Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1062 - Chương 1062 - Tán Tu Tửu Cuồng

Chương 1062 - Tán tu Tửu Cuồng
Chương 1062 - Tán tu Tửu Cuồng

Chương 1062: Tán tu Tửu Cuồng

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Phi kiếm cấp bậc Linh Bảo hạ phẩm phía sau Hàn Vĩnh Huy tự động ra khỏi vỏ, tay trái của hắn ta vận dụng kiếm quyết, tay phải nắm chặt phi kiếm, chỉ trong nháy mắt đã chém ra hàng trăm ánh kiếm.

"Chút tài mọn!"

Chu Phùng Nguyên chắp tay trước ngực, giáp nhẹ bên ngoài thân bùng nổ ra rất nhiều tầng lá chắn, ngăn cản vô số ánh kiếm.

Tiếp đó, hắn ta bắt đầu phản kích!

"Hồng Nguyên Lôi Quang!"

Hai tay Chu Phùng Nguyên mở ra, lòng bàn tay có rất nhiều sấm sét xuất hiện, hai cánh tay luân phiên chém tới, làm cho Chưởng Tâm Lôi như từng thanh dao sấm sét, chém về phía Hàn Vĩnh Huy.

Keng keng keng!

Tay phải Hàn Vĩnh Huy vung kiếm chém tới, ngăn cản lượng lớn sấm sét, tay trái bấm niệm pháp quyết, hình thành kiếm thuẫn bao phủ bản thân, ngăn cản sấm sét bắn tung tóe, đứng tại thế bất bại.

Song phương ngươi tới ta đi.

Không bao lâu, đã chiến hơn trăm hiệp.

"Đệ tử Phiêu Miểu tông cũng chỉ như vậy, trình độ cũng chỉ như thế, ha ha ha!" Chu Phùng Nguyên lại càng cuồng vọng hơn.

Hàn Vĩnh Huy giữ im lặng.

Kết thúc thăm dò, là thời điểm dùng thủ đoạn sấm sét kết thúc trận so tài này... Hàn Vĩnh Huy nghĩ thầm.

Ngay sau đó.

Một luồng lực lượng vô hình bao phủ Chu Phùng Nguyên, làm cho hắn ta cảm thấy bị gò bó, sau khi bùng nổ toàn bộ khí thế thì mới có thể tránh khỏi lực ép vô hình.

Đây là Thần Niệm lực!

Sau khi gia nhập Phiêu Miểu tông, Hàn Vĩnh Huy bế quan một khoảng thời gian, khổ tu công pháp phụ trợ "Cửu Chuyển Thiên Thần quyết", đạt tới Thần Cấp Thiên, Thần Niệm lực tăng vọt.

"Đây là thần thông gì?"

Chu Phùng Nguyên sợ hãi.

Sau khi xông phá lực áp chế của Thần Niệm lực, hắn ta quay đầu lịa, đột nhiên thấy được Hàn Vĩnh Huy đi tới trước mặt, hai tay cầm kiếm chém mạnh xuống.

Keng!

Chu Phùng Nguyên không kịp trốn tránh, bị kiếm chém trúng làm cho giáp nhẹ nứt ra, cả người bị lực lượng mạnh mẽ tác động tới, đâm mạnh xuống mặt đất.

Vào thời khắc cuối cùng, Hàn Vĩnh Huy cũng đã thu lực lại.

Nếu không, Chu Phùng Nguyên cũng sẽ không chỉ là ngã xuống đất một cách đơn giản như vậy, mà là cả người lẫn giáp đều bị phi kiếm chém thành đôi.

"Không hổ là cần dùng trên vạn điểm tích lũy đổi nó từ thương thành tông môn, quả thực là rất sắc bén!" Hàn Vĩnh Huy quan sát thanh phi kiếm Linh Bảo hạ phẩm trong tay, yêu thích tới nỗi không muốn buông tay.

Vù!

Hàn Vĩnh Huy nhanh chóng bay xuống, đạp mạnh lên ngực Chu Phùng Nguyên, mũi kiếm chỉ thẳng vào phần cổ của Chu Phùng Nguyên.

Cùng lúc đó.

Thần Niệm lực tuôn ra mãnh liệt, đè ép Chu Phùng Nguyên lại, làm cho hắn ta khó có thể cử động.

"Nhận thua đi!"

Hàn Vĩnh Huy cười nói.

Chu Phùng Nguyên không cam tâm, hét lớn: "Ngươi gian lận! Các vị tiền bối, ta đã bị một luồng lực lượng vô hình ngăn cản, thứ này chắc chắn không phải là thủ đoạn của đệ tử Phiêu Miểu tông được!"

"Không có gian lận!"

Tửu Cuồng bỗng nói xen vào, rồi lại ực một hớp rượu của Long Nhân tộc, rồi mới giải thích: "Đây là Thần Niệm lực, là thứ có thể làm được điều này, trận chiến này, đệ tử Hàn Vĩnh Huy của Phiêu Miểu tông chiến thắng!"

Hàn Vĩnh Huy chiến thắng, làm cho đám người đều bàn luận xôn xao.

"Đệ tử Phiêu Miểu tông cũng quá mạnh đi!"

"Đây vẫn chỉ là đệ tử đời thứ ba mà thôi, nếu như là đời thứ hai, đời thứ nhất không biết nên mạnh tới mức nào nữa?"

Mọi người cũng không biết, Hàn Vĩnh Huy chính là đệ tử mạnh nhất trong đời thứ ba, thực lực của hắn ta, còn có thể nghiền ép phần lớn đệ tử đời thứ hai.

Thậm chí, không kém hơn một vài đệ tử kém cỏi của đời thứ nhất.

"Thần Niệm lực rất hùng hồn, hẳn là đã tu luyện một môn công pháp phụ trợ cao thâm tinh diệu nào đó." Dư La Chuẩn Thánh nói nhỏ.

Mọi người nghe được giọng nói của ông ta, đều âm thầm gật đầu.

Thấy mọi người đều không sinh ra dị nghị đối với thắng bại của trận đấu này, sắc mặt của Chu Phùng Nguyên tái xanh đi.

Hắn ta ảo não chạy trở về vị trí của mình, cúi đầu không nói gì.

Thành chủ Thánh thành Thiên DIệu liếc nhìn Chu Phùng Nguyên, trong ánh mắt ẩn giấu đi một tia sáng lạ, không nghĩ tới đệ tử của Phiêu Miểu tông lại mạnh như vậy, ngay cả Chu Phùng Nguyên đều thua.

Thế nhưng.

Ông ta được Âm Như Dung nhắc nhở, sắp xếp một vài thiên kiêu khiêu chiến, đánh bại đệ tử của Phiêu Miểu tông trước mặt mọi người, đương nhiên sẽ không chỉ có một lá bài tẩy là Chu Phùng Nguyên.

"Xin chào mọi người, ta là Lý Mục Thành, trận đấu vừa rồi thật sự làm cho mọi người mở rộng tầm mắt, Lý mỗ dù bất tài, thế nhưng vẫn muốn khiêu chiến bất cứ đệ tử nào của Phiêu Miểu tông."

Lại có người đứng lên.

Đây là một công tử tuấn tú mặc bạch bào.

Khí tức bản thân đã đạt tới Thần Nguyên Cảnh ba tầng đỉnh phong.

Khi hắn ta cười lên, làm cho người ta có một loại cảm giác tà mị, cũng có một lực hấp dẫn rất đặc biệt.

Không ít nữ tu thấy vậy, đều là hai mắt tỏa sáng.

"Không biết có vị thiên kiêu nào của Phiêu Miểu tông nguyện ý đánh với ta một trận?" Lý Mục Thành bước lên trời, chắp tay về phía chỗ ngồi của đám đệ tử Phiêu Miểu tông.

"Để ta tới đi!" Vương Bình An cười rộ lên, vác theo chiếc nồi bay tới không trung.

"Một thiếu niên vác nồi, đây là ai?"

Trang phục kỳ quái trên người Vương Bình An lập tức thu hút ánh mắt của các thế lực lớn.

"Đây là Vương Bình An, đệ tử đời thứ nhất của Phiêu Miểu tông, nghe nói là một vị luyện đan sư rất giỏi."

"Ồ, luyện đan sư?"

Tất cả mọi người ngẩn ra.

Phải làm sao mới so tài được với luyện đan sư?

Loại tu hành giả này thường thường tọa trấn tại hậu phương, đạt được vô số cường giả bảo vệ, mỗi ngày yên tâm luyện đan là được.

Thật muốn so tài, vậy cũng nên so đấu luyện đan thuật chứ!

Lại ra sân đánh nhau, tính là gì?

Chẳng lẽ, Phiêu Miểu tông không còn ai nữa rồi?

Hay là nói, Phiêu Miểu tông cảm thấy tùy ý phái ra một luyện đan sư là có thể đánh bại thiên kiêu đỉnh cấp của thế lực khác?

Người của các thế lực lớn đều không hiểu ra sao.

"Thần Nguyên Cảnh tầng hai... đạo hữu, ngươi không phải là đối thủ của ta!" Lý Mục Thành liên tục xua tay.

Một luyện đan sư kém mình một cảnh giới nhỏ cũng dám tới so tài với mình, chẳng lẽ là cố ý muốn thua?

Lý Mục Thành nghĩ như vậy.

"Ha ha, đạo hữu nói đúng, tướng mạo của ngươi tuấn tú đẹp trai như vậy, tu vi còn cao thâm, lực lượng lại mạnh mẽ, ta cũng không phải là đối thủ của ngươi."

"Có lẽ, chỉ cần một chiêu thì ta sẽ bại."

"Thế nhưng, ta vẫn muốn so tài với ngươi, thử xem uy lực của Cuồng Bạo Đan mà ta vừa nghiên cứu sẽ như thế nào."

Vương Bình An mỉm cười nói.

"Lấy ta tới thử đan?" Lý Mục Thành tức giận nghiến răng ken két, cũng nghĩ tới mình là tới để áp chế nhuệ khí của Phiêu Miểu tông, lập tức cười lạnh, quyết định đánh với Vương Bình An một trận.

Bình Luận (0)
Comment