Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 983 - Chương 983: Mùa Xuân Và Vũng Bùn 3

Chương 983: Mùa xuân và vũng bùn 3 Chương 983: Mùa xuân và vũng bùn 3

Khi cảnh xuân trở lại mảnh đất Trung Nguyên, trong núi rừng tây nam sớm đã là một mảnh hoa khoe màu đua sắc.

Tiểu Lương Sơn bốn mùa như xuân, mùa đông qua đi không để lại ấn tượng quá sâu cho mọi người. Trái ngược với tuyết lớn lấp núi trong thời kỳ Tiểu Thương Hà, sự cằn cỗi của Tây Bắc, mùa đông ở đây vẻn vẹn là cách gọi trên thời gian mà thôi, không hề có khái niệm thực tế.

Hồi cuối năm đương nhiên từng có một cuộc chúc mừng lớn, sau đó bất tri bất giác đã đến tháng ba. Trong đồng ruộng đã được cắm mạ, mỗi ngày phóng tầm mắt nhìn đi trong nắng sớm, giữa núi cao rặng thấp là cây cối và hoa cỏ xanh um tươi tốt, ngoại trừ đường núi khó đi, phụ cận Tập Sơn gần như là thiên đường chốn nhân gian.

Thành đông có một ngọn núi, cây cối bên trên đã sớm được chặt đi sạch sẽ, đào ruộng bậc thang, đường xá, xây dựng phòng ốc, trong năm tháng này, cũng coi như là cảnh tượng khiến người ta nao lòng.

Bên này đều là nơi ở của nhân viên nội bộ Hắc Kỳ.

Mỗi ngày Hà Văn đều dậy sớm, trời còn chưa sáng đã thức giấc rèn luyện, sau đó đọc một quyển sách văn, soạn bài cẩn thận, đợi đến khi tờ mờ sáng, trên con đường trước nhà sau nhà đều đã có người đi lại. Các thợ thủ công bên trong công xưởng, viện truy nguyên và tiên sinh trong học đường căn bản là ở lẫn lộn, thỉnh thoảng cũng sẽ truyền tới tiếng chào hỏi, hàn huyên và tiếng nói chuyện.

Xã hội Vũ triều, giai tầng sĩ nông công thương trên thực tế đã bắt đầu cố định, thân phận của thợ thủ công và người đọc sách vốn dĩ một trời một vực, nhưng hơn mười năm từ khi Trúc Ký đến Hoa Hạ quân, những thợ thủ công dưới tay Ninh Nghị này dần dần rèn luyện, dần dần hình thành hệ thống của mình, sau đó cũng có rất nhiều người học được đọc viết, hiện giờ giao lưu với người có văn hóa đã không có quá nhiều ngăn cách. Đương nhiên, đây cũng là bởi vì xã hội nhỏ Hoa Hạ quân tương đối coi trọng sự chung sức của mọi người, chú ý đến sự bình đẳng của mọi người trong công việc, đồng thời tự nhiên cũng làm suy yếu vai trò của người đọc sách một cách cố ý hoặc vô ý.

Đối với vế sau Hà Văn đương nhiên có chút ý kiến, nhưng mà cái này cũng chẳng có gì để nói, thân phận hiện tại của hắn, một mặt là lão sư, mặt khác suy cho cùng là tù phạm.

Cái người tên Hà Văn này, vốn dĩ là con cháu đại tộc của một dải Giang Triết, nho hiệp văn võ song toàn, mấy năm trước đất bắc binh loạn, hắn đi tới Trung Nguyên thử tận một phần sức lực, sau đó có cơ hội ngẫu nhiên đánh vào trong Hắc Kỳ quân, cũng có chút tình nghĩa với không ít người trong quân. Năm ngoái Ninh Nghị trở về, thanh lọc gian tế nội bộ, Hà Văn vì liên hệ với bên ngoài mà bị bắt, nhưng mà sau khi bị bắt, Ninh Nghị cũng không làm khó hắn quá nhiều, chỉ là giữ hắn lại Tập Sơn, dạy Nho học nửa năm, bèn ước định một khi đến thời gian sẽ thả cho hắn rời khỏi.

Hắn văn võ vẹn toàn, tâm cao khí ngạo, nếu đã có ước định, vậy thì bắt đầu dạy học ở nơi này. Trên lớp hắn phân tích cho một đám học sinh thiếu niên về sự bao la bát ngát của Nho học, phân tích những vấn đề Hoa Hạ quân có thể xuất hiện, lúc bắt đầu bị người bài xích, nhưng đến giờ lại nhận được sự tán đồng của rất nhiều đệ tử. Đây là sự tôn trọng hắn giành được nhờ học thức, trong mấy tháng gần đây, cũng thường có thành viên Hắc Kỳ tới “chất vấn” với hắn, Hà Văn cũng không phải hủ nho, nho hiệp hơn ba mươi tuổi học thức uyên bác, tâm tính cũng sắc sảo, lần nào cũng đều có thể phản biện bác bỏ người ta.

Gần đây cách thời gian rời khỏi đã ngày càng gần.

Đối với cam kết ban đầu của Ninh Nghị, Hà Văn không hề nghi ngờ. Cộng thêm thời gian nửa năm này, hắn tổng cộng đã ở trong Hắc Kỳ ba năm. Khoảng thời gian ở Hòa Đăng kia, hắn rất được đám đông tôn trọng, sau đó bị phát hiện là gian tế, không tiện tiếp tục dạy học ở Hòa Đăng, bèn chuyển tới Tập Sơn, nhưng cũng không bị làm khó quá nhiều.

Trác Tiểu Phong phụ trách cảnh vệ an toàn của huyện Tập Sơn khá quen thân với hắn, Trác Tiểu Phong sáng lập nên đoàn thanh viên Vĩnh Lạc, là một kẻ cố chấp với bình đẳng và đại đồng, cũng thường xuyên mang cách nghĩ đi ngược lại luân lý để biện luận với Hà Văn; trong những người phụ trách thương nghiệp của Tập Sơn, một người trẻ tuổi tên Tần Thiệu Du vốn là cháu của Tần Tự Nguyên, trong trận hỗn loạn khi Tần Tự Nguyên bị giết, Tần Thiệu Du bị Lâm Tông Ngô đánh trọng thương, từ đó ngồi xe lăn, Hà Văn kính nể cái tên Tần Tự Nguyên này, cũng kính nể tứ thư mà lão nhân chú giải, thường xuyên tìm hắn tán gẫu, Tần Thiệu Du học vấn Nho học không sâu, nhưng đối với rất nhiều chuyện của Tần Tự Nguyên cũng nói thực ra hết, bao gồm qua lại giữa lão nhân và Ninh Nghị, rồi dưới sự ảnh hưởng của Ninh Nghị, hắn làm thế nào từ một tên công tử bột đi đến ngày hôm nay, những điều này cũng khiến Hà Văn tràn đầy cảm ngộ.

Bởi vì có tiền đề giết vua, đệ tử Nho học trong quân không nhiều, Đại Nho uyên bác càng là đếm trên đầu ngón tay, nhưng cao tầng Hắc Kỳ đối với bọn họ đều có thể coi như dùng lễ nghĩa tiếp đãi, bao gồm như Hà Văn, giữ lại một thời gian sau đó thả người đi cũng có nhiều tiền lệ, cho nên Hà Văn ngược lại cũng không lo lắng đối phương sẽ hạ độc thủ.

Ba năm trong Hoa Hạ quân, đa số thời gian hắn mang lòng cảnh giác, đến hôm nay sắp sửa rời khỏi, quay đầu nhìn lại, mới giật mình cảm thấy nơi này so với thế giới bên ngoài, hệt như một thế giới khác. Thế giới này có rất nhiều thứ đơn điệu, cũng có rất nhiều hỗn độn rối loạn đến mức khiến người ta không thể nhìn rõ.

Lấy Hòa Đăng làm trung tâm, tuyên truyền “Tứ dân”; “Người người bình đẳng” cấp tiến nhất được tuyên truyền bởi những người trẻ tuổi của nhánh Vĩnh Lạc trong Bá Đao; “Logic” được tuyên truyền trong viện truy nguyên, tư duy Mặc gia về vạn vật liên quan mà một số người trẻ tuổi tìm kiếm; “Tinh thần khế ước” tuyên truyền trong huyện Tập Sơn, tham lam và lười biếng. Đều là cốt lõi của những sự hỗn độn này.

Hoa Hạ quân suy cho cùng là tập đoàn quân sự, phát triển đã nhiều năm như vậy, chiến lực của nó đủ để chấn động thiên hạ, nhưng cả một hệ thống không quá hơn hai mươi vạn người, trong khe hẹp khó khăn, muốn nói phát triển ra văn hóa có hệ thống vẫn là không thể nào. Những văn hóa và cách nói này phần lớn đều xuất phát từ Ninh Nghị và các đệ tử của hắn, rất nhiều vẫn dừng lại ở khẩu hiệu hoặc trong trạng thái manh nha, thảo luận của mấy chục mấy trăm người, thậm chí còn không được tính là “học thuyết” gì, học giả như Hà Văn có thể nhìn ra một số cách nói trong đó thậm chí tự mình mâu thuẫn, nhưng cách làm của Ninh Nghị khiến người ta mê muội, lại ý vị sâu xa.

So ra mà nói, loại khẩu hiệu như Hoa Hạ hưng vong thất phu hữu trách này, ngược lại càng đơn thuần và thành thục hơn.

Đương nhiên, những thứ này khiến hắn suy ngẫm. Nhưng khiến hắn phiền não, vẫn còn một số chuyện khác.

Sau rèn luyện buổi sớm là tiếng gà gáy, gà gáy qua không lâu, bên ngoài bèn truyền tới tiếng bước chân, có người mở cửa trúc tiến vào, bên ngoài cửa sổ là thân ảnh của nữ tử, đi qua khoảng sân nho nhỏ, sau đó nhóm lửa trong nhà bếp, chuẩn bị bữa sáng.

Hà Văn lớn tiếng đọc sách, tiếp theo là chuẩn bị giáo trình cần giảng hôm nay, đợi đến khi làm xong những thứ này, lúc đi ra ngoài, cháo cơm bữa sáng đã chuẩn bị xong, nữ tử mặc một bộ váy áo vải thô cũng đã cúi đầu rời khỏi.

Nữ tử tên Lâm Tĩnh Mai, chính là một trong những chuyện hắn phiền não.

Công bằng mà nói, cho dù Hoa Hạ quân một đường giết tới trong biển máu, nhưng cũng không đại diện trong quân chỉ tôn sùng võ nghệ, thời buổi này, cho dù có bị suy yếu thì văn nhân sĩ tử chung quy vẫn được người ta ngưỡng mộ. Hà Văn năm nay ba mươi tám tuổi, văn võ song toàn, tướng mạo cũng là nhất biểu nhân tài, đang là cái tuổi học thức và khí chất lắng đọng tốt nhất, ban đầu hắn vì để vào Hắc Kỳ quân, nói rằng thê thiếp nhi nữ trong nhà đều bị người Nữ Chân giết hại, sau đó thân thuộc trong Hắc Kỳ quân rồi, tự nhiên cũng được không ít thiếu nữ cảm mến, Lâm Tĩnh Mai là một trong số đó.

Hà Văn lúc đầu tiến vào Hắc Kỳ quân, lòng mang cảm giác khảng khái bi tráng, dấn thân vào hang ổ ma quỷ, sớm đã không màng sống chết. Thiếu nữ tên Lâm Tĩnh Mai này mười chín tuổi, nhỏ hơn hắn hơn cả một giáp, nhưng trong thời buổi này kỳ thực cũng không coi là chuyện lớn gì. Đối phương chính là con gái liệt sĩ của Hoa Hạ quân, bề ngoài yếu đuối tính tình lại cứng cỏi, sau khi nhìn trúng hắn thì dốc lòng chăm sóc, lại có một đám huynh trưởng cha chú thúc đẩy trợ giúp, tuy Hà Văn tự nói tâm tình bi thương, nhưng dần dà cũng không thể nào làm quá, đến sau này thiếu nữ bèn giặt giũ nấu cơm cho hắn, trong mắt người ngoài, đã là tình lữ không bao lâu nữa sẽ thành thân.

Trên thực tế, thời buổi này suy cho cùng thịnh hành chủ nghĩa nam tử gia trưởng, Hà Văn xuất thân thư hương môn đệ, tuy rằng học võ nhưng trước giờ xa lánh chuyện bếp núc, Lâm Tĩnh Mai đến chăm sóc hắn, quả thực khiến cuộc sống của hắn tốt hơn rất nhiều. Hắn chưa từng trực tiếp phá hoại sự trong sạch của người ta, vẫn là sau này quen thân với đám người Hắc Kỳ rồi, giữ lại một phần lý trí.

Ai biết nửa năm trước, tin tức Hà Văn chính là gian tế nổ ra, những người bảo vệ bên cạnh Lâm Tĩnh Mai có lẽ nhận được cảnh cáo, không tới làm khó dễ hắn một cách quá đáng. Lâm Tĩnh Mai lại là trong lòng cay đắng, biến mất một thời gian dài, ai biết mùa đông nàng lại được phái tới Tập Sơn, mỗi ngày tới đây giặt giũ nấu cơm cho Hà Văn, nhưng không giao lưu với hắn nữa. Người đâu phải cỏ cây sao có thể vô tình, thái độ như vậy, bèn khiến Hà Văn càng thêm phiền não.

Hắn ăn bữa sáng xong, thu dọn bát đũa, ra cửa đi tới học đường của con cháu Hoa Hạ quân ở giữa sườn núi không xa. Tri thức Nho học tương đối cao thâm cũng cần cơ sở nhất định, vì vậy đối tượng Hà Văn dạy cũng không phải hài đồng vỡ lòng, đa phần là thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi. Ninh Nghị thực ra cũng rất coi trọng đối với học vấn Nho học, trong hài tử được sắp xếp tới có một số đã được hắn đích thân truyền dạy, không ít người tư duy sôi nổi, trên lớp học cũng thỉnh thoảng đặt câu hỏi.

Hôm nay lại đến thêm mấy người, trong một số thiếu niên thiếu nữ ngồi vào hàng sau của phòng học, bỗng nhiên có trưởng tử của Ninh Nghị, Ninh Hi, trước kia Hà Văn cũng từng gặp qua, thế nên biết là Ninh Nghị quá nửa đã đến huyện Tập Sơn.

Bài giảng hôm nay lại không yên bình. Giáo trình của Hà Văn đang giảng tới bài một của “Lễ Ký: Lễ vận”, kết hợp khái niệm của Khổng Tử, Lão Tử nói về thiên hạ đại đồng, xã hội khá giả —— loại nội dung này trong Hoa Hạ quân rất khó không dẫn tới thảo luận —— lúc sắp giảng xong bài, mấy thiếu niên tới cùng Ninh Hi bèn đứng dậy đặt câu hỏi, vấn đề tương đối nông cạn, nhưng không địch lại được thiếu niên dây dưa đến cùng, Hà Văn ngồi đó vặn lại từng điều một, sau đó nói lên tới kế hoạch và sách lược của Hoa Hạ quân, sự hỗn loạn đối với thiên hạ mà Hoa Hạ quân muốn xây dựng, lại nói đĩnh đạc một hồi, buổi học này nói mãi đến chiều mới dừng lại, sau đó Ninh Hi cũng nhịn không được tham gia biện luận, vẫn bị Hà Văn treo lên đánh một phen như thường.

Cũng là trong Hoa Hạ quân tuy rằng bầu không khí lên lớp sôi nổi, không cấm đặt câu hỏi, nhưng phương diện tôn sư trọng đạo vẫn luôn nghiêm khắc, nếu không kẻ mồm miệng lanh lợi như Hà Văn khó tránh bị nhao nhao tiến lên đánh thành phái phản động.

Sau khi giảng bài xong, hắn trở về sân viện, thức ăn đã hơi nguội, Lâm Tĩnh Mai ngồi trong phòng đợi hắn, xem ra hốc mắt hơi đỏ giống như đã khóc. Hà Văn vào phòng, nàng bèn đứng dậy chuẩn bị đi, thấp giọng cất tiếng:

- Chiều nay, ngươi nói chuyện chú ý một chút.

Hà Văn ngồi xuống, đợi đến khi Lâm Tĩnh Mai ra khỏi phòng, mới lại đứng dậy:

- Thời gian này, cảm tạ sự chăm sóc của Lâm cô nương. Xin lỗi, xin lỗi.

Lâm Tĩnh Mai sải bước rời khỏi, nghĩ tới hẳn là đang khóc.

Buổi chiều, Hà Văn đi tới học đường, sắp xếp thư văn như thường ngày, yên lặng soạn bài, khoảng giờ Thân, một thiếu nữ trên mặt có vết đao giống hắn tới tìm, bảo hắn đi gặp Ninh Nghị. Ánh mắt của thiếu nữ lạnh giá, ngữ khí không lành, đây là thất tiểu thư của Tô gia, chính là khuê mật của Lâm Tĩnh Mai, sau khi Hà Văn bị bắt có gặp nàng vài lần, lần nào sắc mặt cũng không tốt, tự nhiên cũng là lẽ thường tình của con người.

Hà Văn bèn theo thất tiểu thư đi qua, ra khỏi trường học này, dọc theo con đường đi xuống, tới một cái chợ không xa đó. Hà Văn nhìn kiến trúc xung quanh, sinh lòng cảm khái, trên đường còn thấy một người nhỏ con đang ở đó lớn giọng hò hét, phát truyền đơn cho người đi đường xung quanh:

- ......Người trên đời này đều là bình đẳng, những đại nhân vật kia có chân tay đầu óc, chúng ta cũng có chân tay đầu óc, giữa người và người không có gì khác biệt cả......

Đây là người của Bá Đao Doanh, cũng là thủ hạ của Lưu Tây Qua một trong những thê tử của Ninh Nghị, bọn họ kế thừa di chí của một nhánh Vĩnh Lạc, chú trọng bình đẳng nhất, cũng xây dựng việc “bỏ phiếu dân chủ” trong Bá Đao Doanh, yêu cầu đối với bình đẳng còn cấp tiến hơn cả “Tứ dân” của Ninh Nghị, bọn họ thường xuyên tuyên truyền ở Tập Sơn, mỗi ngày cũng có một lần tụ hội, thậm chí một số khách thương từ ngoài núi tới cũng sẽ bị ảnh hưởng, buổi tối mang theo tâm trạng tò mò đi xem thử. Nhưng đối với Hà Văn mà nói, những thứ này cũng là chỗ khiến hắn cảm thấy nghi hoặc nhất, ví như nói hệ thống thương nghiệp của Tập Sơn chú trọng tham lam, chú trọng “trục lợi hữu đạo”*, viện truy nguyên cũng chú trọng lười biếng một cách trí tuệ và có hiệu suất, những hệ thống này chung quy là để người ta phân ra ba bảy loại, cách nghĩ xung đột đến như vậy, tương lai nội bộ sẽ phải phân liệt đánh nhau. Đối với loại não tàn này của Ninh Nghị, hắn nghĩ không thông, nhưng nghi hoặc tương tự dùng để treo đánh một đám hài tử như Ninh Hi, lại vô cùng dễ dàng.

*Thương nhân theo đuổi lợi nhuận và phát triển bản thân là điều đương nhiên và tất nhiên, nhưng song song đó cũng phải tuân thủ các nguyên tắc đạo đức và luật pháp phổ quát của xã hội loài người, tuyệt đối không được sử dụng những cách xấu xa như gian dối, gây hiểu lầm, bòn rút để mưu cầu lợi ích của mình.

Thường ngày Hà Văn cực kỳ nghi hoặc và xem thường những tuyên truyền này, lúc này vậy mà hơi có chút lưu luyến, khí tức của những “tà thuyết lệch lạc” như thế, suy cho cùng không có được ở bên ngoài núi.

Bên này đi qua không lâu, chưa tới chỗ náo nhiệt của khu chợ, Hà Văn bèn gặp được Ninh Nghị ở điểm làm việc của Hoa Hạ quân. Viện lạc canh giữ tương đối nghiêm ngặt, sát vách còn có thể nhìn thấy Ninh Nghị và đồng bạn đang cúi đầu sao chép thứ gì, lúc Hà Văn tới, Ninh Nghị đang tiễn một khách thương Đại Lý đi, sau đó sắc mặt bình tĩnh mời hắn ngồi xuống, lại pha một tách trà cho hắn.

Đa số thời gian Ninh Nghị gặp người sẽ mặt mũi tươi cười, lần trước gặp Hà Văn cũng vậy, cho dù hắn là gian tế, Ninh Nghị cũng không hề gây khó dễ với hắn. Nhưng lần này, nam nhân chỉ dậm chân cũng có thể khiến thiên hạ chấn động mấy phần kia đang sắc mặt nghiêm túc, ngồi trên chiếc ghế đối diện trầm mặc giây lát.

- Lúc sáng, ta có gặp Tĩnh Mai.

- Ừm.

Hà Văn lúc này mới hiểu lúc trưa tại sao Lâm Tĩnh Mai sưng đỏ mắt.

Ninh Nghị lại suy nghĩ một chút, thở dài một hơi, sau khi cân nhắc mới cất tiếng:

- Phụ thân của Tĩnh Mai, tên là Lâm Niệm, mười mấy năm trước có một biệt hiệu vang dội, gọi là Ngũ Phụng Đao. Lúc đó ta vẫn đang kinh doanh Trúc Ký, lại có quan hệ với Mật Trinh Tư, có một số nhân sĩ võ lâm đến giết ta, một số đến đầu quân cho ta. Lâm Niệm tới vào lúc đó, hắn là đại hiệp, võ nghệ tuy cao, nhưng tuyệt không ức hiếp người, ta nhớ lúc hắn vừa tới, đói đến gầy rộc, Tĩnh Mai còn hơn thế, nàng từ nhỏ cơ thể yếu đuối lắm bệnh, tóc cũng ít, là nha đầu tóc vàng chân chính, thấy mà đáng thương......

Giọng nói của Ninh Nghị thấp và chậm rãi, vừa nhớ lại, vừa nhắc chuyện đã qua:

- Sau đó người Nữ Chân tới, ta dẫn người ra ngoài, hỗ trợ tướng phủ vườn không nhà trống, sau một trận đại chiến toàn quân bị diệt, ta dẫn người muốn giết trở lại huyện Kỷ thiêu hủy lương thảo. Lâm Niệm Lâm sư phụ, là qua đời trên con đường đó, giết với người Nữ Chân đến dầu cạn đèn tắt, nguyện vọng duy nhất lúc hắn qua đời, hy vọng chúng ta có thể chiếu cố con gái hắn.

- Sau đó thì sao.

Ánh mắt Hà Văn bình tĩnh, không có bao nhiêu sự dao động tình cảm.

- Ta coi Tĩnh Mai như con gái của mình.

Ninh Nghị nhìn hắn.

- Ngươi lớn hơn nàng một giáp, đủ để làm phụ thân của nàng, trước kia nàng thích ngươi, ý của ta là phản đối, nhưng nàng ngoài mềm trong cứng, ta nghĩ, dù sao ngươi cũng là người tốt, mọi người đều không để bụng, vậy thì thôi. Sau đó......khi lần đầu tiên điều tra ra thân phận của ngươi, là một tháng trước khi động thủ với ngươi, lúc ta biết được thì đã muộn.

Hà Văn hơi nhếch mép:

- Ta tưởng rằng Ninh tiên sinh tìm ta tới, hoặc là thả ta đi, hoặc là nói với ta chuyện đại sự thiên hạ, hoặc là, muốn lấy lại thể diện vì sáng nay đã làm nhục con trai ngươi trong học đường. Không ngờ lại muốn nói với ta mấy chuyện tư tình nam nữ này?

Hắn đã xây dựng tâm lý phòng bị, không bị lay động bởi lời nói của đối phương, Ninh Nghị cũng không bận tâm câu nào cũng chế giễu của Hà Văn, hắn ngồi đó cúi người xuống, hai tay vuốt mặt mấy lần:

- Chuyện thiên hạ đều có thể nói với bất cứ ai. Ta chỉ là dùng lập trường cá nhân, hy vọng ngươi có thể xem xét, ở lại vì Tĩnh Mai, như vậy nàng sẽ cảm thấy hạnh phúc.

- Ninh tiên sinh cảm thấy chuyện này khá quan trọng?

Ninh Nghị nhìn hắn:

- Còn có gì quan trọng hơn cái này à?

- Ta không nhìn thấy hy vọng, làm sao ở lại?

- Có thể đánh bại người Nữ Chân, không được coi là hy vọng?

- Học vấn không chịu nổi cân nhắc, không có hy vọng.

Hà Văn đối chọi gay gắt, Ninh Nghị trầm mặc một lúc, dựa vào lưng ghế, gật đầu:

- Ta hiểu rồi, hôm nay bất luận hay đi hay ở, những điều này vốn dĩ phải nói với ngươi.

Hà Văn mỉm cười:

- Ninh tiên sinh sảng khoái.

- Không phải ta sảng khoái, ta ít nhiều muốn xem thử tình cảm của ngươi đối với Tĩnh Mai. Ngươi né tránh không nói, ít nhiều vẫn là có.

Hà Văn lúc này mới trầm mặc, Ninh Nghị nhìn ra ngoài cửa:

- Thứ Hà tiên sinh muốn biết là vấn đề tương lai làm thế nào trị thiên hạ, có điều, ta ngược lại muốn nói một chút, vấn đề trong cách nghĩ của ngươi, của Nho gia, vấn đề trong cách nghĩ của rất nhiều người.

- Ninh tiên sinh trước đây cũng đã nói qua không ít rồi.

Hà Văn cất tiếng, trong ngữ khí cũng không còn sự không thân thiện một cách cố ý như trước nữa.

- ......Lúc ta còn trẻ, các loại cách nghĩ không khác gì với người bình thường, ta từ nhỏ vẫn được coi là thông minh, đầu óc dùng được. Người đầu óc dùng được, nhất định sẽ tự cao tự đại, ta cũng rất có tự tin, như Hà tiên sinh, như phần đông Nho sinh vậy, không nói đến cứu cái thế giới này, luôn sẽ cảm thấy, nếu như ta làm việc, tất sẽ khác với người thường, người khác làm không được, ta có thể làm được, đơn giản nhất, nếu như ta làm quan, đương nhiên sẽ không phải là một tham quan. Hà tiên sinh cảm thấy thế nào? Lúc nhỏ có cách nghĩ này không?

Hà Văn nhìn hắn:

- Cho dù là bây giờ, Hà mỗ tất nhiên cũng không làm tham quan.

Ninh Nghị cười một cách phức tạp:

- Đúng vậy, lúc đó cảm thấy, tiền quan trọng vậy sao? Quyền quan trọng vậy sao? Cái khổ thanh bần, con đường đúng, thật sự không đi được sao? Mãi đến một ngày của sau đó, ta đột nhiên ý thức được một chuyện, những tham quan, kẻ xấu, những kẻ bè lũ xu nịnh không có thuốc chữa kia, bọn họ cũng rất thông minh đấy, rất nhiều kẻ trong bọn họ, thậm chí còn thông minh hơn cả ta......sau khi ta hiểu được điểm này một cách sâu sắc, có một vấn đề, đã thay đổi cả một đời của ta, cả một thế giới quan trong tam quan mà ta nói, đều bắt đầu long trời lở đất.

Ánh mắt Ninh Nghị lạnh giá nhìn Hà Văn:

- Hà tiên sinh thất bại là vì đâu?

Hà Văn ngẩng đầu:

- Hửm?

- Người xuất sắc như Hà Văn, tại sao lại biến thành tham quan? Người xuất sắc đến thế như Tần Tự Nguyên, tại sao lại thất bại? Những nhân vật ưu tú vô số, đếm không hết trong thiên hạ này, rốt cuộc có lý do tất nhiên gì, khiến bọn họ đều trở thành tham quan ô lại, khiến bọn họ không thể nào kiên trì cách nghĩ chính trực ban đầu của mình. Hà tiên sinh, loại suy nghĩ đánh chết cũng không làm tham quan này, ngươi cho rằng chỉ mình ngươi có? Hay là chỉ có ta? Đáp án thực ra là tất cả mọi người, hầu như tất cả mọi người, đều không bằng lòng làm chuyện xấu hay làm tham quan, mà trong này, người thông minh có vô số. Vậy thứ bọn họ gặp phải, nhất định sẽ là sức mạnh đáng sợ hơn, hợp lý hơn cả cái chết.

- Khi ta gặp phải tình huống như thế nào, mới thất bại dần dần, không thể tránh khỏi chứ? Sau vấn đề đó......ta đã bắt đầu chân chính hiểu được thế giới này......

Ninh Nghị thở dài một tiếng, thần sắc có chút phức tạp mà đứng dậy.

Bình Luận (0)
Comment