Chương 1163: Xông tới núi Huyền Không
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Mười phút sau.
Diệp Phong ra khỏi Lôi Trì, khí tức toàn thân trở nên càng thêm vững chắc, tùy ý nhìn bằng một ánh mắt lạnh lẽo cũng có thể đông chết Chuẩn Thánh.
"Cung nghênh chưởng môn xuất quan!"
"Chúc mừng chưởng môn phá cảnh thành công, vạn thọ vô cương, thần dũng uy mãnh, hoành thôi hoàn vũ!"
"Ta đến chúc mừng, cùng lên!"
Các đệ tử Phiêu Miểu Tông nhao nhao nói, giọng nói ồn ào giống như sấm rền vang khắp trời đất.
"Bổn chưởng môn hôm nay phá cảnh, tâm trạng vui vẻ, thưởng!"
Diệp Phong lấy ra bảo châu Thiên Mệnh.
Lúc độ kiếp, nó cũng hấp thụ một lượng lớn lôi đình, lúc này đã lột xác đến giai đoạn cuối cùng.
Chỉ cần một trận đại kiếp phong thánh oanh oanh liệt liệt nữa thôi, bảo châu Thiên Mệnh sẽ đi tới một bước cuối cùng, trở thành thánh binh.
"Xem ra phải tiến vào núi Huyền Không một lần."
Diệp Phong đưa ra quyết định.
Nhưng bây giờ còn chưa phải lúc.
Hắn quơ múa bảo châu Thiên Mệnh, toàn bộ sức mạnh cải tạo thiên địa một khoảng thời gian phóng ra, rưới vào Linh Thú Phong.
Ầm ầm ầm!
Linh mạch trong đó bắt đầu lột xác, từ linh mạch cỡ lớn tấn thăng thành linh mạch cỡ siêu lớn.
Thiên địa cam lâm dồi dào rơi xuống.
Các đệ tử ngồi xếp bằng đầy đất, hấp thu cam lâm, tu vi đột phá cực lớn, biên độ gia tăng có thể so với tu vi một năm bình thường.
Một vài trưởng lão Thần Nguyên cảnh, Phá Hư cảnh cũng đều đang tu hành, mặc dù không thể đột phá cảnh giới, nhưng tu vi cũng tăng trưởng rất nhiều.
Thành Bạch Phù.
Không ít tu hành giả cũng tắm được thiên địa cam lâm.
"Đây là thần tích!"
"Thật không hổ là thiên thần Diệp Phong, thủ đoạn thông thiên."
Mấy trăm triệu người từ Cửu Thành Tinh Vân dời đến vẫn là lần đầu tắm thiên địa cam lâm, cảm thấy vô cùng thần kỳ.
Người phàm tinh thần và thể xác được tăng cường, không có bệnh tật.
Tu hành giả tu vi tăng mạnh, đột phá cảnh giới, mặt đầy ngạc nhiên mừng rỡ.
Một canh giờ ngắn ngủ, trong mấy trăm triệu người từ Cửu Thành Tinh Vân dời đến lại có hơn phân nửa cống hiến ra giá trị danh vọng và mấy tỉ sức mạnh tín ngưỡng.
[Giá trị danh vọng tông môn +3.378 trăm triệu.]
Nhận được nhắc nhở này, Diệp Phong rất bất ngờ.
Thay đổi ý nghĩ ngẫm lại một chút, hắn hiểu ra.
"Những người này chưa từng thấy cảnh đời, hơn nữa, hôm nay bọn họ nhìn từ khoảng cách gần, cảm thấy quá trình độ kiếp của ta quá rung động, cho nên gần như tất cả đều bị thuyết phục."
[Giá trị danh vọng tông môn +8.921 trăm triệu.]
Bỗng nhiên, tiếng hệ thống nhắc nhở một lần nữa vang lên.
Ánh mắt Diệp Phong chợt lóe lên.
"Có lẽ là tu hành giả các nơi trong đại lục Thần Châu cung cấp giá trị danh vọng, hôm nay lập tức tăng thêm mấy tỉ, tốc độ rất nhanh!"
[Giá trị danh vọng tông môn +7.932 trăm triệu.]
Vừa dứt lời, lại có tiếng nhắc nhở.
Diệp Phong nhíu mày, mặc dù kinh ngạc, nhưng cũng cảm thấy hợp tình hợp lý, dù sao, uy lực độ kiếp hôm nay vô cùng kinh khủng, vượt qua đại kiếp phong thánh của Hồ Phi Phi.
Quan trọng hơn là hắn còn sống vượt qua đại kiếp.
Náo động do chuyện này tạo ra đủ để mang đến mấy tỷ, thậm chí là hơn mười tỷ giá trị danh vọng cho Phiêu Miểu Tông.
[Giá trị danh vọng tông môn: 198.463 trăm triệu.]
Đây là tổng số danh vọng hiện tại của Phiêu Miểu Tông.
Cách mục tiêu trăm tỷ còn rất xa.
"Có lẽ sự xuất hiện của chủng tộc viễn cổ sẽ là một cơ hội đáng giá để tăng trưởng giá trị danh vọng."
Diệp Phong nghĩ như vậy.
Hắn đã từng phân tích bản đồ bảo tàng của Tửu Cuồng.
Bên trên ghi lại hơn triệu bí cảnh trải rộng khắp các nơi trên Thần Châu, một phần trong đó phong ấn chủng tộc viễn cổ vũ trụ tương tự như man tộc.
Bọn họ rải rác ở khắp các nơi trên Thần Châu.
Một khi những chủng tộc viễn cổ này lần lượt xuất hiện, nhất định sẽ dẫn tới sự chú ý của tu hành giả trong phạm vi chu vi hơn trăm triệu lý.
Nếu hai bên bùng nổ đại chiến, Phiêu Miểu Tông lại ra mặt hóa giải thì cũng có giá trị danh vọng.
"Kế sách này thật là tuyệt diệu!"
Diệp Phong sờ cằm, hài lòng gật đầu một cái, thu hồi bảo châu Thiên Mệnh, tắm thiên địa cam lâm, đi tới đỉnh núi Phiếu Miểu Phong, thấy Thiên Đạo Linh Hầu.đang chơi đùa với Hạ Văn Văn.
"Đại ca, trước đó ta còn tưởng ngươi sẽ phải chết!"
Thiên Đạo Linh Hầu nhảy lên, dùng cái đuôi quấn lấy cổ Diệp Phong, treo ngược ở trên người hắn, vành mắt cũng đỏ lên.
"Yên tâm, ta không chết được."
Diệp Phong xoa đỉnh đầu tiểu kim hầu, nói với Hồ Phi Phi đang đeo kính râm, nằm ở trên ghế tre sửa móng tay nói: "Phi Phi, đi đánh nhau đi."
"Tới nơi nào đánh?"
"Ngoài núi Huyền Không ra còn có thể đi đâu?"
"Được!"
Hồ Phi Phi lập tức bật dậy, tiến vào hình thái chiến đấu bậc hai, vác gậy Hỗn Nguyên, đi theo bên cạnh Diệp Phong.
Vèo!
Diệp Phong lấy ra Thiên Bi, mở cánh cửa hư không ra, xuyên qua thông đạo tối đen, tới núi Huyền Không.
Chuyện hắn có Thiên Bi chắc chắn đã bại lộ.
Cho nên, việc tới Tinh Không mở cánh cửa hư không ra không có ý nghĩa gì nữa, dứt khoát một chút, trực tiếp mở ở trong tông môn.
Núi Huyền Không.
Thiên Mệnh Nữ Hoàng sinh lòng cảnh giác.
"Diệp Phong, ngươi thật to gan!"
Nàng ta thông qua cấm chế bố trí ở đại điện Lôi Trì cảm ứng được đoàn người Diệp Phong đến, nổi cơn giận dữ.
Roẹt!
Thiên Mệnh Nữ Hoàng xé rách hư không, chạy về phía mục tiêu.
...
Bên cạnh đại điện Lôi Trì.
Diệp Phong, Hồ Phi Phi, Thiên Đạo Linh Hầu lơ lửng ở giữa không trung, nhìn sáu thân ảnh vây quanh bọn họ, trên mặt không có bất kỳ vẻ sợ hãi nào, có chẳng qua chỉ là khinh thường cùng khinh miệt.
Sáu người này đều là Thánh Cảnh.
Bốn vị Nhập Thánh, hai vị Hiển Thánh, đều là cường giả tuyệt đỉnh trong Thiên Tộc, bất kỳ ai cũng mạnh hơn so với Vụ Thánh, Linh Uy Thánh Hoàng.
Sáu vị thánh nhân Thiên Tộc mỗi người cầm một viên bảo thạch có hình dạng như nhãn châu, khiến khí tức bản thân nối liền thành một, khiến Diệp Phong cảm nhận được một loại cảm giác đè nén cường đại.
"Diệp Phong, hôm nay, ngươi có mọc cánh cũng khó bay đi được."
Thiên Mệnh Nữ Hoàng xé rách bầu trời xuất hiện, khí tức trên người rất mạnh, cũng khiến Diệp Phong có một loại cảm giác bị đè ép mãnh liệt, ánh mắt khẽ biến.
Động sát chi nhãn lặng lẽ mở ra.
[Tên: Lục Đạo Luân Hồi Trận.]
[Phẩm cấp: Cấp Hiển Thánh.]
Diệp Phong nhìn sáu vị thánh nhân Thiên Tộc kia cầm trận thạch trong tay, thấy được tin tức đơn giản.
Một loại cảm giác vô hình tự nhiên nảy sinh.