa pháo trong quân Kim, dò hỏi một chút, mới biết quân Kim đã nghiên cứu và lắp ráp ra mấy thứ này, mà người phụ trách chuyện này trong cao tầng người Kim, chính là Hoàn Nhan Hi Doãn được người ta gọi là Cốc Thần.

Sau khi Kim quốc nam chinh có được một lượng lớn thợ thủ công Vũ triều, Hi Doãn tham khảo học thuyết truy nguyên, cùng thần tử như Thời Lập Ái xây đại tạo viện, phát triển hỏa khí và cả các loại sự vật công nghệ mẫu mới, trong này ngoại trừ binh khí, còn có rất nhiều thứ mới lạ, hiện giờ lưu thông trên phố chợ của Đại Đồng, trở thành hàng hóa được chào đón nhất.

Trong tiếng ồn ào của xe ngựa, tiêu đội tới điểm đến ở Đại Đồng, Sử Tiến không muốn dây dưa dài dòng, chắp tay cáo từ với đối phương, tiêu sư đó khá trọng tình nghĩa, chào hỏi với đồng bạn, rồi đưa Sử Tiến ra ngoài dùng cơm trước. Hắn bày một bàn tiệc rượu ở một tửu lầu cũng coi như cao cấp trong thành Đại Đồng, xem như đa tạ ơn cứu mạng của Sử Tiến, người này cũng là người biết điều, hiểu rõ Sử Tiến lên bắc nhất định có toan tính, bèn ít nhiều giới thiệu một lượt với Sử Tiến về tình trạng, bố cục trong thành Đại Đồng mà hắn biết.

Sau khi qua ba lần rượu, đỏ mặt tía tai, trong lời nói ngược lại ít nhiều có chút xấu hổ.

- ......Ta biết đại hiệp lần này tới tuyệt đối không phải du ngoạn, tiểu nhân tuy rằng ông cha đời đời đều là người Hán ở đất bắc, nhưng cũng biết được hào khí hiệp nghĩa của mặt nam, ơn cứu mạng, tuyệt đối không chỉ vỏn vẹn một bàn tiệc rượu có thể báo đáp. Chẳng qua, tiểu nhân tuy cũng giận người Kim ngang ngược, nhưng nhà của tiểu nhân ở đây, có thê nhi lớn nhỏ......đại hiệp, đất Đại Đồng này, dù sao cũng không tầm thường, mấy năm trước, người Nữ Chân gọi nơi đây là Tây triều đình, nhưng trong người Nữ Chân khi đó, vẫn còn nhị thái tử Tông Vọng, có thể ép xuống khí diễm của Tông Hàn, sau khi Tông Vọng chết, đông tây Kim quốc địa vị ngang nhau, quyền uy của Tông Hàn soái phủ bên này, đã là độc nhất vô nhị với Thiên Hội mặt đông rồi......

- ......Trong thành Đại Đồng này, trọng binh tụ họp, lại có Cốc Thần Hi Doãn, cao thủ dưới trướng rất nhiều, đại tạo viện cũng là phòng bị nghiêm ngặt. Đại hiệp tuy rằng võ nghệ cao cường, nhưng suy cho cùng từ mặt nam tới, thân phận người Hán, quá mức thu hút sự chú ý. Xin hãy......cẩn thận, bảo trọng......

Tiêu sư này dặn dò Sử Tiến cẩn thận, trong lòng không hẳn không có lo lắng, sợ rằng hắn bị bại lộ, liên lụy đến bản thân. Chẳng qua Sử Tiến làm người hào hiệp trượng nghĩa, biết đối phương vì báo ân, đã gánh vác rất nhiều rủi ro, ngoài miệng tự nhiên sẽ không nói thêm gì. Tiêu sư đó nghĩ một hồi, bèn nói tiếp với Sử Tiến mấy sự tích và câu chuyện trong thành Đại Đồng, những hiệp sĩ đối đầu với Nữ Chân, bị truy nã hoặc truy sát hay những đại đạo chuyên trộm vàng bạc châu báu. Hoàn Nhan Hi Doãn kia thu nhận rộng rãi dũng sĩ, cũng có mấy lần càn quét và thanh lý đối với những người giang hồ này, nhưng luôn có một số người có thể may mắn thoát khỏi, trở thành truyền kỳ để đám đông kể ra.

Tiêu sư suy nghĩ, nếu đối phương thực sự gặp phải phiền phức trong thành, bản thân khó nhúng tay vào được, những người này có lẽ có thể trở thành đồng bạn của Sử Tiến.

Sau tiệc rượu, đôi bên mới chính thức chắp tay cáo từ, Sử Tiến đeo lên hành lý của mình đưa mắt tiễn đối phương rời khỏi tại đầu đường, quay đầu lại, nhìn thấy chính là nô lệ người Hán như chó lợn trong tiệm rèn sắt coong coong của đầu kia tửu lầu.

Một năm này, tại Nữ Chân là năm Thiên Hội thứ mười hai, Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi kế vị, cũng được mười hai năm rồi. Trong mười hai năm, người Nữ Chân củng cố thống trị đối với thần dân phía dưới, sự tồn tại của người Nữ Chân ở đất bắc, đã chính thức vững vàng ổn định. Mà theo cùng trong đó, là khổ sở và tai nạn của vô số người Hán.

Tam phạt Trung Nguyên, mối nhục Tĩnh Bình, dò núi khuấy biển......nô lệ người Hán bị bắt lên đất bắc, trải qua nhiều năm như vậy, vẫn còn rất nhiều người sống sót trên mảnh đất này, nhưng mà bọn họ đã căn bản không giống con người nữa......

Một đời của Sử Tiến đều hỗn loạn không chịu nổi, lúc thiếu niên thích tranh đấu tàn nhẫn, sau phải vào rừng làm cướp, sau đó nữa chiến đấu với Nữ Chân, nội chiến......chém giết hắn từng trải qua có chính trực cũng có tệ hại, lúc trẻ lỗ mãng, trên tay tự nhiên cũng từng dính máu tươi của người vô tội, sau đó từng chứng kiến vô số cái chết bi thương. Nhưng chưa có lần nào, sự vặn vẹo và đau đớn mà hắn từng cảm thấy lại ăn sâu vào cốt tủy như khi cảm nhận được trên đường phố Đại Đồng phồn hoa lúc này.

Hắn từ trên con đường đó đi qua, từng thân ảnh nô lệ đập vào mi mắt, đám đông đa phần đã nhìn mãi thành quen, hắn cũng một bước đều chưa từng dừng lại. Mấy ngày sau, hắn nằm vùng tìm kiếm tại phụ cận nguyên soái phủ, ngày hai mươi ba tháng ba, triển khai ám sát đối với Tông Hàn. Một trận huyết chiến, chấn động Đại Đồng......

Bình Luận (0)
Comment