Năm nay, tháng giêng mới bắt đầu, mảnh đất Trung Nguyên, Lưu Dự cẩn thận dè dặt thực hiện trách nhiệm của mình đối với Kim quốc, phải hoàng tử Lưu Lân dẫn binh qua sông Hoài phạt Võ, cùng lúc đó, sứ giả Đại Tề lên Kim quốc phía bắc, thuyết phục mấy người Ngô Khất Mãi, Tông Hàn, Tông Phụ phát binh nam chinh —— đây cũng không phải lần đầu tiên nữa, hai ba năm nay, Lưu Dự tự biết lực lượng của bản thân không thể nào đánh lại Vũ triều, lại lo lắng gian tế Hắc Kỳ trong triều đường có thể lấy mạng mình bất cứ lúc nào, vẫn luôn chờ đợi Kim quốc nam hạ, có thể làm một mẻ giải quyết tất cả vấn đề.
Nhưng mà đến tháng ba, trong triều đường Kim quốc xảy ra chuyện lớn, Ngô Khất Mãi trúng gió ngã xuống, từ đó không thể nào đứng dậy được nữa, tuy rằng mỗi ngày hắn vẫn xử lý quốc sự, nhưng thảo luận liên quan đến việc nam chinh cũng từ đó đóng lại đối với sứ giả Đại Tề.
Hoàng đế lâm bệnh, cho dù là Kim quốc cũng phải ổn định nội chính trước, chuyện nam chinh này tự nhiên phải gác lại.
Lưu Lân qua sông thất bại, dẫn theo tàn binh bại tướng thất thểu trở về, đám đông ngược lại thở phào nhẹ nhõm, nhìn Kim quốc, nhìn tây nam, hai nhóm lực lượng đáng sợ đều yên tĩnh không có hành động, như vậy cũng tốt.
Trong một khoảng thời gian, mọi người lại có thể cẩn thận mà gắng gượng qua......
Cũng vào lúc xuân đến hoa nở, trên mảnh đất ngàn dặm từ Đại Danh phủ đến dọc tuyến Trịnh Châu, đám người chạy nạn dắt díu người nhà mang theo ánh mắt hoảng loạn không yên, trải qua từng nơi thành trấn, quan ải. Quan phủ phụ cận tổ chức nhân lực, hoặc ngăn cản, hoặc xua đuổi, hoặc tàn sát, cố gắng chặn những dân đói này ra khỏi thuộc địa của mình.
Ở những khu vực tương đối sung túc, người dân trong thành trấn trải qua sưu cao thuế nặng của triều đình Lưu Dự, miễn cưỡng sống qua ngày. Rời khỏi thành trấn, tiến vào rừng núi hoang dã, đã dần dần tiến vào địa ngục. Sơn phỉ mã bang hoành hành cướp bóc ở các nơi, người dân chạy nạn rời khỏi cố hương thì không còn sự che chở nữa, bọn họ dần dần tụ tập về nơi mà “Quỷ Vương” trong lời đồn ở. Quan phủ cũng xuất binh, hai lần đánh tan nạn dân do Vương Sư Đồng dẫn dắt ở địa giới Hoạt Châu, những nạn dân hệt như một đầm nước đục, bị nắm đấm đánh mấy lần, tan ra rồi sau đó dần dần bắt đầu tụ tập lại.
Sóng lớn nạn dân này mỗi năm đều có, so với Kim quốc ở mặt bắc, Hắc Kỳ ở mặt nam, chung quy không được coi là chuyện lớn. Giết đến hai lần, quân đội cũng không mặn mà nữa. Giết là giết không hết được, xuất binh cần tiền, cần lương thực, chung quy là phải kinh doanh một mẫu ba phần đất của mình mới có, cho dù vì chuyện thiên hạ, cũng không thể đập hết thời gian của mình vào.
Phát triển cũng quan trọng.
Hoàng Hà rẽ một khúc quanh lớn, chảy xiết một đường về phía đông bắc, từ những cánh đồng gần Trịnh Châu đến những ngọn núi và sông gần Đại Danh phủ, rất nhiều nơi, hàng nghìn dặm đã không có tiếng gà gáy. So với thời Vũ triều hưng thịnh, mảnh đất Trung Nguyên lúc này, nhân khẩu đã mất đi ba phần tư, từng thôn xóm nhỏ tường đất đổ sụp, hoang phế không người, những người di tản tốp năm tốp ba di chuyển trong vùng hoang dã, sơn tặc chiếm đất làm vua và các mã phỉ tụ tập tới tới lui lui, cũng đa phần đều áo quần lam lũ, mặt mày xanh xao.
Trong thôn xóm vẫn còn tồn tại, các đại địa chủ có bản lĩnh xây dựng lầu quan sát và tường cao, rất nhiều lúc, cũng phải chịu sự ghé thăm của quan phủ và quân đội, kéo đi từng chuyến xe hàng hóa. Đám mã tặc cũng tới, bọn họ chỉ có thể tới, mà sau đó hoặc là mã tặc tan tác như chim muông, hoặc là tường cao bị phá, chém giết và lửa lớn lan tràn. Phụ nhân ôm lấy trẻ nhỏ đi trong vũng bùn, không biết lúc nào ngã xuống, bèn không đứng dậy được nữa, cuối cùng tiếng khóc của hài tử cũng dần biến mất......thế giới mất đi trật tự, đã không có bao nhiêu người có thể bảo vệ tốt được bản thân.
Thế giới đã từng thương lộ thông sốt, đủ hàng tơ lụa kia, đã vĩnh viễn rời xa trong ký ức.
Mạn bắc Bộc Châu, Vương Sư Đồng mặc y phục màu đen rách rưới, đầu tóc rối bù, ngồi xổm trên tảng đá ngơ ngẩn nhìn biển người đen nghịt, lộn xộn, những con người đói khát và gầy yếu, mắt đã biến thành màu máu.
- Chờ thêm chút nữa, chờ thêm chút nữa......
Hắn thì thào nói với phụ tá đã mất đi một cánh tay.
Xuân về hoa nở, những người năm ngoái xuôi nam, rất nhiều đều đã chết cóng trong mùa đông ấy. Nhiều người hơn nữa, mỗi một ngày đều đang tụ tập về đây, trong rừng cây đôi khi có thể tìm được lá cây, và cả quả, động vật nhỏ ăn được, dưới nước có cá, những người sau khi vào xuân mới bỏ nhà xuôi nam, một số vẫn còn dự trữ chút lương thực.
Bọn họ vẫn không đủ đói.
Rồi cũng sẽ đói.
Mạn bắc Hoàng Hà, vốn dĩ là địa bàn của Điền Hổ, sau khi Điền Thực kế vị, đã tiến hành tàn sát trắng trợn và cải cách một loạt. Trong ruộng, đại tướng quân Vu Ngọc Lân đang cầm cày, tự mình canh tác, sau khi hắn từ ruộng lên, rửa sạch bùn đất, nhìn thấy Lâu Thư Uyển một thân y phục đen đang ngồi trong lều cỏ ven đường xem tình báo truyền tới.
Trong những năm đã qua, nữ nhân xử lý một số lượng lớn chuyện trong tay, mỗi tối làm việc dưới ngọn đèn dầu không sáng khiến mắt bị tổn thương, mắt nàng không tốt, cận thị, vì vậy tư thế hai tay cầm trang giấy sát đến gần xem như một lão nhân. Sau khi xem xong, nàng bèn thẳng người dậy, Vu Ngọc Lân đi qua, mới biết là món giao dịch thiết pháo thứ ba với Hắc Kỳ mặt nam đã hoàn thành.
Sau khi chính biến vào năm ngoái qua đi, Vu Ngọc Lân tay nắm trọng binh, thân ở ngôi cao, quan hệ với Lâu Thư Uyển cũng trở nên càng chặt chẽ. Có điều từ lúc đó tới giờ, phần lớn thời gian hắn ổn định thế cục ở mặt bắc, theo dõi gắt gao Vương Cự Vân là “đồng minh” nhưng cũng tuyệt đối không phải phường lương thiện, số lần đôi bên va chạm ngược lại không nhiều.
- Tháng trước, An Tích Phúc dưới trướng Vương Cự Vân tới đây thương lượng với ta chuyện binh lính đóng giữ, nhắc tới chuyện của Lý Tế Chi. Ta thấy Vương Cự Vân có lòng khai chiến với Lý Tế Chi, qua đây thăm dò ý của chúng ta.
Vu Ngọc Lân ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Lâu Thư Uyển, nói tới mấy chuyện này, Lâu Thư Uyển hai ta đan trên đầu gối, ngẫm nghĩ, khẽ cười nói:
- Đánh trận là chuyện của các ngươi, một nữ nhân như ta thì hiểu cái gì, tốt xấu trong đó vẫn mong Vu tướng quân nói rõ một chút.
Lời nói của Lâu Thư Uyển thể hiện rõ sự xa lạ, nhưng Vu Ngọc Lân cũng đã sớm quen với thái độ xa cách của nàng, không hề bận tâm:
- Lúc Hổ Vương còn, mạn bắc Hoàng Hà cũng là ba nhà chúng ta, hiện giờ hai nhà chúng ta đã liên thủ, có thể đẩy một chút đến phía Lý Tế Chi kia rồi. Ý của Vương Cự Vân là, Lý Tế Chi là kẻ nhát cáy, người Nữ Chân giết tới, nhất định sẽ quỳ xuống đất cầu xin, Vương Cự Vân tỏ rõ ý đồ phản Kim, đến lúc đó Lý Tế Chi sợ là sẽ thình lình đâm sau lưng một đao.
- Vậy chính là có lợi đối với bọn họ, còn chúng ta thì không rồi?
Lâu Thư Uyển cười cười.
Ba phần thế lực ở mạn nam Nhạn Môn Quan, bờ bắc Hoàng Hà, nói một cách chung chung đương nhiên đều là lãnh địa của Đại Tề. Trên thực tế, mặt đông do Lý Tế Chi tâm phúc của Lưu Dự kiểm soát, Vương Cự Vân chiếm cứ được chính là một nơi loạn nhất phụ cận Nhạn Môn Quan, ngoài miệng bọn họ cũng không thần phục Nữ Chân. Mà thế lực Điền gia phát triển tốt nhất ở giữa này lại là vì chiếm cứ vùng núi ngựa không dễ chạy, ngược lại thuận lợi mọi bề.
Lần này đám người Vu Ngọc Lân, Lâu Thư Uyển chủ trì giết Hổ Vương coi như là phái lí trí trong thế lực, cộng thêm đám người Điền Thực cấp tiến, sớm đã không ưa phường bại loại sống mơ mơ màng màng dựa dẫm vào gia tộc Điền gia, Điền gia điều hành mười mấy năm, vẫn chưa hình thành mạng lưới quan hệ lợi ích rối rắm phức tạp, sau một phen tàn sát, sự phấn chấn trong nội bộ bèn ít nhiều thấy được hiệu quả, đặc biệt là giao dịch với Hắc Kỳ, khiến thực lực của bọn họ trong âm thầm lại có thể tăng lên rất nhiều. Nhưng do lập trường ám muội trước đó, chỉ cần không lập tức trở mặt với Nữ Chân, bên này đối diện với người Nữ Chân luôn vẫn còn chút khoảng trống để cứu vãn.
- Năm ngoái Ngạ Quỷ ầm ĩ một phen, mấy châu mặt đông mười thành đã trống chín, hiện giờ đã không còn ra gì nữa, chỉ cần có lương thực, thì có thể ăn được. Hơn nữa, thêm số thiết pháo này, chọn kẻ yếu ớt để luyện binh cũng cần thiết. Nhưng mà quan trọng nhất vẫn không phải là điểm này......
Vu Ngọc Lân nói chuyện, Lâu Thư Uyển cười xen vào:
- Rất nhiều chuyện đang đợi làm lại, làm gì còn có lương thực dư, chọn kẻ yếu để luyện binh, dứt khoát chọn hắn được rồi. Dù sao chúng ta là lương dân dưới trướng Kim quốc, động thủ với loạn sư, là đạo lý hiển nhiên.
Vu Ngọc Lân cũng cười:
- Quan trọng nhất không phải điểm này, đám người Vương Cự Vân, An Tích Phúc muốn loạn Lý Tế Chi, khích Hắc Kỳ ra tay.
Lâu Thư Uyển ngẩn người:
- Khoác loác quá mức, liên quan gì đến đám người đó?
- Ở Sơn Đông, Hắc Kỳ có một phen điều hành.
Ánh mắt Lâu Thư Uyển nhìn sang Vu Ngọc Lân, ánh mắt thâm thúy, ngược lại cũng không phải nghi hoặc.
- Còn không chỉ là Hắc Kỳ......năm đó Ninh Nghị dùng kế phá Lương Sơn, là mượn lực lượng của mấy thôn trang Độc Long Cương, sau đó hắn cũng luyện binh ở Độc Long Cương, khá có ngọn nguồn với hai thôn trang ở đây, đám người Chúc Bưu Chúc gia trang cũng từng làm việc dưới tay hắn. Sau ba năm Tiểu Thương Hà, Hắc Kỳ trốn về nam, tuy Lý Tế Chi chiếm được các nơi như Sơn Đông, Hà Bắc, nhưng dân phong hung hãn, rất nhiều nơi hắn cũng không thể cướp đoạt cứng rắn. Các nơi Độc Long Cương, Lương Sơn, ở trong số đó......
Chuyện mà Vu Ngọc Lân nói, Lâu Thư Uyển kỳ thực đương nhiên là hiểu. Ban đầu Ninh Nghị phá Lương Sơn, kết giao với Độc Long Cương dân phong nhanh nhẹn mạnh mẽ, đám đông vẫn chưa ý thức được quá nhiều. Cho đến khi Ninh Nghị giết vua, rất nhiều chuyện ngược dòng tìm hiểu, mọi người giật mình nhận ra Độc Long Cương kỳ thực là một trong những nơi khởi nguồn của lực lượng vũ trang dưới tay Ninh Nghị, hắn lưu lại bao nhiêu thứ tại đó, sau này rất khó nói được rõ ràng.
Đại chiến ba năm của Tiểu Thương Hà, đánh cho người Trung Nguyên sợ, Lý Tế Chi từng tiến công vào Tiểu Thương Hà cũng từng dùng binh đối với Độc Cương Long sau khi nắm được Sơn Đông, nhưng nói thực, đánh vô cùng gian nan. Hai nhà Chúc, Hỗ của Độc Long Cương bất đắc dĩ phải hủy đi thôn trang trước sự đẩy tới chính diện của quan binh, sau đó du đãng ở một dải Lương Sơn Thủy Bạc, tụ tập thành phỉ, khiến Lý Tế Chi cực kỳ khó chịu, sau đó hắn thiêu cháy Độc Long Cương thành đất trống, cũng chưa từng chiếm lĩnh, một dải đó ngược lại trở thành vùng đất vô chủ hỗn loạn đến tột cùng.
Mà đối ngoại, thế lực đằng sau một dải Độc Long Cương, Thủy Bạc hiện giờ, ngược lại là đối thủ một mất một còn của Hắc Kỳ quân —— Nam Vũ. Ban đầu Ninh Nghị giết vua, kẻ liên lụy không ít, gia quyến một nhà của Đại Nho Vương Kỳ Tùng được thái tử Chu Quân Vũ bảo hộ mới có thể sống sót, mà độc đinh nhất mạch đơn truyền của Vương gia Vương Sơn Nguyệt vốn dĩ làm quan ở Giang Nam, sau sự kiện giết vua được thê tử Hỗ Tam Nương bảo vệ lên phía bắc, nương tựa Hỗ gia trang. Sau khi Trung Nguyên thất thủ, hắn thân mang tội không quên lo cho nước, từ đầu đến cuối dẫn dắt đám đông vật lộn với Nữ Chân, quan binh Đại Tề, vì vậy ngoài mặt nơi đây ngược lại là thế lực phản kháng thuộc về Nam Vũ.
Thế lực lòng chỉ có nam triều ở đất Trung Nguyên không phải là ít, ngược lại càng dễ khiến người ta nhẫn nhịn, Lý Tế Chi mấy lần thảo phạt không có kết quả, cũng buông xuống tâm tư này, đám đông cũng không còn nhắc tới nhiều nữa. Chẳng qua đến năm nay, phương nam bắt đầu có động tĩnh, suy đoán thế này thế nọ, cũng mới lần nữa trồi lên.
- Vương Cự Vân cảm thấy, hiện giờ phương bắc có Hắc Kỳ không, đương nhiên là có. Không giống với gian tế Hắc Kỳ trong quân đội, triều đường chúng ta, một nhóm Sơn Đông này, rất có khả năng là tinh nhuệ Hắc Kỳ ẩn nấp. Ví dụ nội bộ Lý Tế Chi đại loạn, với sự khôn khéo của Ninh Nghị, không thể nào không xuất hiện chiếm hời, hắn muốn chiếm hời, thì phải gánh vác rủi ro. Tương lai Nữ Chân nam hạ, nơi đầu tiên coi trọng tất nhiên cũng sẽ là Sơn Đông. Đến lúc đó, hắn không thể nào không xem trọng chúng ta, ít nhất cũng sẽ hy vọng chúng ta có thể chống đỡ thêm chút thời gian.
- Nếu Hắc Kỳ không động thì sao.
- Vậy lợi ích của Sơn Đông, Hà Bắc, chúng ta chia đều, Nữ Chân nam hạ, chúng ta đương nhiên cũng có thể trốn vào trong núi, Sơn Đông......giỏi lắm thì không cần nữa.
- ......Hắn quyết tâm đánh với Nữ Chân.
- Giang sơn người Hán, có thể loạn bởi chúng ta, không thể loạn bởi Di địch*. Nguyên văn lời của An Tích Phúc chuyển tới.
*Thường dùng chỉ chung các tộc, dị tộc ngoài tộc Hoa Hạ ra.
- ......Vương thượng thư à.
Lâu Thư Uyển ngẫm nghĩ, mỉm cười, thượng thư Vương Dần của khởi nghĩa Vĩnh Lạc xưa kia, nàng cũng đã từng gặp qua lúc ở Hàng Châu, chẳng qua lúc ấy còn trẻ, ký ức mười mấy năm trước lúc này nhớ lại cũng đã mơ hồ, nhưng trong lòng lại có một phen tư vị khác.
Lúc đó trong lòng nữ tử thơ ngây trẻ tuổi chỉ có sợ hãi, nhìn thấy những người tiến vào Hàng Châu kia, cũng chẳng qua cảm thấy là một số kẻ quê mùa thô bạo không có đức hạnh. Lúc này, khi từng thấy Trung Nguyên thất thủ, đất trời lật đổ, trên tay nắm sinh kế của trăm vạn người, nỗi sợ đối mặt với sự uy hiếp của người Nữ Chân, mới đột nhiên cảm thấy, trong những người vào thành lúc xưa đó, hình như cũng có đại anh hùng đội trời đạp đất. Anh hùng này, cũng rất khác với anh hùng lúc trước.
- Giống như một hảo hán lợi hại.
Vu Ngọc Lân nói, sau đó đứng dậy đi hai bước.
- Có điều lúc này nhìn lại, anh hùng hảo hán này, ta và ngươi, đám đông trong triều đường, trăm vạn quân đội cho tới thiên hạ, đều giống như bị người kia đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Ánh mắt Lâu Thư Uyển bình tĩnh, không hề nói gì, Vu Ngọc Lân lại thở dài:
- Chuyện Ninh Nghị vẫn còn sống, giờ đã xác định, như vậy xem ra, trận đại loạn năm ngoái cũng có hắn sau lưng thao túng. Buồn cười chúng ta đánh sống đánh chết, chuyện liên quan đến sinh tử của mấy trăm vạn người, cũng chẳng qua trở thành con rối giật dây của người khác.
Vu Ngọc Lân ngoài miệng nói vậy, nhưng trong mắt ngược lại không có nhiều thần sắc ủ rũ. Lâu Thư Uyển ấn nhẹ ngón cái trong lòng bàn tay:
- Vu huynh cũng là nhân kiệt đương thời, việc gì phải tự coi nhẹ mình, thiên hạ rộn ràng đều là vì lợi. Hắn khéo léo dẫn dắt, chúng ta được lợi, chỉ vậy mà thôi.
Nàng nói hết mấy câu này, Vu Ngọc Lân thấy nàng ngẩng đầu lên, miệng khẽ thì thầm:
- Trong lòng bàn tay......
Đối với sự hình dung này, cũng không biết nàng nghĩ tới cái gì, trong mắt lướt qua một tia thần sắc chua xót và quyến rũ, chớp mắt là biến mất. Gió xuân lay động mái tóc của nữ tử tính tình độc lập này, phía trước là cánh đồng xanh mướt trải dài miên man.
- Mấy ngày trước ta đã gặp Lâm chưởng giáo của Đại Quang Minh giáo, đồng ý bọn họ tiếp tục xây dựng chùa miếu, truyền giáo ở đây, không bao lâu nữa, ta cũng muốn gia nhập vào Đại Quang Minh giáo.
Ánh mắt Vu Ngọc Lân nhìn qua, Lâu Thư Uyển nhìn phía trước, nói với ngữ khí bình thản.
- Dưới giáo nghĩa và Minh Tôn của Đại Quang Minh giáo, một chức vị liệt vào Huyền Nữ giáng thế, có thể quản thúc đà chủ cao thấp của Đại Quang Minh giáo, Đại Quang Minh giáo không thể can dự quá nhiều vào quân chính, nhưng bọn họ có thể tự mình chiêu mộ tăng binh trong người nghèo khổ. Mạn bắc Hoàng Hà, chúng ta chống lưng cho họ, trợ giúp bọn họ tiếp tục phát triển ở địa bàn của Vương Cự Vân, Lý Tế Chi, bọn họ thu thập lương thực của phía nam, cũng có thể do chúng ta giúp đỡ trông coi, vận chuyển......Lâm giáo chủ lòng mang chí lớn, đã đồng ý.
Nàng cười cười:
- Không bao lâu nữa, mọi người sẽ biết Đại Vương cũng là Thần Minh trên trời hạ phàm, chính là Huyền Vương tại thế, Vu huynh ngươi cũng là thiên minh đại tướng thay trời tuần thú rồi. Thác Tháp Thiên Vương hay Trì Quốc Thiên Vương, Vu huynh không ngại tự mình chọn.
Vu Ngọc Lân nhìn nàng một lúc lâu:
- Hòa thượng đó cũng chẳng phải loại tốt lành, ngươi tự cẩn thận.
- Thế đạo này, tiếc trẻ nhỏ, thì sao bắt được sói*. Ta hiểu được, nếu không phải hắn ăn ta, thì là ta ăn hắn.
*Câu này nguyên gốc là “Tiếc giày thì không bắt được sói”, nghĩa là muốn bắt được sói thì không được sợ trốn chạy, không sợ phí dép, ám chỉ muốn đạt được mục đích thì phải chịu trả một cái giá tương đương. Sau này cụm (hài tử – giày) do phương ngữ nên bị nói chệch đi thành (hài tử – trẻ con).
Vu Ngọc Lân bèn không nói gì nữa. Hai người một đứng một ngồi, đều nhìn về phía trước kia rất lâu. Không biết là lúc nào, mới có tiếng thì thầm khẽ lơ lửng trong không trung.
- ......Trong lòng bàn tay......
- ......Sớm muộn có một ngày ta cắn một miếng thịt của hắn xuống......
Hai vị đại nhân vật ở giữa cánh đồng bên ngoài trò chuyện rất lâu, đợi đến khi ngồi xe ngựa một đường trở về thành, chân trời đã nổi lên ánh hoàng hôn rực rỡ, đổ xuống tường thành của Uy Thắng. Trên đường đám người rộn rộn ràng ràng, bên cổng thành cũng có trẻ ăn mày, nhưng so với mảnh đất Trung Nguyên hiện giờ, tòa thành trấn này sau khi trải hơn mười năm thái bình, ngược lại hiện ra một vẻ ổn định và yên bình khó nói, rời khỏi tuyệt vọng, bèn luôn có thể tập hợp được sinh cơ và sức sống tại một góc này.
- Gìn giữ một phương, an dân trong bốn cõi, Lâu cô nương, những thứ này đều may nhờ có ngươi, không ai có thể tốt hơn ngươi.
Lúc vén rèm xe lên, Vu Ngọc Lân đã nói một câu như vậy.
Lâu Thư Uyển nhìn đám người bên ngoài, sắc mặt bình thản, hệt như rất nhiều năm nay, trên mặt nàng thực ra đã không nhìn ra được quá nhiều biểu cảm sinh động.
Từ lâu đã không còn người có thể cùng nàng chia sẻ những chuyện này rồi......