Chương 1270: Mối thù kéo dài vô tận
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Diệp Phong hừ lạnh một tiếng.
Hắn cố ý phóng ra khí tức thiên đạo chỉ thuộc về Thiên tộc đại thế giới, khiến Thi Tôn trở nên trầm tư.
Vừa dứt lời, Diệp Phong đã xé rách hư không, tức khắc biến mất.
Trong phong ấn dưới lòng đất.
Thi Tôn có thể cảm nhận được khí tức thiên đạo đến từ Thiên tộc đại thế giới, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc.
“Thiên tộc?”
“Đây là chủng tộc vớ vẩn gì?”
“Các ngươi biết thế giới này hay chủng tộc này không?”
Thi Tôn hỏi đám thuộc hạ còn sót lại của mình.
Một cỗ quan tài tương đối gần Thi Tôn chợt rung lên, truyền ra một giọng nói già nua: “Khởi bẩm Thi Tôn, Thiên tộc hẳn là một đại thiên thế giới, là hạ giới của Tiên giới chúng ta.”
“Ừm, rất có thể.” Thi Tôn nhẹ gật đầu.
“Nói như vậy, bây giờ chúng ta phải tới Thiên tộc hả?” Một cường giả thần bí trong một cỗ quan tài khác lên tiếng.
“Mặc kệ có phải hay không, cái tên súc sinh Diệp Phong này, và cả Thiên tộc sau lưng hắn đều không phải kẻ tốt lành gì, khi nào ra ngoài, chúng ta phải giết sạch bọn chúng, sau đó, chuyển hóa thành đại quân Âm Sát.”
Thi Tôn lạnh lùng nói.
Thánh Tôn Thiên tộc, Tiên Tôn đỉnh cấp?
Chó má!
Nhớ lại khi còn ở trên Tiên giới, không biết bao nhiêu cường giả tự xưng là Tiên Tôn đỉnh cấp ra tay, cuối cùng không phải bị gã đánh cho không bằng heo chó, thi nhau bỏ chạy sao?
Chỉ khi Thái Âm và Thái Dương liên thủ ra tay mới có thể trấn áp gã.
“Thi Tôn, trên người Diệp Phong có khí tức Thiên Đạo, lại giống như Âm Dương Chi Lực thuần túy, thực lực không hề yếu, có khi nào, hắn là hậu bối của đôi phu phụ Thái Âm Thái Dương kia không?”
“Có thể là con trai trưởng!”
“Mấy trăm vạn năm, không biết hai vị Tiên Tôn tuyệt đỉnh Thái Âm Thái Dương kia đã chết chưa.”
Mấy viên đại tướng dưới trướng Thi Tôn lần lượt lên tiếng.
“Ngay cả bản tôn cũng đã bắt đầu mục nát, bọn chúng nhất định sống không lâu, không chừng, đã tọa hóa từ đời nào rồi.”
Thi Tôn cười lạnh.
Gã tu luyện Âm Sát Chi Lực, bản thân được lột xác, có thể xưng là quân đoàn bất tử, cho nên mới sống lâu như vậy.
Nếu là Tiên Đạo cảnh khác, mấy trăm vạn năm trôi qua, đã tọa hóa từ lâu.
“Đúng rồi, viên bảo châu trong tay cái tên Diệp Phong kia có vẻ rất kỳ lạ, có thể hấp thu Âm Sát Chi Lực của chúng ta, sau này nhất định sẽ là một đại địch, phải ứng đối cẩn thận.”
Một vị Thiên Thánh cảnh lên tiếng.
“Sau này? Hắn không có sau này.” Thi Tôn tràn đầy tự tin: “Hai ba mươi năm sau, chúng ta sẽ phá được phong ấn, khi đó, Diệp Phong cố lắm cũng chỉ mới đột phá tới Thiên Tiên cảnh, một cái nhìn của bản tôn là đủ để khiến hắn vạn kiếp bất phục!”
“Thi Tôn uy vũ!”
Đại quân Âm Sát nhao nhao lấy lòng.
…
Trên mặt đất.
Diệp Phong về tới Trà Hương cốc, lại ngồi trên tảng đá dưới cây liễu, nhìn mặt hồ nước, nội tâm kích động.
Lại kéo thêm được một mối thù cho Thiên tộc, thật sảng khoái!
“Căn cứ vào tin tức thu hoạch được, hẳn là Thi Tôn muốn dựa vào đại quân Âm Sát để xưng bá Tiên giới, trong mắt gã không có bạn bè, chỉ có kẻ địch.”
“Cho dù gã biết mình và Thiên tộc là kẻ thù thì cũng sẽ nhịn không được mà ra tay với Thiên tộc.”
“Đợt kéo thù hận này, đúng là trí mạng!”
Diệp Phong nhếch miệng cười một cái.
Mục đích của hắn chính là khiến Thi Tôn chú ý tới Thánh Tôn Thiên tộc, cho nên hắn mới cố ý bảo Thánh Tôn có thể đánh nổ cái đầu chó của Thi Tôn, kéo một đợt thù hận.
Mặc kệ có thành công hay không.
Thi Tôn nhất định đã ghim Thánh Tôn rồi.
Mưu kế này, đã thành công sơ bộ.
“Vù vù vù!”
Các vị Thánh cảnh và Tiên Đạo cảnh gồm Chân Long Cổ Thánh, Tinh Hà Thánh Nhân, Phục Khắc Cổ Thánh đáp xuống bên hồ, nhìn về phía Diệp Phong.
“Diệp Chưởng môn, tình hình thế nào?”
Bọn họ đều rất quan tâm vấn đề này.
“Một phong ấn dưới lòng đất bị phá vỡ rồi, cho nên có một đội quân Âm Sát xuất hiện, bây giờ, phong ấn đã được ta tu bổ trở lại, tạm thời sẽ không có gì nguy hiểm.”
Diệp Phong trả lời.
“Người bị phong ấn là ai?” Phục Khắc Cổ Thánh rất tò mò.
“Một người tên là Thi Tôn, và hàng chục tỷ đại quân Âm Sát của gã, nghe nói đã có lịch sử hơn mấy trăm vạn năm.” Diệp Phong nói.
“Thi Tôn?” Phục Khắc Cổ Thánh trợn mắt.
Ông luôn cảm thấy cái tên này có gì đó quen quen, trăm vạn năm trước, khi Tiểu Thiên giới còn chưa tách ra, hình như ông từng nghe qua cái tên này.
Lúc này, Diệp Phong chợt hỏi.
“Ông biết Thái Âm Tiên Tôn và Thái Dương Tiên Tôn không?”
Phục Khắc Cổ Thánh gãi đầu một cái, suy nghĩ một hòi rồi mới đột nhiên vỗ tay nói:
“Ta nhớ ra rồi, mấy trăm vạn năm trước, thời đại tăm tối của Tiên giới, hình như từng nổ ra một trận đại chiến chấn động thế gian, cuối cùng là hai đại Tiên Tôn Thái Âm và Thái Dương ra tay ngăn cơn sóng dữ.”
“Hzzz!”
“Nói như vậy, kẻ bị phong ấn dưới lòng đất chính là kẻ đứng đằng sau gây ra thời đại tăm tối của Tiên giới?”
Nói đến đây, toàn thân Phục Khắc Cổ Thánh run lên.
Tiên giới chỉ mới phát triển đến đỉnh điểm mấy trăm vạn năm gần đây, trước đó, số lượng Tiên Tôn của Tiên giới kém xa bây giờ.
Hơn nữa, thế cục khi đó cũng hỗn loạn hơn hiện tại rất nhiều.
Phục Khắc Cổ Thánh nhớ kỹ một chuyện.
Trước khi Tiên giới phát triển lên đến đỉnh điểm thì đã từng trải qua một giai đoạn tăm tối, đến nỗi không ai muốn nhắc lại.
Mà khi đó, nổi danh nhất là một đôi vợ chồng.
Nhưng vì thời gian quá lâu, Phục Khắc Cổ Thánh cũng không nhớ rõ tục danh cụ thể của đối phương, chỉ biết bọn họ dùng Âm Dương Chi Lực.
Trận chiến kia, phải nói là kinh thiên động địa.
Cuối cùng hai vị Tiên Tôn tuyệt đỉnh đánh bại kẻ đứng đằng sau, bình định bạo loạn, đặt nền móng vững chắc để sau này Tiên giới đạt tới đỉnh phong.
“Ta nhớ ra rồi!”
“Hình như thật sự là hai vị Tiên Tôn Thái Âm và Thái Dương.”
“Chính vì lúc ấy Âm Dương Chi Lực dung hợp nên mới trấn áp được thời đại hắc áp, trả lại càn khôn tươi sáng cho Tiên giới.”
“Hình như, cũng từ khi đó mới có truyền thuyết ‘Âm Dương chung tế, thiên hạ xưng Hoàng’.”
Phục Khắc Cổ Thánh càng nói càng chấn động.
Người xung quanh nghe xong truyền thuyết này, vẻ mặt cũng tràn đầy kinh ngạc.
Âm dương chung tế, thiên hạ xưng hoàng?
Thật sự quá ngông cuồng!
Nhưng, nếu thật sự hai đại Tiên Tôn Thái Âm và Thái Dương đã đẩy lùi thời đại hắc ám, đặt nền móng vững chắc để Tiên giới đi lên đỉnh cao, như vậy, bọn họ thực sự xứng với câu này.