Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 981 - Chương 981: Mùa Xuân Và Vũng Bùn 1

Chương 981: Mùa xuân và vũng bùn 1 Chương 981: Mùa xuân và vũng bùn 1

Tháng ba, thủ đô Kim quốc, Thiên Hội, khí tức ấm áp cũng tới như đã hẹn.

Đó là một ngày bình thường.

Lúc đội xe đi qua cánh đồng ở ven đường, hơi dừng lại một chút, người trong chiếc xe lớn ở giữa vén rèm nhìn ra cánh đồng xanh mướt bên ngoài, đều là những người nông dân đang quỳ bên đường, giữa trời đất.

Thế nên người trong xe lại thả rèm xuống:

- Đi thôi đi thôi.

Đội xe và quân đội hộ vệ tiếp tục tiến lên.

Đội hình trải dài, cờ rồng bay phấp phới, đang ngồi trong xe ngựa chính là hoàng đế Kim quốc Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi hồi cung, hắn năm nay đã năm mươi chín tuổi, mặc bộ nhung lông chồn, cơ thể to lớn như một con gấu già, ánh mắt xem ra cũng có chút u ám. Hắn vốn dĩ trưởng thành trong xông pha chiến đấu, hai tay có thể kéo sấm gió, giờ cũng đã già rồi, đau đớn lưu lại trên chiến trường trước kia hai năm nay đang quấn lấy hắn, khiến vị hoàng đế Nữ Chân cầm quyền trị nước ổn trọng và nhân hậu trong nội bội sau khi đăng cơ thỉnh thoảng có chút tâm tình nóng nảy, thỉnh thoảng, lại bắt đầu nhớ về quá khứ.

- Còn nhớ lúc vừa sống tại Thiên Hội, chỗ này vẫn chưa có nhiều ruộng đất thế này, hoàng cung cũng không lớn, đầu trước đã thấy các người ở đầu sau sinh sống, còn nuôi một số heo, ngựa, gà vịt trong đó. Trẫm thường xuyên ra ngoài nhìn xem cũng không thấy nhiều xe ngựa như vậy, cũng không đến mức hơi một chút bảo người ta quỳ xuống, nói là đề phòng thích khách, trẫm giết người vô số, sợ thích khách gì chứ.

Lão nhân nói chuyện, Hoàn Nhan Tông Phụ trong xe ngựa gật đầu bảo phải:

- Nhưng mà, quốc gia đã lớn mạnh, dần dần cũng phải có chút uy nghi và và chú ý, nếu không, sợ là quản không nổi.

- Nhìn hoàng đế Vũ triều đó đi, cũng có chú trọng, chú trọng không ăn thay cơm được.

Ngô Khất Mãi nói một câu, sau đó khóe miệng lộ ra ý cười.

- Ngươi không để ý, trẫm là quá nhàn rỗi, chỉ mong sao có tên thích khách tới, động tay động chân một chút.

- Võ nghệ của thúc thúc chưa từng bỏ xuống, hôm qua tại giáo trường, chất tử cũng đã được mở mang thêm.

Tông Phụ nói.

- Mở cung một chút trên giáo trường, bia bắn lại không biết đánh trả. Thân thủ này của trẫm, chung quy là đã hoang phế. Gần đây trên người chỗ nào cũng đều đau bệnh, trẫm già rồi.

Trong những nhi tử của A Cốt Đả, trưởng tử qua đời sớm nhất, nhị tử Tông Vọng vốn dĩ là nhân vật kinh tài tuyệt diễm, trong nam chinh bắc phạt, mấy năm trước cũng vì vết thương cũ mà qua đời, hiện giờ tam tử Tông Phụ, tứ tử Tông Bật dẫn đầu, tính tình Tông Phụ nhân ái khoan dung hiền lành, Ngô Khất Mãi tương đối thích hắn. Trong lúc tán gẫu, xe ngựa đã tiến vào thành, Ngô Khất Mãi lại vén rèm xe nhìn ra phía ngoài một lúc, tòa thành thị phồn hoa bên ngoài này, bao gồm cả mảnh đất, là hắn mất công phu mười hai năm gầy dựng nên, nếu không phải làm hoàng đế, mười hai năm này, hắn hẳn đang ý chí bừng bừng xông trận tấn công, công thành đoạt đất.

- Niêm Hãn cũng già rồi.

Nhìn một lúc, Ngô Khất Mãi nói một câu như vậy.

Tông Phụ cúi đầu:

- Hai vị thúc thúc thân thể an khang, ít nhất vẫn còn có thể có thời gian hai mươi năm khí phách phấn chấn nữa. Đến lúc đó Kim quốc chúng ta đã nhất thống thiên hạ, hai vị thúc thúc bèn có thể yên tâm mà hưởng phúc.

- Đây là lời các ngươi nói......phải chịu già.

Ngô Khất Mãi khoát tay.

- Người Hán có câu nói, ngõa quán bất ly tỉnh biên phá, tướng quân nan miễn trận thượng vong*, cho dù may mắn không chết, một nửa tuổi thọ cũng đã gác lại trên chiến trường. Chinh chiến cả đời trẫm không hối hận, nhưng mà, mắt thấy đã sáu mươi, Niêm Hãn nhỏ hơn ta năm tuổi, ngày nào đó đột nhiên ra đi cũng không có gì là lạ. Lão chất à, thiên hạ chẳng qua chỉ vài đỉnh núi.

*Chậu sành lấy nước ở miệng giếng dễ bị vỡ, tướng quân lên trận chiến đấu khó tránh tử vong, ngụ ý thường xuyên hoạt động ở nơi nguy hiểm, khó tránh thất bại.

Tông Phụ cung kính lắng nghe, Ngô Khất Mãi dựa lưng vào ghế, nhớ lại quá khứ:

- Ban đầu lúc theo huynh trưởng khởi sự, chẳng qua chính là vài đỉnh núi đó, nhà ở gần nhau gà chó đều nghe thấy tiếng, đốn cây kéo nước, đánh cá săn bắt, cũng chẳng qua là mấy người này. Thiên hạ này......lấy được rồi, người chẳng còn mấy nữa. Mỗi năm trẫm gặp Điểu Gia Nô (nhũ danh của Niêm Hãn) một lần, hắn vẫn là tính khí đáng ghét đó......hắn xấu tính thật, nhưng mà, sẽ không cản đường những tiểu bối các ngươi. Ngươi yên tâm, nói với A Tứ, hắn cũng yên tâm.

- Vâng.

Tông Phụ nói.

- Ban đầu để Niêm Hãn bên đó, là có lý cả, chúng ta vốn dĩ không có nhiều người......còn có Ngột Thất (Hoàn Nhan Hi Doãn), ta biết A Tứ sợ hắn, ai dà, nói đi nói lại hắn là thúc thúc của ngươi, sợ gì chứ, Ngột Thất là nhân vật trên trời giáng xuống, sự thông minh của hắn, phải học. Hắn đánh A Tứ, có nghĩa A Tứ đã sai, ngươi cho rằng ai hắn cũng đánh, chỉ cần học được chút bề ngoài đã đủ giữ thành......người trẻ tuổi các ngươi mấy năm nay, mấy năm nay, học được rất nhiều thứ không tốt......

Ngô Khất Mãi càm ràm lải nhải, lắc đầu thở dài, giống như mỗi một người lớn tuổi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đối với sự sa đọa của người trẻ tuổi. Tông Phụ lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu nhận dạy bảo. Một đường trở về hoàng cung, Ngô Khất Mãi bèn muốn bắt đầu phê duyệt tấu chương, xua Tông Phụ ra ngoài, sau khi Tông Phụ trở về vương phủ, Tông Bật bèn tới. Năm nay Tông Bật ba mươi bảy tuổi, trong một lớp trẻ tuổi Nữ Chân thuộc về phần tử cấp tiến ý chí hăm hở nhất, “dò núi khuấy biển” của mấy năm trước, Tông Phụ trấn giữ quân tây lộ, Tông Bật là tiên phong, tàn sát bừa bãi, tập kích, đồ thành ở Giang Nam đa phần đều xuất phát từ bút tích của hắn, hiện giờ ác danh “Tứ thái tử Kim Ngột Truật” cũng đã lờ mờ có chút thanh thế ở phía nam.

Tông Phụ truyền đạt lại một lượt lời của Ngô Khất Mãi.

Ngột Truật từ nhỏ vốn chính là người cố chấp bảo thủ, nghe xong sắc mặt không vui:

- Thúc thúc đây là già rồi, tịnh dưỡng mười hai năm, sát khí trên chiến trận cất vào đâu hết, đầu óc cũng hồ đồ nữa. Một đất nước mênh mông hiện giờ, có thể giống với trong sơn thôn ban đầu đó sao, cho dù có muốn giống, người theo đằng sau có thể giống sao. Ông ta quá nhớ những ngày tháng tốt đẹp trước kia, Niêm Hãn sớm đã thay đổi!

- Tứ đệ không được nói bừa.

- Ta nói bừa chỗ nào, tam ca, ngươi đừng nghĩ là ta quá muốn làm hoàng đế mới lẫn lộn trái phải, giữa đông tây triều đình, nhất định phải có một trận đại chiến!

Hắn nói xong mấy lời này, cũng cảm thấy bản thân có chút quá đáng, bèn chắp tay.

- Đương nhiên, có bệ hạ ở đây, chuyện này vẫn sớm. Nhưng mà, cũng không thể không phòng ngừa chu đáo.

Tông Phụ nói:

- Lần này tứ thúc ở trường săn, vẫn có thể mở cung mạnh, vung đao thương, gần đây tuy có chút đau bệnh, nhưng không có gì nghiêm trọng.

Hai huynh đệ trò chuyện một lúc, lại nói một hồi về chiến lược thu phục Trung Nguyên, đến chiều, cung cấm ở đầu hoàng cung kia bèn đột ngột trở nên nghiêm ngặt, một tin tức kinh người đã truyền ra.

....................

Mấy ngày sau, Tây Kinh Đại Đồng, bên đường phố rộn ràng, tửu lâu “Tiểu Giang Nam”, Thang Mẫn Kiệt một thân trang phục sai vặt màu lam, đầu đội khăn, bưng ấm trà, xông xáo qua lại trong đại sảnh tầng hai náo nhiệt.

“Tiểu Giang Nam” vừa là tửu lầu cũng là quán trà, trong thành Đại Đồng, là một địa điểm khá nổi tiếng. Cửa tiệm này trang hoàng đẹp đẽ, nghe nói đông gia có bối cảnh thượng tầng Nữ Chân, lầu một của nó chi phí vừa phải, lầu hai tương đối đắt đỏ, phía sau còn nuôi không ít nữ tử, càng là một nơi mà các quý tộc Nữ Chân tiêu tiền như rác. Lúc này trên lầu hai tiếng kể chuyện hát khúc không ngừng —— câu chuyện võ hiệp, câu chuyện truyền kỳ từ Trung Nguyên truyền tới cho dù ở phương bắc cũng rất được chào đón. Thang Mẫn Kiệt hầu hạ khách nhân gần đó, tiếp theo nhìn thấy hai vị khách thương quý khí lên, bèn vội vàng đi qua tiếp đón.

Hai người gọi một phòng riêng sát đường, Thang Mẫn Kiệt theo vào, giới thiệu với người đủ loại món ăn, một người đóng cửa lại.

- Sao lại về nhanh vậy......

Thang Mẫn Kiệt đứng cạnh bàn vừa lấy khăn nhiệt tình lau bàn, vừa thấp giọng nói chuyện, người bên cạnh bàn chính là Lư Minh Phường hiện giờ phụ trách sự vụ ở đất bắc.

- Thiên Hội xảy ra chuyện rồi.

Lư Minh Phường cười.

- Sao thế?

- Ngô Khất Mãi trúng gió.

- Chết rồi?

- Liệt rồi.

- Được rồi, khách quan ngài đợi chút......

Thang Mẫn Kiệt cao giọng hét lên một tiếng, quay người ra ngoài, qua một lúc sau, bưng trà nóng, điểm tâm khai vị tới:

- Nghiêm trọng cỡ nào?

- Tạm thời không chết được, nhưng mà đủ khiến người Nữ Chân gà bay chó chạy.

Thang Mẫn Kiệt rót trà, Lư Minh Phường cầm tách trà lên đưa sát miệng.

- Ngươi bên này thế nào?

- Có chút manh mối, nhưng vẫn chưa rõ ràng, có điều xảy ra chuyện thế này, xem ra phải cắn răng mà làm thôi.

- Sao lại nghĩ vậy?

- Tông Hàn và đám con cái của A Cốt Đả muốn đoạt quyền.

- Nội chiến nghe ra là chuyện tốt.

- Nội chiến có thể so binh lực, cũng có thể so công lao.

Thấp giọng nói chuyện tới đây, ba người đều trầm mặc một lúc, sau đó, Lư Minh Phường gật đầu:

- Sau chuyện của Điền Hổ, lão sư không ẩn cư nữa, Tông Hàn đã sắp làm xong chuẩn bị thu phục Trung Nguyên, bọn người Tông Phụ vốn dĩ đang bám theo, thế này xem ra......

- Người Mông Cổ mà lão sư từng nhắc ít nhiều sẽ khiến Tông Hàn ném chuột sợ vỡ bình.

Người đối diện bàn nói.

- Cho dù bọn họ kiêng kỵ Hoa Hạ quân chúng ta, lại có thể kiêng kỵ bao nhiêu?

- Chuyện của đại tạo viện, ta sẽ đẩy nhanh.

Thang Mẫn Kiệt thấp giọng nói một câu.

- Không nên miễn cưỡng.

- Được rồi!

Ba người nói chuyện, trên đường phố bên ngoài, bèn có đội xe đi qua, tiếng quát tháo phía trước vang lên, người đi đường bên trên tránh lui sang hai mé —— lúc này nếu ở Trung Nguyên, đại viên Kim quốc đi tuần, người đi đường đều phải quỳ bái, nhưng trong lãnh thổ Kim quốc không có quy định này —— đây là đội xe của Tông Hàn đi qua, ba người thấy binh sĩ tụ tập, không nói chuyện nữa, Thang Mẫn Kiệt vắt khăn lau lên vai, mang theo nụ cười khẽ chăm chỉ chuẩn bị quay người rời khỏi, mới xoay được một nửa, trên phòng ốc đối diện góc xéo, có người đạp đạp vài bước, nhảy vọt ra.

Ánh mặt trời mùa xuân chiếu nghiêng xuống, còn có vẻ chói mắt. Thân ảnh đó chỉ đơn giản lướt qua khóe mắt, đột ngột và kiên quyết, trong ánh nắng kia, nhấc lên bổng ngàn cân.

Sau đó rơi xuống ——

Ầm một tiếng, sau đó là tiếng kêu thảm, tiếng ngựa hí, tiếng hỗn loạn, ba người Thang Mẫn Kiệt, Lư Minh Phường đều sửng sốt một chút.

Hàng người đầu đường đã phản ứng lại, âm thanh phía dưới cũng trở nên sôi sục......

....................

Khi ý xuân chuyển nồng vào năm Kiến Sóc thứ chín, năm Thiên Hội thứ mười hai, mảnh đất Trung Nguyên đang vùng vẫy trong vũng bùn gượng gạo.

Chính quyền Đại Tề do người Nữ Chân giúp đỡ lập nên, hiện giờ là trạng thái núi rừng san sát, quân phiệt cát cứ, ngày tháng của thế lực các phương đều trải qua một cách khó khăn và lo sợ bất an.

Công bằng mà nói, triều đình Đại Tề là người thống trị trên danh nghĩa của Trung Nguyên, ngày tháng trôi qua dễ chịu nhất, có lẽ ngược lại là mấy năm sau lần đầu quy thuận Nữ Chân. Lúc đó đám người Lưu Dự đóng vai trò phản diện thuần túy, vơ vét, cướp bóc, trưng binh, đào mộ huyệt người, cướp mồ hôi nước mắt của dân, cho dù sau đó có bại trận của ba năm Tiểu Thương Hà, chí ít bên trên có người Kim che chở, kẻ đương quyền vẫn có thể sống vui vẻ.

Nếu là trong đoạn lịch sử thuộc về Tống triều ngày xưa kia, đám người Lưu Dự chính là sinh sống như vậy. Phụ thuộc vào Kim quốc, toàn tâm toàn ý trấn áp phản loạn, truy bắt nhân sĩ trung nghĩa, phát binh tấn công phía nam, sau đó khóc lóc kể lể thỉnh cầu phát binh với phương bắc......nhưng mà, từ sau đại chiến Tiểu Thương Hà kết thúc, hết thảy đều đã trở nên phức tạp.

Vấn đề gian tế để lại sau trận chiến dữ dội của Hoa Hạ quân kia khiến cho vô số người đau đầu không thôi, tuy rằng trên bề mặt vẫn luôn ngang ngược truy bắt và dọn dẹp dư nghiệt của Hoa Hạ quân, nhưng trong âm thầm, mức độ cẩn thận dè dặt của đám đông như người uống nước, ấm lạnh tự biết, đặc biệt là một phía Lưu Dự, một buổi tối nào đó sau khi Hắc Kỳ đi khỏi, dư nghiệt Hoa Hạ quân vào trong tẩm cung đánh hắn một trận, khiến cho hắn từ đó về sau thần kinh trở nên suy nhược, mỗi tối thường xuyên giật mình tỉnh dậy trong giấc ngủ, mà ban ngày, thỉnh thoảng lại nổi điên với triều thần.

Đối với những gian tế Hoa Hạ quân này, lúc mới đầu các bên phản ứng kịch liệt, đều tiến hành thanh tẩy từ trên xuống dưới, sau đó mỗi bên đều trở nên trầm mặc và giấu giếm, nghĩ rằng nhắm hai mắt thiên hạ thái bình. Đợi khi thời gian trôi qua hai năm, Điền Hổ có sức mạnh nhất muốn nhổ đi cái gai ác cắm trong lòng này, phản kích theo đó mà tới, cũng khiến tất cả mọi người đều cảm thấy ớn lạnh vì nó.

Thực lực Điền Hổ, trong một đêm đổi màu cờ.

Đại kiêu chiếm cứ mạn bắc Hoàng Hà hơn mười năm, cứ vậy mà bị xử tử trong im lặng.

Lưu Dự lúc đó liền nổi điên, nghe nói trong đêm cầm theo bảo kiếm la hét om sòm, chém chặt tháo chạy trong tẩm cung. Đương nhiên, mấy kiểu lời đồn này cũng không có bao nhiêu người có thể xác định nó là thật.

Thời gian hơn mười năm chiến loạn, cho dù trời đất lật đổ, ngày tháng vẫn phải sống, con người áo quần lam lũ cũng sẽ dần dần thích ứng được năm tháng cay đắng, không còn trâu bò, mọi người vác cày lên, cũng phải tiếp tục cày ruộng. Nhưng mảnh đất Trung Nguyên của một năm nay, rất nhiều thế lực phát hiện bản thân mình dường như đang nằm trong khe hẹp bất an.

Trong thiên hạ này, nếu bàn về thực lực, quân lâm thiên hạ tự nhiên là người Nữ Chân hiện giờ, Đại Kim quốc mới lập bách chiến bách thắng, nhìn mọi thứ bằng nửa con mắt. Ở một đầu kia của Nữ Chân, dường như là Vũ triều đang ngắc ngoải, hồi quang phản chiếu. Nhưng mà, từ sau khi triều đường Điền Hổ bị lật đổ vào năm ngoái, càng nhiều tin tức truyền ra từ trong phiến núi lớn cực nam gập ghềnh của tây nam kia, khiến người ta kinh hãi nhất, không có gì ngoài Ninh tiên sinh vẫn còn sống.

Không có ai chính diện xác nhận tất cả này, nhưng tin tức trong âm thầm cũng ngày càng rõ ràng. Hoa Hạ quân giả chết một cách quy củ hai năm, đến mùa xuân năm Kiến Sóc thứ chín quay đầu nhìn lại, dường như cũng đã tiêm nhiễm ác ý nặng nề, thâm đen. Trong tháng hai, trên triều hội Đại Tề ở Biện Lương, có đại thần cười ha hả nói “ta sớm biết người này giả chết mà”, muốn khuấy động bầu không khí, cái nhận lại là một mảnh trầm mặc khó chịu, dường như đã biểu hiện ra sức nặng của tin tức này và cảm nhận của đám đông.

Mười năm trước người này giận dữ giết vua, đám đông còn có thể cảm thấy hắn lỗ mãng không có đức hạnh, đến khi ẩn mình trong núi của Tiểu Thương Hà, cũng có thể cảm thấy đây là con chó mất nhà. Đánh bại Tây Hạ, có thể cho rằng cái dũng nhất thời khi đi con đường khác, đến ba năm của Tiểu Thương Hà, hơn trăm vạn đại quân gào thét, cộng thêm cái chết của hai đại tướng Nữ Chân, ngoài lo sợ ra, mọi người vẫn có thể cho rằng, bọn họ ít nhất đã tàn phế rồi......chí ít Ninh Nghị đã chết.

Sau đó nó sống ngắc ngoải trong núi tây nam, dáng vẻ gian nan cầu sống phải dựa vào buôn bán mấy vật phẩm cốt lõi như thiết pháo, cũng khiến người ta sinh lòng cảm khái, chung quy anh hùng mạt lộ, sinh không gặp thời.

Đến bây giờ, Ninh Nghị chưa chết. Trong núi tây nam tối tăm, mỗi một tin tức ngày xưa, bây giờ, xem ra đều giống như xúc tu âm mưu đang lắc lư của con ác thú đáng sợ, chỗ nó đi qua toàn là vũng bùn, mỗi một lần lay động, còn đều phải rơi xuống nước bùn màu đen đầy ắp ác ý “tí ta tí tách”.

Chí ít tại Trung Nguyên, không có ai còn có thể xem thường nhóm lực lượng này nữa. Cho dù chỉ là vỏn vẹn mấy chục vạn người, nhưng đi con đường riêng, hung ác, dữ dằn và bạo liệt trong thời gian dài, chiến quả chất chồng, đều đã chứng minh đây là một nhánh lực lượng có thể chính diện đối kháng cứng rắn với người Nữ Chân.

Hành động lớn hơn, đám đông vẫn không thể biết được, tuy nhiên lúc này, Ninh Nghị yên lặng ngồi ra, thứ đối diện là đại thế quân lâm thiên hạ của Kim quốc. Một khi Kim quốc nam hạ —— Kim quốc tất nhiên nam hạ —— nhánh đội ngũ điên cuồng này, cũng quá nửa sẽ nghênh đón tới đối phương, mà đến lúc đó, các thế lực kẹt trong khe hẹp, sẽ bị đánh thành cái dạng gì......

Không ai có thể nói ra được......

Bình Luận (0)
Comment